Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2019

Tiếng Sét Ái Tình (Truyện ngắn).


x50.

Truyện ngắn.

Tiếng Sét Ái Tình

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Gã Hay Xin Hun đến khi tôi đang chăm chú theo dõi một cảnh vô cùng sướt mướt cảm động trong bộ phim dài nhiều tập Hàn Quốc trên đài truyền hình. Tôi ra dấu bảo gã im lặng rồi chỉ tay vào chiếc ghế mà tôi muốn gã ngồi để chờ tôi xem nốt đoạn phim.

“…Chàng trai…đẹp trai khụy xuống khi nghe người con gái nói lời từ chối tình yêu mà chàng muốn dâng tặng cho nàng, rồi khi nàng quay lưng xa dần thì cơn mưa bất ngờ đổ xuống, trong tư thế đang quỳ chàng giơ hai tay về hướng nàng như muốn níu giữ nàng lại, mặt đầy vẻ tuyệt vọng rồi khóc thảm thiết, nước mắt hòa trong mưa…” Trước cảnh ấy không cầm được nước mắt tôi cũng khóc nấc lên, phim chuyển sang cảnh khác mà tôi vẫn còn bùi ngùi. Nhớ lại sự có mặt của Hay Xin Hun, tôi quay lại nhìn, gã cũng chẳng khác gì tôi, có vẻ còn cám cảnh hơn tôi nên gã dùng khăn giấy xì cả nước mũi vứt lung tung trên nền nhà. Tôi hỏi:

- Thấy giống hoàn cảnh của mình lắm sao mà xúc động dữ vậy?

Hay Xin Hun (Dĩ nhiên đó không phải là tên thật của gã bạn tôi, gã cũng có một cái tên thuần Việt như những người Việt Nam khác, nhưng tôi thích gọi như thế vì tôi vốn là fan hâm mộ phim của xứ sở kim chi này, gọi họ bằng những cái tên có âm hưởng Hàn Quốc với “phong cách” riêng của họ tôi thấy thú vị hẳn lên, chỉ vậy thôi) vẻ mặt Hay Xin Hun lúc này giống như anh chàng tài tử trong phim:

- Tui hết chịu nổi, kể ra thì tui đã đụng độ với gã lạ mặt đó ở nhà Hong Gin mấy lần rồi.

Tôi gợi ý:

- Tạm gọi gã đó là Ông Xen Dô đi.

Hay Xin Hun gật đầu. Xổ bầu tâm sự tiếp về chuyện tình yêu của gã:

- Ừ! Và lần này thì Hong Gin lộ liễu sự thay đổi, nàng không muốn có mặt tui lúc đó thật, nên nhờ tui chở thằng em nàng đến trường khi tui mới vừa ló mặt vào cửa, có vẻ nàng muốn đuổi khéo tui…

- Rồi ông vâng lệnh nàng liền hay sao?

Hay Xin Hun gãi tai:

- Chớ tui biết làm sao hơn trong tình cảnh ấy!

- Hừ! Thì ông cứ ngồi ì ra đó xem ai làm gì, nếu cần thiết thì nàng nhờ gã Ông Xen Dô ấy.

- Nhưng nếu nàng không nhờ gã Ông Xen Dô thì sao?

- Thì cũng chẳng phải việc của ông (Tôi giậm chân tức tối vì sự hiền lành của Hay Xin Hun) Trời ơi! Sao có người thật thà quá vậy hổng biết. Mà thật thà là cha đứa dại…à…xin lỗi, là cha đứa không được khôn, ông biết chưa?.

- Vậy bi giờ tui phải làm sao mới là khôn ngoan?

- Khi mối quan hệ tình cảm có dấu hiệu lỏng lẻo vì có kẻ thứ ba xen vào mà được sự đón nhận ở đây là nàng Hong Gin của ông, thì sự rạn nứt sẽ xảy ra là điều khó tránh khỏi. Tốt nhất ông nên dâng kẻ bạc tình kia bằng cả hai tay cho gã Ông Xen Dô cho rảnh thời gian mà kiếm em khác. Trên đời này còn khối em xinh ngoan. Ông thì đâu đến nỗi nào, cũng đáng mặt cho vài em thao thức chứ…

Tôi ra sức thuyết phục Hay Xin Hun rút lui khỏi nàng con gái đang bắt cá hai tay kia bằng tất cả lời lẽ có thể. Tôi thổi phồng gã lên cho đến khi mặt gã tươi tỉnh lại và hứa sẽ…yêu một em khác cho nàng Hong Gin biết thế nào là lễ độ, để khi không còn gã thì nàng sẽ hối tiếc thì…đã muộn! Khi Hay Xin Hun ra về mang theo lời hứa của tôi là tôi sẽ làm mai cho gã một người con gái khác có đức tính chung thủy, điều mà tôi cho rằng cần thiết nhất trong tình yêu, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tập phim Hàn Quốc đã chấm dứt với sự tiếc rẻ của tôi, đang dò tìm chương trình khác thì tôi lại bị phá đám, lần này là cô hàng xóm cũng rất thân mà tôi thường gọi là Chê Xu. Vừa thấy tôi nàng liền gọi thống thiết:

-Chị Kim Ơi!...

Tôi ngắt lời nàng đệm thêm:

-Kim…Mê Han! Han là Hàn đó…

-Dạ! Chị Kim Mê Han, em đã làm theo lời chị, em đã gặp Iu Xong Dông nói thẳng với hắn là em không hề yêu hắn, đừng tìm cách mua chuộc mẹ em để bà ép gả em cho hắn. Em cũng nói rằng em biết rõ hắn từng bỏ rơi vài cô gái nhẹ dạ và em rất ư là ghét những kẻ bội bạc trong tình yêu. Nếu lấy hắn, không có gì chắc chắn rằng một ngày nào đó hắn không phản bội em, em yêu cầu hắn biến khỏi tầm mắt em…

Tôi vỗ đùi một cái thật kêu:

- Đúng quá! Vậy rồi Iu Xong Dông nói sao?

- Hắn nói hắn được mẹ hứa gả em cho hắn rồi, nên ý kiến của em hắn không duyệt. Chị có cách gì hay hơn giúp em với (Chê Xu bắt đầu mếu). Tôi ghé vào tai nàng nói nhỏ:

- Có một cách làm cho hắn không những rút lui mà còn chạy sút cả dép không dám quay lại lượm, chị mách cho nhé…

Chê Xu hớn hở:

- Chị nói đi, chỉ cần làm sao cho Iu Xong Dông đừng theo đuổi em nữa thì em đội ơn chị lắm.

Tôi không để cho Chê Xu sốt ruột, giúp người lạ tôi còn không kể, huống chi là Chê Xu, nàng luôn tôn tôi là sư phụ trong việc bày mưu tính kế, nhưng tôi phải chậm rãi một chút cho tăng thêm phần quan trọng, y rằng nàng thúc giục:

- Nói nhanh lên chị…

Tôi vênh mặt lên nói nhanh:

- Em chỉ cần nói với Iu Xong Dông là em bị HIV!

Vừa dứt câu thì tôi bị Chê Xu đạp mạnh một cái làm tôi lộn nhào khỏi chiếc ghế đang ngồi. Chê Xu giật mình bối rối:

- Em xin lỗi…tại chị nói nghe ghê quá làm em bất ngờ nên lỡ …ơ…cách đó hổng được đâu, làm sao mà em lại bị si đa được chứ, nói ai tin???

Dù bị rất đau khi té khỏi ghế nhưng tôi vốn là người rộng lượng nên không chấp. Tôi tiếp tục “hiến kế”:

- Sao không tin! Em cứ nói tại vì em tiêm chích ma túy và quan hệ bừa bãi nên bị HIV là lẽ thường tình, nghe như vậy chẳng những tên Iu Xong Dông mà cả làng cũng tin ấy chứ…

Chê Xu xanh mặt phóng ra cửa khi tôi chưa dứt câu, trong lúc hấp tấp một chiếc dép tuột khỏi chân nàng, thấy thế tôi gọi với theo:

- Dép…rớt dép kìa…

Nhưng Chê Xu chạy thẳng không hề quay đầu nhìn lại.

O0O

Nhưng không lâu, Chê Xu quay lại sau mấy ngày vắng bóng, vừa thấy nàng tôi liền hỏi:

-Tới lượm dép hả?

Chê Xu lắc đầu vẻ thiểu não:

-Không xong rồi chị ơi! Iu Xong Dông xin cưới gấp như là chạy tang vậy, mẹ em đồng ý mới chết chứ. Bây giờ em phải làm sao?

Tôi thở dài, không phải vì lo cho Chê Xu, mà vì bị phá ngang chương trình phim đang xem đến hồi gây cấn nên tôi bực mình nói đại:

-Thì lấy quách hắn cho xong, lấy ai cũng là lấy…

Chê Xu tròn mắt nhìn tôi:

-Trời! Nói như chị thì người ta phải cố tìm cho được người tâm đồng ý hợp để trao duyên làm gì. Gã Iu Xong Dông là một người trăng hoa, làm sao em có thể ăn đời ở kiếp với hắn, một người em không hề yêu…

-Ai bảo em phải ăn đời ở kiếp với hắn chứ? Cứ cưới xong cho yên, rồi tìm cách thoát khỏi hắn ngay.

-Chị bảo ly dị à? Dễ mà hắn chịu ly dị.

-Không ly dị mà vẫn thoát được, còn ẵm cả gia tài của hắn mới hay ấy chứ…

Chê Xu ngớ ra:

-Em hổng hiểu!

-Này nhé, thị trường ngày nay toàn đồ độc hại, mười món đã đến chín món chứa chất độc từ nước lạ tuồn sang. Em cứ tuyển về những thứ mà người tiêu dùng thông minh tẩy chay, cho Iu Xong Dông sử dụng toàn những thứ như vậy thì thế nào mà hắn không ngủm củ tỏi sớm, thế là em thoát…

Chê Xu sửng sốt nhìn tôi:

-Sao chị lại có thể nói ra cái việc ác như vậy hả chị? Chỉ nghĩ đến thôi em còn không dám, chứ đừng nói thực hiện.

Tôi bực mình gắt:

- Vì muốn mở ra sự bế tắc của em thôi, nhưng cái gì em cũng phản đối, vậy em tự mình giải quyết đi, đừng hỏi chị nữa.

- Thật ra mẹ em muốn em lấy chồng vì sợ em ế, hăm mấy rồi mà hổng thấy em yêu ai khiến bà sốt ruột, vừa lúc thì gã Iu Xong Dông giàu có ngỏ ý, bà cho là cơ hội tốt nên ép em. Một phần vì muốn tống khứ quả bom nổ chậm trong nhà đi…

-…“quả bom nổ chậm”? Tại sao lại gọi như thế?

- Các ông bà già hay ví nuôi con gái lớn trong nhà như chứa bom nổ chậm, hay hũ mắn treo trên giàn, hồi hộp sợ có ngày xảy ra chuyện… nó rớt xuống vỡ thì...um cả nhà!

Tôi cau mày:

- Thật vô lý, sinh ra con gái rồi nuôi dạy trăm điều hiếu hạnh, đến lúc nhờ được thì tìm cách tống sang nhà khác cho họ nhờ.

- Thật ra mẹ em có cho em một lối thoát, nếu không nhận lời Iu Xong Dông thì phải đưa ai là chàng rễ tương lai về ra mắt ngay.

- Lại vô lý! Ở đâu sẵn mà đưa về? (Tôi khua tay làm một cử chỉ giễu cợt)…này…chỉ còn một cách là chị hô biến cho em một anh chàng để em xách về ra mắt mẹ em nhé… Hô biến nào!

Hay Xin Hun xuất hiện ở ngưỡng cửa. Tôi dụi mắt nhìn, chả lẽ mà tôi có phép thật? Có thể lắm chứ, do luyện phim chăm chỉ nên tôi đắc đạo, nhìn cuộc đời ở đâu cũng giống như phim! Hay Xin Hun đứng yên nhìn Chê Xu đầy vẻ ngạc nhiên như phát giác ra một hành tinh lạ. Cảnh này không thiếu trong các bộ phim tôi xem hàng ngày, nên nhìn là tôi biết ngay Hay Xin Hun bị tiếng sét ái tình đánh trúng, chắc trong bụng anh chàng đang ca “Phút đầu gặp em tinh tú quay cuồng…”.

Tôi lại quay sang nhìn Chê Xu, nàng e lệ cúi mặt tránh tia nhìn của Hay Xin Hun, hai má ửng hồng. Có lẽ không biết làm gì để lấp vào khoảng im lặng nên nàng vân vê tà áo như muốn biết nó có sút đường chỉ không? Sau khi xem kỹ chắc không thấy, nàng chuyển sang bẻ, vặn các ngón tay hẳn là kiểm tra xem nó có thiếu một đốt nào đó. Sự im lặng quá lâu của không gian đang có tôi mà như không có tôi. Với Hay Xin Hun và Chê Xu có lẽ thời gian đang dừng lại nơi cái nhìn đầu tiên.

Tôi không kể tiếp nữa thì chắc quý vị cũng biết kết thúc cuộc gặp gỡ của họ. Điều kỳ diệu đã xảy ra, ai trong cuộc mới có thể hiểu rằng tình yêu đôi khi bắt đầu chỉ bằng một ánh mắt…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Văn nghệ Biển Khơi (California) XUÂN ĐINH DẬU – Số 73 – Tháng 1 Năm 2017




Lạnh trọn đêm mưa

Nhạc: Huỳnh Anh

https://youtu.be/OhAZA4aq8OY?si=MsdYJZceviwfTLJ3


Thị Trấn Buồn


x91.

Thị Trấn Buồn

Thị trấn buồn tênh với vài con đường

Em rảo bước chân là thoắt qua mọi ngả

Ở đây quanh năm tìm đâu mùa Hạ

Hiu hắt lạnh lùng chỉ một mùa Đông.

 

Buổi chiều sương mù là đà mặt sông

Dòng Danhim lạnh lùng thôi không chảy

Ngày về thăm cao nguyên anh có thấy

Hoa Trạng Nguyên còn rực đỏ cả tháng Ba.

 

Anh để cho em nỗi nhớ lúc đi xa

Em gởi cho mây, gởi hoài chẳng hết

Những con đường  buồn nằm như nhuốm bệnh

Vẫn lặng thầm nghe bước chân ai...

 

Những bước chân lặng lẽ đường dài

Và bước chân nào cô đơn, lặng lẽ.

Thị trấn của em buồn tênh, nhỏ bé

Nỗi nhớ thương làm khuyết một vầng trăng!

(16:07 Thứ Tư 13.3.1996)

Hồ Thụy  Mỹ  Hạnh

 

Lạnh trọn đêm mưa

Nhạc: Huỳnh anh

https://youtu.be/eykvX8pVtuE?si=NP5IBWQXeY5jyNul


Mùa Xuân Nói Gì

x190

Mùa Xuân nói gì

Giận anh mà không nỡ

Xuân này một mình em

Cứ lần trong nỗi nhớ

Khi hoa rụng bên thềm.

 

Ba trăm cây số dài

Sầu không thể chia hai

Ở hai đầu đầu khoảng cách

Biết ai buồn hơn ai…

 

Cao nguyên em lặng lẽ

Dù Xuân về xôn xao

Có một người đơn lẻ

Nhìn người ta bên nhau.

 

Giận anh mà không nỡ

Cứ vẩn vơ nghĩ hoài

Đêm lại như ngừng trôi

Ngày thì qua thật chậm.

 

Mùa Xuân về hoa thắm

Cho đất trời tươi hơn

Lòng em vẫn nghe hờn

Phải đâu là vô cớ!

(23g40’ Thứ Hai 5.2.1996)

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Nỗi đau từ đây

Nhạc: Ngô Thụy Miên

https://youtu.be/0Zo2oiPkaAM?si=Q3bqmFrt9rqzzC2U


Xuân Đến, Người Đi…


x189-

Xuân Đến, Người Đi…

Tình như giấc chiêm bao

Tan mơ là sẽ hết

Bây giờ mùa Xuân đến

Mình cũng vừa chia tay.

 

Nỗi  nhớ nào đêm nay

Vắt hồn em cạn kiệt

Những điều em chưa biết

Rằng đâu dễ lãng quên

 

Ngày sẽ qua buồn tênh

Hoa Xuân tàn từng cánh

Mùa này cao nguyên lạnh

Cô đơn càng cô đơn.

 

Em nghe buồn nhiều hơn

Khi Xuân về đây đó

Hoa rực vàng trước ngõ

Đón ai nào thấy về…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nam Úc Tuần Báo (South Australia) Số 1023 Thứ Sáu 27.11.2015

 


      Tình khúc buồn

Nhạc; Ngô Thụy Miên

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS


Thứ Hai, 14 tháng 1, 2019

Mùa Xuân trên Cao nguyên (Nhạc)



Mùa Xuân trên Cao nguyên
Nhạc: Trần Hữu Bích
Thơ:Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Ca sĩ: Bonneur Trinh
https://www.youtube.com/watch?v=ovkoq8EDzW0&feature=youtu.be

Giấc Mơ Buồn (Truyện ngắn).



x 49.

Truyện ngắn.

 Gic Mơ Bun

  TĐơn Phương Thạch Thảo

 Chiều sao mà buồn quá! Tôi thường than như vậy trong khi nắng vẫn dịu dàng nghiêng trên hè phố, gió vẫn mơn mang đùa với lá dưới chân tôi. Một thay đổi nào vừa đến làm mọi niềm vui tôi chợt tắt? Tôi chờ một người không còn có thể dành cho tôi sự quan tâm của một tình thân cần có trong đời.

Tôi và Huấn thân nhau đã khá lâu, thời gian đủ cho nhiều thứ giữa tôi và anh trở nên quá cũ. Vậy nhưng có một điều anh vô tình không nhận ra được từ tôi là tình cảm tôi dành cho anh không đơn thuần là tình cảm của một người em gái dành cho anh trai. Tôi che giấu thật kín tâm trạng mỗi khi đối diện với Huấn bằng cử chỉ hồn nhiên, vô tư. Vô tư cho đến khi Huấn đưa Vân Anh đến giới thiệu với tôi đó là người yêu của anh, là người mà anh tìm kiếm và phải có cho cuộc đời mình.

Tôi chới với, biết rằng đã mất đi niềm hy vọng một ngày nào đó Huấn hiểu được lòng tôi. Tình yêu thầm kín trong tôi biến thành một điều không thể có thực trong đời tôi. Tôi phải gượng vui với niềm vui mà Huấn đang có. Anh thản nhiên bày tỏ những suy nghĩ dành cho Vân Anh với tôi, vì theo anh tôi là người thân nhất nên anh không giấu gì với tôi cả. Tôi cũng hiểu rằng tiếng sét ái tình từ Vân Anh giáng xuống khiến anh gần lú lẫn. Để làm hài lòng nàng, ngoài tình yêu nồng nhiệt ra, Huấn còn đem cả vật chất đến cho nàng. Những bữa ăn tại những nơi tương đối sang trọng, rồi hoa, rồi quà cho tăng thêm phần thi vị đã đẩy Huấn, một người đang tìm kiếm công danh, với mức lương cố định đã rơi vào tình thế túng quẫn. Tôi đứng bên lề đời anh, nhìn anh bằng cái nhìn của người ngoài cuộc thấy mục tiêu mà anh đang theo đuổi thật xa vời. Vì tiếp xúc với Vân Anh, tôi nhận thấy nàng không phải là một người khiêm tốn trong điều kiện thực tế mà nàng đang có. Với linh cảm mà con gái thường có, tôi thấy một cái gì đó mơ hồ rằng tình yêu của họ khó bền vững vì có nhiều khác biệt giữa hai người. Và tôi cứ mãi thở dài, không biết tôi lo lắng cho họ hay tôi buồn cho tôi.

Có lúc tôi đã buộc miệng khi biết Huấn bận rộn vì lo để có những thứ vật chất cho Vân Anh để cô không thua kém bạn bè:

-…Anh đang chinh phục Vân Anh bằng tiền, nếu như thế thì đó là sự trao đổi chứ không phải tình yêu thực sự…

Huấn tỏ ra không bằng lòng nhận xét của tôi:

-Em hơi cực đoan khi nói về anh như thế, có phải em nghi ngờ Vân Anh không thật lòng với anh?

-Nếu yêu anh thật lòng, nàng không đòi hỏi anh nhiều thứ như vậy, không hiểu khả năng tài chính của anh có thể hay không.

-Đó là hoàn toàn do anh, anh chỉ muốn biến những mong muốn của cô ấy thành hiện thực. Anh muốn nhìn thấy cô ấy vui. Anh cũng hạnh phúc khi làm được điều gì cho cô ấy.

-Đến một lúc nào đó, anh không còn có thể đáp ứng được những mong muốn mà những người con gái đẹp có “hoài bão” về một cuộc đổi đời như Vân Anh thì liệu…

Huấn gắt giọng:

-Em đừng đánh giá Vân Anh thấp như vậy, anh không muốn nghe…

Huấn và tôi thường bất đồng mỗi khi nói về Vân Anh, có lúc anh giận vì cho là tôi đã quá lời. Giận rồi hòa, rồi lại giận…

Nhiều lần tôi tự hỏi, có phải mình đã có những nhận xét đầy ác ý với Vân Anh do lòng đố kỵ? Vì nàng như ánh sáng chói lòa đẩy tôi vào một góc tối khuất trong lòng Huấn, để tất cả những ẩn tình sâu kín tôi dành cho Huấn trở thành niềm trắc ẩn của riêng tôi, không thể chia sẻ với ai một lời. Không! Tôi tự chất vấn lòng là tôi không đố kỵ, mà chính Vân Anh cho tôi cái nhìn sâu hơn về nàng qua những lúc chuyện trò:

-Anh Huấn vừa tặng mình cái Ipad này, vì biết mình đã từ chối nhận một cái như thế từ một anh chàng đang “mếch” mình muốn tặng…

Vân Anh không hề ngại ngần khi thốt ra những lời ấy với tôi, sự mãn nguyện hiện rõ trên nét mặt nàng, tôi hỏi lại:

-Làm sao anh Huấn biết được Vân Anh đã từ chối quà của anh chàng đó?

-Ồ! Mình không giấu anh Huấn chuyện đó, để anh ấy biết rằng có những “đối thủ” tầm cỡ bên cạnh nhưng anh ấy là người may mắn được mình chọn thì phải biết trân trọng tình yêu của mình, còn phải cố vươn lên cho bằng họ. Để trước khi ngỏ lời cầu hôn với mình, Huấn phải có một cơ ngơi ổn định.

Xã hội ngày nay biến đa số con người trở nên thực dụng, những cô gái đẹp cũng khôn ngoan hơn với lợi thế của mình. Chiều sâu tâm hồn ít được quan tâm trước những gì đánh giá được bằng mắt. Vân Anh như một đóa hoa đẹp không thể tương xứng khi cắm trong lọ sứ bình thường, cái chính là nàng biết điều đó và có lẽ Huấn cũng biết điều đó. Huấn đang đeo đuổi một thứ mà anh không biết có thật hay không? Thì thôi, cứ để anh đi, con đường chỉ là mới bắt đầu, vì yêu quí anh, sao tôi lại không mong cho phía trước của anh bằng phẳng, đừng gặp trở ngại nào…

Vì không muốn hành hạ trái tim mình, tôi cố ý tránh gặp Huấn và cả Vân Anh, đứng trước hai người chỉ khiến tôi có cảm giác của một người không may mắn mà phải nghe toàn chuyện về hạnh phúc. Huấn cũng không màng gặp tôi, anh còn mãi dành thời gian cho Vân Anh với những hẹn hò, đưa đón. Dẫu biết tôi chỉ là một người bạn không nên chen vào khoảng trời riêng của Huấn, nhưng nghĩ mình bị bỏ quên thì tôi lại bùi ngùi chìm vào nỗi cô đơn và tâm hồn tôi lạnh giá. Những lúc như thế tôi tìm đến vài nơi trước đây tôi thường đến với Huấn, tình bạn của tôi và anh lúc ấy thật vui, cũng ngọt ngào như những bài tình ca mà tôi và anh cùng thích. Không như lúc này tôi đối diện với những giọt cà phê đắng, một mình…

O0O

Vân Anh đến, nàng như được lột xác sau thời gian tôi không gặp. Dáng dấp sành sỏi từ trang phục đến màu tóc. Không còn là cô sinh viên nghèo từ quê lên với khuôn mặt đẹp thu hút nhưng chưa pha chất thành thị. Sau khi hỏi tôi vài câu xã giao, nàng đặt lên bàn tấm thiệp cưới, tôi ngớ ra:

-…vậy mà không nghe anh Huấn nói gì! Các bạn bí mật quá…

Vân Anh cười thản nhiên:

-Huấn còn lòng dạ nào mà nói khi cũng nhận một cái như vậy.

Tôi vội cầm lấy tấm thiệp:

-Sao? Không lẽ…

-Đúng vậy! Người có tên trong tấm thiệp này không phải là Huấn, nhưng Kim đừng ngạc nhiên, có vẻ như Kim chưa bao giờ nghe chuyện như vậy vẫn thường xảy ra trên đời?

Tôi không mở tấm thiệp nữa mà đặt nó lại chỗ cũ, run giọng:

-Kim phải ngạc nhiên chứ, vì Huấn và Vân Anh đã có một thời gian dù không dài nhưng rất là thắm thiết. Huấn đã dành cho Vân Anh tình yêu cùng tất cả những gì anh ấy có thể, Kim cũng thấy Vân Anh vui vẻ đón nhận…

Vân Anh vỗ vai tôi:

-Nhưng mình không thể bỏ qua cơ hội tốt hơn đến với mình. Thú thật với Kim, mình lên thành phố không phải để học, mà là để tìm kiếm cơ hội đó.

Tôi không muốn mở miệng nói thêm một lời nào với Vân Anh nữa, nàng quá xa lạ trong suy nghĩ của tôi. Tâm trí tôi chợt hướng về Huấn, bây giờ anh đang ở đâu? Sao anh không cho tôi biết khi anh gặp một thất bại cay đắng như thế? Hơn lúc nào hết tôi nghĩ anh cần một người chia sẻ…

Không  nghe tôi nói gì Vân Anh có vẻ chột dạ, nàng dịu giọng:

-Mình biết Kim thân với Huấn nên không đồng tình với mình, nhưng mỗi người có quyền với cách sống và suy nghĩ riêng. Còn việc mình mời, nếu không thông cảm được với mình, Kim có thể không đến, mình sẽ không trách nếu không được đón…

0o0

Huấn không biết rằng tim tôi se lại khi nghe anh tâm sự về nỗi đau khổ dìm anh vào sự chán nãn khi Vân Anh quay lưng, phụ rẫy tình yêu của anh. Huấn không biết từ lâu tôi đã chịu đựng cảm giác ấy với những thầm kín trong lòng. Anh phơi bày suy nghĩ với tôi, chân thật như một người đang xưng tội rằng anh yêu Vân Anh với tất cả hy vọng về một tương lai hạnh phúc cho riêng hai người, nhưng không ngờ Vân Anh có một lựa chọn khác, bỏ anh lại với những kỷ niệm chỉ còn giá trị với mình anh. Càng hiểu anh tôi càng buồn, không phải vì buồn lây tâm sự của anh mà vì một nỗi niềm của chính tôi, một nỗi niềm tôi muốn phủ nhận, không dám đặt tên vẫn nằm tận sâu trong tâm hồn tôi. Mỗi lần gặp tôi, Huấn trút cạn được nỗi lòng, còn tôi lại thấy tâm trạng thêm nặng trĩu.

Giấc mơ nào rồi cũng tàn. Đam mê nào rồi cũng qua. Tôi sẽ nói với Huấn một câu mà bây giờ chưa phải lúc “Vấp ngã trên đường tình là chuyện bình thường, cái chính là tỉnh táo để nhận ra mình sai lầm như thế nào, rồi dũng cảm đứng lên đi tiếp xem những gì đã qua như một kinh nghiệm, cũng đừng quá thận trọng với con đường phía trước nếu biết bên cạnh còn có một người đồng hành…”.

Đơn Phương Thạch Thảo


 

 

Tình buồn

Chương  Đức

https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT

 


Bên cạnh mùa Xuân

x188

Bên cnh mùa Xuân

Tìm vào giấc mơ em mới có anh

Cái khoảnh khắc em biết là không thật

Để có bên em những gì đã mất

Thu ngắn cho ta khoảng cách đôi bờ.

 

Em chỉ có thể gặp anh trong mơ

Những hình ảnh với bao điều vô lý

Nhưng em không bận tâm suy nghĩ

Rằng trong cuộc đời ta đã mất nhau.

 

Cứ để cho ngày tháng qua mau

Đông đi qua, rồi mùa Xuân lại tới

Mà thời gian có bao giờ biết đợi

Anh cũng vô tình đến thế mà thôi.

 

Sáng hôm nay Xuân thật sự đến rồi

Em sẽ vui bằng niềm vui không thật

Vẫn một tình yêu rong tim duy nhất

Em lặng lẽ đường dài bên cạnh mùa Xuân.

(23h50 Thứ năm 25.1.1996)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Thanh niên Số 47 (835) Thứ Bảy 23.3.1996



Anh đã thấy mùa Xuân chưa

Nhạc: Quốc Dũng

https://youtu.be/4D3WrrF-HHo?si=DmOKw23REqGBZbBk

  

Em Hiểu

x186

Em Hiu

Em hiểu không thể vớt lại những giọt nước đã đổ

Có những điều tìm lại được còn tệ hơn là mất đi

Biết vậy thì ta còn tiếc nuối mà chi

Chút yêu thương muộn màng, nông nổi…

Nếu cuộc sống không có lần ngập trong bóng tối

Mấy ai biết yêu quí tia nắng cuối ngày

Em hiểu nếu không có lần chia tay

Giữa chúng ta không có những tháng ngày cách biệt

Thì mãi mãi em sẽ không bao giờ biết

Tình yêu kia chỉ có thể một thời

Tiếc làm gì anh ơi!

Để lập lại những điều đã kết thúc

Hãy sống với một trái tim trung thực

Lẫn trong niềm vui là nỗi buồn

Lẫn trong bình yên là những xáo trộn đời thường

Hạnh phúc là điều mai mỉa

Em hiểu lời yêu dấu bây giờ đâu còn ý nghĩa

Anh đã nói rồi, lâu lắm xưa kia…

Thà giữa chúng ta là sự chia lìa

Em sẽ mãi hoài tiếc nuối!

(14h Thứ Tư 13.12.1995)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

BÀI TÌNH CA CHO ANH

Ngô Thụy Miên

https://youtu.be/pl_kwSYAQsA?si=f1S00RTfyARfHtOX

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2019

Tình yêu Là Thế (Truyện ngắn)


x48.

Truyện ngắn

Tình yêu Là Thế

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Tiếng u u phát ra từ bóng đèn néon trên trần nhà và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cứ xoáy vào đầu My, như nó từ đó phát ra. Cô lắng tai nghe một cách vô thức với thời gian không đứng lặng cũng không trôi đi. Đêm như khoét sâu một khoảng trống buồn hiu trong lòng. Ngồi yên như thế rất lâu, đối diện với chiếc ghế trống Khải ngồi khi nãy. Căn phòng có những góc khuất thiếu ánh sáng không có dấu vết của những ngày tết vừa mới đây, ngoài kia nhịp sống hối hả tiếp tục như chưa hề dừng lại trong mấy ngày lễ tết.

My uể oải đứng lên đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời có mảnh trăng lưỡi liềm chỉ một vệt sáng mỏng manh, không gian dường như lạnh hơn. Đêm chỉ có tiếng lá xào xạc vì một cơn gió vô tình thổi qua, đêm lặng lẽ, đêm làm ngổn ngang tâm hồn ai dù chỉ một nỗi buồn vô cớ nào. My quay vào, mắt lại dừng nơi Khải đã rời đi. Anh đến mở ra cánh cửa đã khép kín trong lòng cô, ở đó quá khứ chỉ giấu kín chứ không hề phai nhạt, ở đó là những gì rất thật, không phải là ánh mắt lơ đãng như không quan tâm đến người đối diện, không phải là môi cười vô tư để tự dối lòng mình. My đã làm như thế trước Khải sau mấy năm chia cách. My không nghĩ là anh còn đến thăm cô sau những gì đã xảy ra giữa hai người. Ngoài kia buổi chiều muộn màng và Khải sừng sững hiện ra nơi ngưỡng cửa, mắt My mở tròn ngạc nhiên một chút để rồi ý thức rằng giữa anh và cô có còn gì nữa đâu…

OoO

Ngày ấy!

Luôn luôn là những đợi chờ, tâm trạng của My cứ bồn chồn trong những lúc ngóng trông Khải. Anh làm gì? Anh đang trò chuyện với ai? Anh đang ở đâu? Những câu hỏi như thế thôi thúc đã khiến My tìm giải đáp bằng cách gọi điện thoại cho anh bất kể giờ giấc nào, để rồi lắm lúc Khải không nghe máy là mối nghi ngờ xuất hiện ngay trong suy nghĩ. Cô hình dung đến những nữ đồng nghiệp của anh, những người có điều kiện tiếp xúc với anh hàng ngày. Còn My, có gì để ràng buộc Khải đâu, chỉ là một tình yêu với những hẹn ước thôi, thì làm sao để giữ anh khỏi những lôi cuốn không thể nào biết trước!

Cô không thể làm tốt công việc của mình vì tư tưởng phân tán, cô âu sầu héo hắt, cô tự dày vò mình vì những điều tưởng tượng vô cớ và tất cả những gì chất chứa trong lòng khi Khải đến là cô trút hết cho anh. Cô bày tỏ tình yêu của mình quyết liệt như thế mà không biết cảm giác của Khải, cho đến khi anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người chỉ làm anh mệt mỏi, dù anh có quan tâm và yêu thương My thật lòng cũng không ngăn được anh nói lên suy nghĩ bực bội của mình về những gì My đã làm:

- Anh không thể chịu được nữa những hồi chuông điện thoại gọi liên hồi của em, nó làm rối rắm thêm những công việc bận rộn mà anh còn chưa giải quyết xong…

Giọng nói của Khải gắt gỏng hơn bao giờ. My không muốn thấy anh như vậy nhưng lòng cô còn ngổn ngang những mối nghi ngờ khi chưa nghe anh giải thích:

- Nhưng nếu anh nghe em một lần thì em không phải gọi lại nhiều như vậy, có phải anh đang có ai…đặc biệt bên cạnh nên anh ngại nói chuyện với em?

- Anh không nghe vì anh đang bận mà cũng quá biết quá rõ em sẽ hỏi gì. Em cho anh là một kẻ không đáng tin nên mới kiểm soát anh bằng cách như vậy. Tuy nhiên em cũng phải biết rằng nếu muốn anh có thể nói cho vừa lòng em, vì em đâu có mặt để biết anh nói đúng hay sai. Chỉ còn cách là em đích thân đi mà theo dõi…

Nước mắt của My ràn rụa trên mi mắt, giọng cô nghèn nghẹn:

- Anh biết em không thể đến những nơi anh đang có mặt nên mới thách đố em như vậy. Sao anh không chịu hiểu sao em lại bận tâm về anh. Em thật là khổ tâm…

Khải dịu giọng:

- Nhưng anh đã làm gì khiến em khổ tâm? Anh biết vì em yêu anh, nhưng tình yêu phải đặt trên nền tảng của sự tin tưởng. Một khi lòng tin mất đi thì dù chúng ta có thuộc về nhau, cùng chung sống một nhà thì cũng chỉ để chịu đựng nhau thôi, đó không phải là điều anh mong muốn, nên ngay bây giờ em hãy tự tin về chính bản thân mình để tránh cho anh những phiền phức do em nghi kỵ mà ra…

My như lạc vào một cánh rừng không có lối ra. Cô cố để tâm vào công việc, tạo cho mình những bận rộn để tâm trạng bớt đi bất ổn khi trong lòng chợt nghĩ đến Khải. Cái cảm giác anh không thuộc về cô khi anh đang ở một nơi nào đó không có cô bên cạnh vẫn làm cô bức rức. Dù Khải đã tỏ thái độ không bằng lòng nhiều lần như thế nhưng My không dễ dàng thay đổi tính khí của mình. Cô yêu là muốn người yêu của mình không được tiếp xúc với cô gái nào nữa, My luôn lo sợ mất Khải, lo sợ có một kẻ nào đó chen vào khi cô lơ là quên…cảnh giác! Tình yêu trong cô như một tảng đá đè nặng trên ngực làm cô khó thở, cô không tìm thấy an bình trong tâm hồn. Cô mong muốn lúc nào Khải cũng tỏ ra yêu chìu cô như ngày mới quen, nên mỗi khi cảm thấy một chút hờ hững ở Khải là My ngỡ như mình bị phản bội, là My lại quên rằng mình phải tự tin để vượt qua những vụn vặt, đó mới là cách giữ được tình yêu. Tâm trạng của My bất thường khi thì như một con mèo nhỏ muốn dựa vào sự vững chãi của Khải, khi thì lại tỏ ra bất cần vì trong lòng chợt nảy sinh nghi ngờ rằng Khải có điều gì giấu cô.

Rồi sự âm ỷ của tro than chợt bùng lên. My như bị trúng thương khi gặp Khải đang dùng bữa với một cô gái trong tiệm ăn gần công ty của anh. My lập tức bấm điện thoại gọi cho Khải, đứng từ xa quan sát, cô thấy Khải lấy máy ra nhìn nhưng không  nghe rồi cất vào cặp. My sững im một lúc rồi bấm máy gọi tiếp, tín hiệu nhạc chờ kéo dài. Một lúc sau anh và cô gái rời chỗ song song đi về công ty. My như một thân cây bị đốn ngã, cô ngồi phịch xuống  bờ thềm của một cửa hiệu, mặt nóng bừng, cơn bốc hỏa lan nhanh lên đỉnh đầu, ấn ngón tay vào thái dương xoa nhẹ một lúc để trấn tỉnh My mới nổ máy xe chạy chậm rãi về nhà.

Buổi chiều Khải đến khi sự ngóng đợi của cô cao đến tột độ. Anh vừa vào là cô hỏi ngay:

- Trưa nay anh ăn cơm ở tiệm với một cô gái! Ai vậy?

Câu hỏi không rào đón của My cho Khải hiểu rằng cô đã nghe ai mách hoặc là chính cô trông thấy. Cảm giác bị theo dõi làm Khải khó chịu. Anh khinh khỉnh hỏi lại:

- Anh có cần nói qua với em rằng anh đi với ai không?

- Thì em đang yêu cầu anh nói đấy.

- Trong công việc anh phải có những mối giao tiếp và anh thấy không nên điều gì cũng nói tường tận với em.

My cố giữ không cho nước mắt trào ra:

- Đã vậy thì chúng ta đừng tiếp tục đến với nhau nữa. Mình nên dừng lại ở đây đi…

Khải gật nhẹ:

- Có lẽ cũng nên có thời gian để xem lại chuyện của mình. Nếu chúng ta chỉ đem đến cho nhau những phiền phức thì tốt nhất nên làm theo lời em nói.

My tròn mắt nhìn Khải. Cô tưởng khi nghe cô nói, anh sẽ vỗ về và hứa sẽ không làm buồn lòng cô nữa, nhưng Khải đã nói những lời cô không muốn và môi cô cũng lỡ buông ra điều không nên nói rồi. Tự ái bùng lên khiến My chợt cứng rắn hẳn lên:

- Em không ngờ anh chỉ chờ có thế. Có phải đó là điều anh mong đợi không?

Khải thở mạnh:

- Tùy em hiểu. Giờ thì anh chỉ còn muốn có một khoảng không gian cho riêng mình, tạm thời gác lại tất cả những gì làm anh bận trí.

Thế là hết! Chia tay bất ngờ như thế để nhiều ngày tháng trôi qua, sự dằn vặt không thôi làm My hối tiếc, giá như trước đó cô yêu anh bằng sự rộng mở, tin tưởng. Đừng giữ chặt anh bằng sự ghen hờn vô lý thì có lẽ Khải đã không rời xa cô. Vốc cát sẽ trôi tuột đi khi bàn tay bóp chặt. Hiểu được điều đó thì con đường quay lại đã mất dấu. My đành lánh xa nơi chốn ghi nhiều kỷ niệm của mình, để trở về nơi không thể tìm ra dấu vết nào khi lòng quay quắt nhớ. Những thứ thanh toán được bằng tiền cô đã dần có đủ, chỉ có một khoảng trống trải trong lòng thì không thể bù lấp dễ dàng, vì tận sâu trong trái tim, mối tình dang dở vẫn làm My tê tái.

OoO

…Giờ gặp lại anh! Người một thời My đã yêu và hành xử một cách nông nổi. Thời gian qua làm sự cuồng nhiệt lắng xuống, giờ đây lòng cô như bãi hoang…

My vẫn nhớ người con gái ngồi cùng bàn ăn với Khải năm nào, nhưng ngày ấy My là người rút lui khỏi đời Khải. Cuộc viếng thăm không phải để My nhắc lại chuyện cũ vì có lẽ Khải đã an vui với gia đình của mình rồi. Khải ra về khi hàng đèn đường đã sáng, để lại trong căn phòng trống một mình My lặng lẽ, với hồi tưởng rối bời làm My không thể yên. Cô chợt muốn rảo bước ra ngoài. Khoác hờ chiếc khăn lên vai, cô với những bước thong thả trên đường. Đêm vắng và Khải lại xa rồi, con đường như còn tiếng giày quen thuộc vọng lại, Cô dừng lại lắng nghe dường như không phải là dư âm, mà ở rất gần phía sau cô. My thảng thốt quay lại, bất ngờ thấy Khải đã bước đến kề sát bên cô:

- Anh còn quên một câu trả lời nên quay lại. Câu hỏi trước kia của em, “Người phụ nữ ngồi cùng bàn với anh là ai?” Đó là một người phụ nữ đã lập gia đình làm cùng công ty với anh. Chị ấy và anh tình cờ gặp nhau trong quán ăn…

Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt Khải, My thấy nụ cười của anh dịu dàng. Cô đứng yên, im lặng. Anh ôm choàng lấy vai cô thì thầm:

-…Đừng khóc! Có anh ở đây rồi…

(Dran 28.2.2013)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nam Úc Tuần Báo (Adelaide Australia) Số 892 thứ Sáu 26.4.2013

 

Tình buồn

Chương  Đức

https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT

 

Cám ơn Vì Có Anh (Truyện ngắn)

  x79. Truyện ngắn Cám ơn Vì Có Anh ... Hồ Thụy Mỹ Hạnh Hơi ấm giữ tôi lại trong chiếc chăn cuộn kín cả đầu chỉ chừa mặt ra để thở. ...