Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

Nhâm Thìn! (Truyện vui).

 x37.

Truyện vui.

Nhâm Thìn!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

  Khi xưa mỗi lần nghe câu hát “Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời…” là tôi liền lẩm bẩm “Hứ! Sáu mươi năm cuộc đời rồi mà còn em ơi em hỡi cái nỗi gì…” Khi nói như thế vì tôi cho rằng sáu mươi tuổi là quá đát rồi. Là nên từ  giã “Con đường tình ta đi” nhường chỗ cho sắp trẻ phát huy trong lĩnh vực “…đôi ta yêu nhau tình yêu cao vời vợi…”. Còn cỡ tuổi của tôi ngày ấy thì biết đời tám oánh nào mới đến sáu mươi, nên tôi mặc nhiên có quyền chen chân trên con đường tuổi trẻ đầy hoa thơm cỏ lạ, quay sang tay phải ngắt một đoá hoa này, quay lại tay trái ngắt một đoá hoa kia…

Thế mà thời gian như cái chớp mắt, thoáng cái tôi đã sắp sửa đặt chân vào ngưỡng cửa của tuổi…sáu mươi! Chợt nhiên tôi thấy cái tuổi ấy không hề già, thời gian vắt lên đó chỉ làm tăng lên… giá trị như người ta trồng cây cổ thụ, càng nhiều tuổi càng quý. Nên giờ thì tôi chỉ còn nghĩ “ Biết đời tám oánh nào mình mới đến tuổi…một trăm!”

Tôi có ông anh sinh năm 1952, tức là tuổi Nhâm Thìn. Năm nay 2012 vòng quay trở lại Nhâm Thìn thì anh tròn sáu mươi tuổi. Tôi thường nghe người ta nói tuổi Thìn mà là nam nhi thì khỏi phải nói, mệnh sang lắm (?). E-hèm! Không biết đúng hay sai, tôi hơi ngờ vực về điều này vì chung quanh tôi cũng lắm ông tuổi Thìn, nhưng có người thì giàu sang, sung sướng. Có người thì nghèo, vất vả. Bao nhiêu nhơn vật tuổi Thìn là bao nhiêu hoàn cảnh kể sao cho xuể! Nên tôi chỉ nói riêng về ông anh Nhâm Thìn của tôi vậy.

Trong mười hai con giáp kể từ con Tí cho đến con lợn ỉn quả thật không có con giáp nào được đi mây về gió như con rồng, vì vậy nếu nói Rồng là nhất cũng không ngoa. Còn “Thìn” mà lại kết  hợp với “Nhâm”? Thì người xưa đã từng ngâm nga “Trai Nhâm, nữ Quý là sang.” Đó thôi. Cuộc đời ông anh Nhâm Thìn của tôi có gì khác người? Kể ra thì thân trai mười hai bến nước của anh (Xưa anh đi lính Hải Quân, anh đã qua biết bao nhiêu là bến, nhưng tạm nói là 12 bến cho vừa chẳn một tá thôi!) cũng như mọi người trong nhờ đục chịu, anh đã từng ba chìm, bảy nổi, chín cái lênh đênh. Anh đi lính, đi tù, đi vượt biển, bị bắt lại đi tù, lấy vợ, sinh con, ly dị!...Thứ gì anh cũng trải qua cho…biết với người ta trước khi quay về làm một chàng độc thân vui tính. Dù anh là một người bản lĩnh, không dễ dàng gục ngã trước hoàn cảnh, nhưng thấy anh thui thủi sống một mình, tôi cũng…mũi lòng khi nghĩ thế nào mà anh không gặp phải những khó khăn nào đó vì thiếu bàn tay người phụ nữ nâng khăn, giữ…túi cho anh! Mùa Xuân Nhâm Thìn sắp đến, lại là năm tuổi của anh, tôi hóng chuyện nghe người già thường bảo “Năm ni lấy vợ tốt lắm, năm sau đến cung Quý sinh con thì càng vượng…”. Một công đôi chuyện, tôi bèn làm phước khuyên anh:

 - Tết này anh nên tìm một người phụ nữ nào tương xứng rước về để dành, phòng  khi trái gió trở trời mà nương tựa.

 Anh la hoảng khi nghe tôi nói, còn đổ oán là tôi xui dại:

- Anh già rồi, đèo bồng chi cho mệt, cô cứ bày chuyện không nên…

Tôi trợn mắt phản đối :

 - Cái gì? “mới sáu mươi tuổi” mà già! Chưa nói tuổi Nhâm Thìn là sang lắm, năm tuổi cưới vợ là rất hợp, đừng bỏ qua cơ hội, chờ đến lần Nhâm Thìn tới thì anh đã một trăm hai chục tuổi, lúc đó mới già còn hy vọng gì nữa…

Nghe tôi ca cẩm hoài về cái sự “sang”, anh bèn yêu cầu tôi giải thích tuổi Nhâm Thìn của anh sang như thế nào. Phát xuất từ lòng tốt mà tôi xúi anh lấy vợ, chứ bảo tôi giải thích thì có bằng…giết tôi! Nhưng vốn là người không “cam lòng” nếu bị nghe ai đó nói “Dốt dựa cột mà nghe”, nên tôi cố lục lọi khắp trí nhớ xem có lần nào nghe ai nói gì về tử vi, tướng số của mấy con giáp không để truyền đạt lại. Tuyệt nhiên không nhớ nổi. Vậy là tôi thuyết trình theo…kiểu của tôi:

-Trong mười hai con giáp không có con giáp nào được xếp đứng ở hàng vua chúa ngoài con rồng, còn gọi là…Long! Thử hỏi con hổ là chúa tể rừng xanh còn không được nhắc tới trong bất cứ vật gì cạnh vua, vậy mà “Long” không thể thiếu. Thế mới nói tuổi rồng rất sang. Ví dụ như “Long nhan”, “Long ngai”, “Long bào”, “Long kiếm”…

Ông anh Nhâm Thìn của tôi cười phì khi nghe tôi cà khịa như thế:

- Hiểu rồi, cô đừng bảo anh “xuống dưới” làm…Long vương nữa là anh mừng!

Tôi làm mình làm mẩy:

- Nhưng anh nói sáu mươi tuổi mà già là em hổng chịu!

- Ừ! Thì không được nói là già, chỉ  nói không còn trẻ, vậy được chưa?

Tôi quay lại mục đích chính:

- Nhưng năm ni anh có chịu lấy vợ không? Chỉ năm ni thôi…không là phải chờ đến sáu mươi năm nữa mới trở lại năm Nhâm Thìn…

Anh gật gù, vẫy vẫy ngược bàn tay ra hướng cửa:

- Được rồi, cô cứ về đi để rồi anh tính.

Tôi nhùng nhằng:

- Anh trả lời dứt khoát cho em biết, em mới về.

- Nhưng cô bảo anh cưới ai bây giờ trong khi chưa có cô nào để mắt đến anh?

Tôi sực nghĩ đến điều ấy khi nghe anh hỏi:

- Ừ nhỉ? Nhưng anh đừng lo, em có một mớ bạn gái còn ở giá, ế đầy ra đó, để em làm mai cho, anh mà ghé mắt đến thì chắc mấy bả như…trúng số!

- Cô đề cao anh kiểu đó anh chả lấy gì làm hãnh diện. Nhưng thôi cô muốn gã anh cho ai tuỳ cô. Anh giao quyền quyết định cho cô đó, ráng mà hoàn thành sứ mệnh, để xem cô làm tới đâu. Không xong là tui sẽ bắt đền cho cô chừa cái tội xúi dại tui đeo...gông vào cổ!

Tôi về nhà, bắt đầu thấy lo lắng vì không biết trong số “Oanh, Yến  hay Liên, Hồng, Lan, Đào, Diễm…” có cô nào thích ông anh tuổi Nhâm Thìn của tôi? Họ đang sống độc thân thật nhưng chắc gì là do họ…ế mà tôi dám khẳng định với anh tôi chắc như thế. Phen này là tôi tự làm khó tôi rồi. Tôi biết tìm ở đâu cho anh một cô nàng tương xứng! Tôi cứ suy đi rồi nghĩ lại, cứ thế cho đến giờ đi ngủ nhưng nào có ngủ được, tôi lên giường nằm lăn qua lật lại, thao thức vì trót nhận nhiệm vụ do chính tôi bày ra. Trên đời chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào, chưa nói cái ngu làm mai lại được đứng vào hàng thứ nhất!

ooooo

Tôi bịt tai lại vì tiếng ồn ào, cánh cửa nhà tôi rung lên từng chập do bên ngoài số đông người chen lấn. Họ gọi tên tôi một cách tha thiết. Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cẩn thận ghé mắt qua khe cửa nhìn ra quan sát trước khi mở cửa. Ồ! Rất nhiều người đẹp đang muốn gặp tôi? Trên tay mỗi người còn ôm cả bó hoa to xem chừng muốn vào tặng tôi! (Tôi không biết tôi trở nên quan trọng từ khi nào? Và tại sao?) Tôi bèn mở cửa đồng thời chọn một tư thế lịch lãm nhất để chào các người đẹp, nhưng cánh cửa vừa hé ra là tôi bị xô ngã lăn quay ra đất vì sự hấp tấp, chen lấn của các cô nàng “Tôi xin nộp đơn, hãy nhận của tôi trước”, người khác lấn lên “Hãy nhận đơn của tôi, tôi tới đây từ rất sớm, hãy tiến cử tôi với ông anh tuổi Nhâm Thìn của cô”. Cứ thế vừa “đơn” vừa hoa đè lên người tôi, tôi không thể nào gượng dậy, tôi muốn la lên cầu cứu nhưng chỉ ú ớ không thành tiếng được, tôi bắt đầu ngáp ngáp vì sắp tắt hơi. Và bằng tất cả sức bình sinh tôi vung tay lên thật mạnh…

Thế-Là-Tỉnh-Khỏi-Giấc-Mơ! Thì ra trong lúc ngủ, tôi đã vô tình gác tay lên lỗ mũi nên ngạt thở. Tôi thở phào mừng  rỡ vì đó chỉ là giấc mơ, nếu không chắc tôi phải hy sanh một cách oan ức vì mãi lo hạnh phúc cho ông anh sáu mươi tuổi của tôi (Mà chắc gì được anh mang ơn).

 “Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời…” Ừ! Thì sáu mươi năm đấy có sao đâu nào, tại sao phải đếm làm gì năm tháng, cứ sống và tích cực yêu. Tình yêu nào có tuổi mà phân biệt. Con mắt của người đang yêu có…phép mà, họ nhìn đâu cũng thấy niềm vui, nhìn người họ yêu đang già bỗng biến thành trẻ, xấu biến thành đẹp, khuyết điểm thành…ưu điểm, tất tần tật đều lạc quan trước con mắt của tình yêu! Mùa xuân thì rất ngắn trong cuộc đời. Phải  tận  hưởng chứ! Ngày mai tôi sẽ nói ngay với ông anh Nhâm Thìn của tôi như thế. Đừng để khi ngoảnh lại thì mùa Xuân đã qua rất xa…

(Đơn Dương - Xuân Nhâm Thìn – 2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Đêm buồn tỉnh lẻ

Nhạc: Tú Nhi

 

https://youtu.be/NossT9iSHeY?si=Z1Y-mcfa2cacjNlf




Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Bình Minh Xôn Xao - Nhạc



Bình Minh Xôn Xao
Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh.
 Nhạc: Trần Hữu Bích.
Ca sĩ  Như Ý

Mùa Xuân

x153

Mùa Xuân

Đà Lạt chiều hanh nắng

Rực rỡ cây Anh đào

Rừng thông gió lao xao

Đất trời khoe áo mới.

 

Mùa Xuân nay đã tới

Mùa bướm, hoa và thơ

Những hình ảnh trong mơ

Đẹp như là cổ tích.

 

Những gì em yêu thích

Gom vào khoảng trời này

Một chiếc lá rơi bay

Làm buổi chiều bỡ ngỡ…

 

Hoa Trạng nguyên đã nở

Biết rằng Xuân đã sang

Đồi núi cũng rực vàng

Cúc Quỳ đang e ấp.

 

Đà Lạt chiều mây thấp

In bóng trên mặt hồ

Gió vô tình cuốn xô

Bức tranh chiều chợt vỡ…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Anh đã thấy mùa Xuân chưa

Nhạc: Quốc Dũng

https://youtu.be/4D3WrrF-HHo?si=DmOKw23REqGBZbBk

Mùa Xuân Còn Đó

x152

Mùa Xuân Còn Đó

Ai xui chuyện giận hờn chi

Cho hai người chẳng cùng đi một đường

Bâng khuâng theo bước đến trường

Hoa thầm thì gởi chút hương cuối mùa

Ngại ngùng tôi chẳng dám đưa

Trang thư viết mấy đêm vừa mới xong

Áo trắng! Em hiểu gì không?

Giận làm chi để ngàn thông rũ buồn

Tóc dài sợi nhớ, sợi thương

Mùa xuân hoa thắm rợp đường em đi

Dường như gió muốn nói gì

Xuân thì còn đó, giận chi thêm buồn

Kìa em sao nở…đi luôn?

Để tôi đứng lại bên đường ngẩn ngơ!

(12.12.1994)

Đơn Phương Thạch Thảo

Bài không tên số 4

Vũ Thành An

https://youtu.be/m4cntfgM9Hk?si=HQoZFBz8HmEEt3vi


Xuân Và Nỗi Nhớ

x151

Xuân và nỗi nhớ

Xa lắm rồi thành phố của tôi ơi!

Gió mùa Xuân chợt thổi về nỗi nhớ

Vườn Xuân rộ những cánh hoa vừa nở

Mà hồn em một sắc tím bâng khuâng.

 

Chuyến tàu xưa mỗi ngày một xa hơn

Sân ga đợi từng mùa và cứ thế

Tôi lắng nghe quanh đây lời gió kể

Những ân tình mờ nhạt với thời gian.

 

Có ai còn đếm những bước lang thang

Giữa phố khuya mơ hồ hương dạ lý

Trên cuộc đời mấy ai người chung thuỷ

Bận lòng gì cứ nhớ một cái tên.

 

Xuân nay lại về chẳng bao giờ Xuân quên

Vẫn đúng hẹn sau những mùa tuần tự

Chỉ có anh như mây trời lữ thứ

Quên mất đi ngày tháng để quay về.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Lang Bian Số 60 (Xuân Đinh Hợi) Thàng 1-2/ 2007

 

Tám điệp khúc

Nhạc: Anh Việt Thu

https://youtu.be/FWbk9v2_998?si=oOiTAckBdkm6AB0E



Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

Xuân trong mắt em (Nhạc)



 

Xuân trong mắt em

Thơ:Hồ Thụy Mỹ Hạnh.

Nhạc:Trần Hữu Bích.

 Ca sĩ: Hồng Nhung

https://www.youtube.com/watch?v=kGnuz4GE4o8

Năm Tháng Bên Đời

x150.

Năm Tháng Bên Đời

Biết bao lần em đã dặn lòng

Hãy cố quên những gì đã mất

Dù kỷ niệm ngày nào còn lẫn khuất

Cơn gió chiều lại thổi ngược vào tim.

 

Trong hồn em dường như ngập bóng đêm

Đợi chờ ai thắp lên giùm ngọn nến

Nhưng người ơi! Có bao giờ người đến

Khi con đường đã rẻ lối từ lâu.

 

Lời yêu thương cũng một thoáng qua mau

Biển hồn em vẫn từng chiều nổi sóng

Trong tình yêu ai chẳng từng hy vọng

Được yêu người và mong được người yêu.

 

Em bây giờ thương nhớ biết bao nhiêu

Để năm tháng bên đời luôn lặng lẽ

Hoa lá rụng bên thềm nghe rất khẽ

Như nỗi sầu len lén đến trong em.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thanh Niên Số 128 (568) Thứ Ba 1.11.1994

BÀI TÌNH CA CHO ANH

Ngô Thụy Miên

https://youtu.be/pl_kwSYAQsA?si=f1S00RTfyARfHtOX


Thành Phố Hôm Nay




149.
Thành Ph Hôm Nay
Bao năm rồi em mới trở lại đây
Con đường xưa đã không còn như cũ
Nhưng kỷ niệm như một dòng nước lũ
Cuốn vào tim gợi nỗi nhớ vụng về.

Em bàng hoàng như chợt tỉnh cơn mê
Khi thức giấc thấy quanh mình đã khác
Vầng trăng khuya thật bơ vơ, thật nhạt
Giữa muôn vàn ánh điện của thành đô.

Thành phố của anh ngày đó mơ hồ
Em cứ ngỡ như chưa lần được biết
Ngày xưa với bây giờ bao cách biệt
Anh bây giờ cũng khác với anh xưa.

Em bây giờ với nỗi nhớ đong đưa
Ngốc nghếch cố đi tìm trong dĩ vãng
Một nỗi sầu đã nguôi cùng năm tháng
Một tình yêu đã chẳng còn của em.

Thành phố của anh như chẳng có đêm
Em tìm đâu một chút thôi, tĩnh lặng…
Mai một em về nào có ai biết vắng
Một người bâng khuâng tìm nhặt lá vàng!...
(Nguyễn Khắc Nhu Sài Gòn 17.11.1994)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Thanh Niên Số 149 (589) Thứ Ba 20.12.1994

Hữu Duyên Tương Ngộ…(Truyện ngắn).



x 36.

Truyện ngắn.

Hu Duyên Tương Ng

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Nhìn vẻ mặt bơ phờ của Nga tôi thương nó quá, nếu hậu quả của…việc ấy xảy ra thật, thì chính tôi cũng có một phần lỗi đã đẩy cho Nga cái rủi ro mà lẽ ra là của…tôi. Dù rất thương và cảm thông với tâm trạng của Nga, tôi vẫn rất sợ gặp mặt nó vì tôi có cảm giác nó oán tôi lắm qua những lời than thở mà nó bắt tôi phải lắng tai nghe một cách thành khẩn.

Nếu cái điều nó (và cả tôi) đang lo sợ đó có thật thì thay vì tìm gã trai kia để ăn vạ, tôi chắc chắn Nga sẽ trút hết lên đầu tôi những gì mà nó không thể phân bày cùng người khác. Xét cho cùng tôi là người chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối nên chỉ có tôi mới làm chứng rằng Nga hoàn toàn vô tội. Trong khi Nga đang xanh mặt vì lo lắng, thì tôi chỉ còn biết tỏ sự nhiệt tình quan tâm đến Nga bằng cách bỏ công truy tìm tông tích gã trai kia. Dù chưa biết tôi sẽ dám làm gì gã, nhưng tôi cần phải nắm rõ lý tiểu sử của gã đã, chờ khi Nga cần đến là tôi chìa ra liền, cũng xóa bớt một phần lỗi của tôi trong sự “thiệt hại” của Nga. Tôi sắm một cái kính đen, thêm cái mũ to vành đội sùm sụp để bắt đầu những buổi la cà làm thám tử ở bến xe trong giờ mà tôi đoán là gã sẽ đi học về trên một chuyến xe chiều…

Không khó khăn lắm trong việc tìm hiểu về một ai đó trong cái thị trấn nhỏ bé này. Tôi chỉ cần đầu tư thời gian một buổi chiều chủ nhật là biết tên gã ấy. Đỗ Hào Quang! Mới nghe cái tên đã thấy chói loá rồi (Còn hành vi của gã thì tối om, thật là trái ngược…)

Ngoài lúc gặp nhau ở trường, tan học về nhà là tôi trốn biệt sợ gặp Nga, nhưng nó đâu dễ tha cho tôi, nó đến nhà tôi là chuyện không lạ, huống chi giờ đây tôi là người mà nó bắt phải đồng cam cộng khổ với nó.

Nga đẩy cửa bước vào, mắt lấm lét nhìn quanh vừa hỏi:

- Có ai ở nhà không mày?

- Đi vắng hết rôì, có gì không?(Tôi hỏi lại nó)

Tôi nhìn Nga chờ đợi điều nó sắp nói. Dù chắc chắn không có ai ngoài tôi nhưng nó vẫn thì thầm:

- Tao mới nghe nói nếu…nếu “bị” thì lông mày dựng đứng lên còn cổ thì giựt giựt…

Tôi ngờ vực:

- Thật vậy sao? Tao hổng nghe vậy bao giờ.

Nga gật đầu vừa vén tóc trên trán ra rồi chồm trước mặt tôi:

- Mày dòm giùm xem chân mày tao có dựng lên không?

Tôi dồn hết thị lực vào đôi chân mày mọc không trật tự mà chưa biết tỉa tót của Nga, chúng không có gì khác lạ.

- Bình thường mày à, tao hổng thấy có vẻ gì nó muốn báo tin vui…

Nga nhăn mặt:

- Đó là tin vui sao?

- À xin lỗi! Tao quên, vì nghe người ta hay hỏi nhau là “Có tin vui chưa?” khi muốn nói đến chuyện con cái nên tao lộn...

Nga không chờ tôi nói hết câu, nó vạch cổ áo rồi rướn cổ bảo tôi:

-Mày dòm cổ tao thử .

Tôi lại chăm chăm nhìn vào ngấn cổ thon của Nga, chẳng thấy gì ngoài làn da trắng mịn màng. Tuy nhiên tôi không rời mắt khỏi cổ của Nga vì muốn tỏ ra rất “thành tâm” chia sẻ với bạn. Nga sốt ruột nhắc khi chờ hơi lâu:

- Lẹ lên mày, không có gì chứ?

Trong khi Nga hỏi thì tôi thấy cổ nó… rung rung, và tất nhiên tôi bật kêu lên:

- Có…có thấy rồi mày ơi!

Nga giật thót người, đưa tay sờ lên cổ:

- Sao? Mày thấy nó giựt hả?

Tôi không muốn nhưng đầu phải gật để trả lời cho câu hỏi của Nga. Lập tức miệng nó mếu xệch như cái thuyền úp ngược, nó nói mà gần khóc:

- Tại mày hết, tao đang ở phía ngoài mày đẩy tao vô trong nên tao mới “bị”…như vậy là tao không dám về nhà đâu…tao sẽ nghỉ học bỏ nhà đi luôn…

- Bình tỉnh đã, mày có chỗ nào ở mà đòi bỏ nhà đi?...

Nga thút thít:

- Tao tới ở với…mày!

Tôi nghĩ nhanh đến việc nếu Nga làm thật như lời nó nói thì trước nhất tôi phải chia bớt phần ăn của tôi cho nó khi nó đến ở với tôi. Cái vụ này tôi hổng…quen! Vì vậy tôi bỗng thông minh hẳn ra khi nghĩ được cách giải quyết:

- Mày đi với tao, đến nhà chị Mai con bác của tao nhờ chỉ cho ý kiến, dù sao chỉ cũng có gia đình rồi nên biết hơn tụi mình…

Nga do dự:

- Tao sợ lắm, lỡ chị Mai mắng tao ngu thì sao..

- Không đâu, có tao làm chứng là mày hổng muốn vậy, tao sẽ nói việc ngoài ý muốn của…tụi mình! Đến đó nếu mày sợ cứ im để tao nói …

Chẳng còn cách nào khác là Nga phải riu ríu đi theo tôi.

Chị Mai cứ tủm tỉm cười khi nghe hai đưa tôi tranh nhau phân trần:

- Khi lên xe, em đã ngồi ở ghế ngoài phía cửa rồi, tự nhiên con Khanh giành chỗ đẩy em vào ghế trong…

- Tao giành thì mày đừng nhường chỗ. Chỉ tại cái số của mày nên mới…

- Khi thằng cha đó bước lên thì xe đã đầy khách, thấy chỗ cạnh em còn trống chả liền tới ngồi… sát em, không còn chỗ nào tránh nên em vội lấy cuốn truyện chắn vào giữa em với thằng chả…

Tôi nhanh nhẩu cướp lời Nga nói tiếp:

- Xe chạy được một hồi, gã đó có “ý đen tối” nên bèn làm bộ mượn cuốn truyện của Nga đang chắn giữa…chỗ…

Chị Mai nghiêm mặt lại:

- Thôi vậy là chết rồi…nó rút cuốn truyện đi phải không?

Cả hai đứa tôi giật mình,cùng hỏi lại :

- Sao hả chị?

- Và bây giờ tụi em đang sợ “hậu quả” của việc ấy?

Tôi ngập ngừng:

-…Dạ! Vừa nãy em cũng thấy cổ Nga rung rung, người ta nói như vậy là đã…

-Có ai đã nói với tụi em rằng ngồi gần con trai là…có bầu phải không? (Chị hỏi xong phá lên cười)

Nga cúi mặt nhìn xuống đất có lẽ muốn giấu đôi mắt đỏ hoe, lí nhí đáp:

- Bà cố em đã dạy rằng không được nhìn những cảnh tầm bậy con mắt sẽ bị …mọc mụt lẹo. Không được ngồi gần con trai sẽ bị…bị…

- Chị hiểu rồi. Người già thường tránh nói rõ ràng những chuyện mà họ nghĩ trẻ con chưa cần hiểu rõ nên cứ nói đơn giản để “ngăn ngừa” vậy thôi, thật ra trong một chừng mực nào đó tụi em cũng nên biết những gì cần tránh và những gì không quá đáng sợ…

Chị kéo hai đứa tôi lại gần giảng giải một hổi một hồi về những điều mà chị nói có viết trong những cuốn như là “Tuổi dạy thì cần biết”, “Tuổi Cài Trâm”. Vẻ mặt Nga từ bí xị chuyển sang hân hoan, hai má từ trắng chuyển sang đỏ.

Còn tôi thì cũng nhẹ cả người vì từ nay Nga sẽ không còn theo tránh móc tôi đã đẩy nó ngồi gần “thằng cha” đó. Tôi cũng hiểu hơn ngụ ý những lời dạy bóng gió của các bà cố, bà nội để “nhập kho” thêm những điều chị Mai nói. Có thế chứ! Từ nay tôi không dại gì nhường chỗ cho bọn con trai vì không dám ngồi gần. Trước khi bọn họ có cơ hội xáp lại gần, tôi sẽ xáp lại gần họ trước mà không còn sợ những điều như bà cố chúng tôi dạy. Nhiều trò chơi vui nhộn ở trường từ bấy lâu nay bọn con gái không dám tham gia như trò chia thành hai phe, một đứa cỏng một đứa chạy tông vào nhau, phe nào té hoặc làm…rớt “đồng đội” nhiều hơn thì phe đó thua. Ở trò này con gái tụi tôi dĩ nhiên được con trai cỏng, tụi tôi chỉ việc bám chặt cổ “đồng đội” để không bị rớt là được họ cho tham gia chơi. Mới nghĩ đã thấy vui rồi. Bọn con trai! Hãy đợi đấy…

Rời nhà chị Mai, giải tỏa được gánh nặng tâm lý, Nga vui quá nên nói cười luôn miệng. Lợi dụng tình hình có lợi,  tôi kể công:

- Hôm đó tao nhìn thấy tên đó đeo phù hiệu trường Nam Trung học Trần Hưng Đạo vậy là tao tìm hiểu mới biết được tên tuổi của hắn…

Nga có vẻ không quan tâm đến lời kể của tôi:

- Giờ thì hắn là ai mặc kệ, lần sau nếu còn gặp lại hắn trong trường hợp đó, tao sẽ ngồi ép sát vào hắn để trả thù!

Tôi tiếp tục “công việc” của mình:

- Nhưng trước khi mày mặc kệ thì tao đã phải dầm mưa dãi nắng để theo dõi hắn..

- Mấy hôm nay trời dịu mát, có mưa hay nắng gì đâu mà dầm.

- Là tao muốn ví von sự vất vả mà tao đã vì mày. Đáng nói là trong lúc như thế tao phải ăn uống để có sức nên…nên tao hết cả tiền để dành!

Nga gật gật đầu có vẻ xởi lởi:

- Tao hứa khi nào có tiền tao sẽ bù lại cho mày bằng một chầu gấp mấy lần mày đã tốn.

Tôi chỉ chờ có thế:

- Thật nhé! Vậy mày định khi nào?

- Khi tao học xong và đi làm kiếm tiền…

- Trời! Bây giờ tụi mình mới mười lăm tuổi, đợi đến lúc đi làm được thì mày quên tuốt lời hứa rồi.

- Nếu tao quên thì mày nhắc là được chứ gì.

Tôi bắt Nga ngoéo ngón tay trỏ vào ngón tay tôi để cam kết. Lời hứa đó phải qua nhiều năm sau khi Nga trở thành cô giáo của một trường tư thục mới được thực hiện. Khi Nga lãnh tháng lương đầu tiên là tôi lập tức nhắc lại “kỷ niệm xưa”. Làm sao tôi có thể đợi cái ngày ấy lâu hơn được cơ chứ. Nga luôn hiểu ý và chìu tôi, khi hai đứa vào tiệm ăn, Nga nói một câu mà tôi rất thích nghe:

- Mày cứ chọn món nào mày thích, tao không ăn được thì mày ăn, không sao đâu…

Được khuyến khích, nên tôi không khách sáo, hơn nữa đàng nào cũng mang tiếng Nga khao, phải ăn cho đáng. Tôi đang thả hồn vào mùi thơm hấp dẫn của các món ăn và đang ngấu nghiến ngon lành thì nghe Nga nói:

- Chết rồi! Tao quên cầm theo tiền…trong xách không thấy có Khanh ơi!

Tôi bàng hoàng trước một thông báo không gì  tệ hơn:

- Mày xem lại kỹ kỹ một chút…

Nga lắc đầu:

- Kỹ rồi, tại lúc đi mày hối tao quá nên tao quên. Bây giờ mày ngồi đây chờ tao về nhà lấy tiền rồi quay lại trả…

Tôi chồm sang chụp lấy tay Nga vì sợ nó đứng lên đi bỏ tôi lại;

- Không được! Lỡ mày đi lâu họ biết tao ngồi làm “con tin” thì mắc cỡ lắm.

- Vậy tao chỉ chỗ cho mày về nhà tao lấy…còn tao thì ở đây chờ.

Tôi bối rối:

- Cũng không được, nhà mày còn có bao nhiêu là người, tao làm sao dám tự do vô phòng mày lục lọi.

- Vậy tao biết làm sao đây?

Tôi muốn khóc, không nuốt nổi miếng đang ngậm trong miệng:

- Kiểu này còn hơn là mày vừa cho tao ăn vừa muốn móc họng tao ra. Biết vậy thì tao…cầm tiền trước!

Nga vỗ về tôi:

- Nói nhỏ thôi, bàn sau lưng mày có người kìa, mày để tao nghĩ cách.

Tôi gợi ý:

- Trong ví mày có mang theo căn cước thì đem tới quầy nói rõ lý do xin để lại làm tin, nếu họ cho thiếu thì về lấy tiền chuộc lại sau?

- Có thể phải làm vậy (Nga thở dài cái thượt) nhưng tao cũng ngại quá…

Hai đứa ngồi như bị dính vào ghế một lúc lâu, cuối cùng Nga cũng phải quyết định vào nói thật việc quên không mang theo tiền để chủ tiệm thông cảm. Tôi đẩy Nga đi trước còn tôi thì đi nép sau lưng nó “yểm trợ” trong… im lặng. Chúng tôi chưa kịp mở lời thì chị chủ cười tươi như hoa nói ngay:

- Có người đã thanh toán bill của hai cô rồi.

Chưa kịp ngạc nhiên thì chị đưa cho Nga mảnh giấy gấp tư:

-…người đó còn gởi cho hai cô giấy này…

Tôi chồm giật mảnh giấy trên tay Nga và hấp tấp mở ra:

- Hả!!!

Đập vào mắt tôi là cái tên mà tôi nhớ như nhớ…“lời hứa năm xưa”của Nga. Cả hai chúi đầu vào nhau đọc:

 “Gởi hai cô bạn ngồi bàn trước.

Vô tình tôi nghe nên biết hai cô đang gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi giúp hai cô giải quyết việc đó. Xin lỗi vì không hỏi ý trước. Hai cô có thể hoàn lại cho tôi số tiền này sau khi về nhà. (Tôi còn 2 ngày ở đây trước khi trở về đơn vị).

Đỗ Hào Quang – 20/5 Nguyễn Công Trứ.”

Cám ơn chị chủ quán, hai đứa bước ra khỏi tiệm ăn mà tâm trạng cứ ngỡ ngàng. Đọc thấy tên anh ta là mắt tôi đổ hào quang, nghĩ đến cuộc tái ngộ đầy… “huyền bí ” này làm tôi không hiểu nổi. Tôi …thều thào:

- Trong mười bảy triệu dân, tao cá với mày không ai có cái tên đặc biệt như thế nên tao chắc chắn là gã đó…

- Ai?

- Gã con trai hồi xưa ngồi cạnh mày trên xe bus, cũng nhờ gã mà tao mới có bữa ăn mày khao hôm nay. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương tự!

-…năng tương ngộ chứ!

Tôi nộ Nga vì nó dám sửa sai tôi:

- Thì tương ngộ hay tương tự gì chả là tương! Hồi đó mày nói nếu gặp lại gã đó, mày sẽ ngồi ép sát vào gã để trả thù, thì bây giờ có cơ hội rồi đó, nhớ mà thực hiện cho… thỏa lòng mong ước đi nhé…hihihi…

0O0

…Vì muốn có “điều kiện” để “trả thù” dài lâu nên sau khi hội ngộ một thời gian, Cung Thị Hằng Nga đã chấp nhận đồng ca với  Đỗ Hào Quang “…cuối năm trời lạnh gió đông , mười lăm hôm nghỉ phép là ta in thiệp hồng.”. Mối lương duyên của họ có được là nhờ…tôi! Thật đấy, cứ nhớ lại từ đầu mà xem…

 Đó là chuyện ngày xửa ngày xưa, còn chuyện ngày nảy ngày nay thì Nga đã lên chức bà ngoại của mấy cô cháu xinh như búp bê và “bà ngoại” đang ra sức sao y bản chính những gì được dạy khi xưa mà truyền lại để …hù dọa các cháu gái của mình. Chỉ có điều tôi không biết trong thời hiện đại này với vô số thông tin “trung thực”, các cô bé có để những điều bà ngoại Nga dạy lọt vào tai và dễ dàng tin như chúng tôi đã nằm lòng lời dạy của bà cố hồi xưa.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Đêm buồn tỉnh lẻ

Nhạc: Tú Nhi

 

https://youtu.be/NossT9iSHeY?si=Z1Y-mcfa2cacjNlf



Đi sau bóng mình /Truyện ngắn

  R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...