Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Con đường mùa ĐÔNG


x148

Con đường mùa ĐÔNG

Có con đường dài buổi sáng em đi

Ánh mặt trời lén nhìn qua kẽ lá

Con đường cũ rất quen, nay bỗng lạ

Em chạnh buồn vì đã vắng bóng anh.

 

Mùa Đông về cho cây lá lại xanh

Anh có thấy đất trời như trẻ lại

Mà tình em thì sao cằn cỗi mãi

Gió Đông về chỉ thấy lạnh lùng hơn.

 

Con đường nào em đếm bước cô đơn

Lòng  ngổn ngang với bao điều tự hỏi

Sự đợi chờ có bao giờ mòn mỏi

Khi biết rằng tình yêu đã rời tay.

 

Đến một ngày nào không phải hôm nay

Khi tất cả đã lùi vào dĩ vãng

Khi kỷ niệm đã nhạt nhòa phai lãng

Khi tình cờ ta chợt gặp lại nhau

Chắc gì lòng lại không chợt nhói đau.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Anh đã thấy mùa Xuân chưa

Nhạc: Quốc Dũng

https://youtu.be/4D3WrrF-HHo?si=DmOKw23REqGBZbBk

 

Trong vô vàn khắc khoải


x147

Trong vô vàn khắc khoải

Có bao giờ em trách giận anh đâu

Tuy đôi lúc quá buồn em đã nói

Dù bây giờ anh đã quen thay đổi

Anh đâu còn là anh của em xưa.

 

Mùa Thu về mang theo những chiều mưa

Hàng thông đứng âm thầm trong sương lạnh

Git nước mắt hay giọt mưa lấp lánh

Không gian buồn hay chỉ tại lòng em.

 

Đêm mùa Thu trằn trọc ánh sao đêm

Niềm thương nhớ khiến vầng trăng cứ khuyết

Anh ra đi có bao giờ anh biết

Sự chờ mong khắc khoải ở chốn này.

 

Có bao giờ anh trở lại nơi đây

Vắng anh rồi quanh em chừng trống trải

Kỷ niệm vẫn khắc sâu trong lòng mãi

Năm tháng dài không đủ để nguôi quên.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Tình khúc buồn

Nhạc; Ngô Thụy Miên

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS


Thứ Ba, 13 tháng 2, 2018

Em Là Nàng Tiên Của Anh - Truyện vui

 x32.

Truyện vui

Em là nàng tiên của anh!    

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Bị lay gọi, nàng vùng dậy với tư thế của một con hổ đang chuẩn bị tấn công con mồi. Hai bàn tay xòe ra như những móng vuốt, hai cánh tay vươn thẳng về phía trước sẵn sàng cho một động tác…cào, cấu! Cùng với vẻ mặt căng thẳng, mắt lừ lừ nhìn vào “đối phương”, quai hàm bạch ra, tiếng nói nghẽn giữa hai hàm răng:

- Gư…ư…ư…gừ! anh giải thoát cho nó phải không? Tui sắp bắt được quả tang thì anh phá đám phải không? Nó đâu rồi hả?

Chàng ngơ ngác hỏi lại;

- Cái gì bắt quả tang? Nó nào?

Nàng òa lên khóc:

- Tui thấy rõ ràng anh và “nó” ôm nhau tình tứ, tui núp trong bụi cây, sắp nhảy ra bắt tại trận thì anh giải thoát cho nó…

Chàng càng sửng sốt:

- Hồi nào? Ở đâu?

- Vừa mới tức thì! Tui nằm mơ thấy rõ ràng…

Chàng ngẩng lên trần nhà, mắt nhắm lại, vẻ mặt nhăn nhó, như khẩn thiết cầu xin đáng tối cao ban cho điều gì:

- Trời ơi! Ngó xuống mà coi, đã đến nước này rồi.

Nhưng ngay tức khắc chàng đủ thông minh để chuyển tình hình sang hướng có lợi, chàng  sực nhớ ra một cách để vỗ về nàng, mà chàng biết sẽ làm nàng hạ hỏa, dù chàng đã xử dụng nhiều lần nhưng kết quả bao giờ cũng thành công:

- Như vậy là em vừa nằm mơ thấy anh có mèo đúng không? Thảo nào em dãy dụa la lối quá xá nên anh phải gọi em dậy. À! Anh nhớ ra rồi, người ta nói giấc mơ thường ngược lại với đời thật, có nghĩa là em thấy anh ngoại tình, ngược lại là anh không…ngoại tình! Em thấy bắt được quả tang tức là …không bắt được quả tang! Túm lại ngược với giấc mơ em vừa thấy thì anh  là người chồng chung thủy, còn em vẫn là nàng tiên của anh…

Vừa nói chàng vừa quan sát vẻ mặt của… Nàng tiên! Được vuốt ve bởi hai tiếng ngọt ngào ấy, con hổ bỗng biến ngay thành con mèo (Không biết bắt chuột) hiền lành, quẹt nước trên đôi mắt ràng rụa, nàng còn tỏ ra ngờ vực một chút nên hỏi lại:

- Thật chứ? Mơ là ngược lại đời thật, vậy em thấy em còn sống là em… chết ư?

- Ồ! Điều đó thì  lại khác, bởi vì em là… nhân vật chính! Em làm sao mà chết được. Giống như trong phim ấy, nhân vật chính mà chết là hết phim sao?

Nàng lại nghe có lý, nên gật gù:

- Nhưng anh cũng phải hứa với em không được để mắt đến ai…

- Tất nhiên rồi, nhìn mỗi mình em đã đầy hai con mắt, còn nhìn ai được nữa!

Nàng lại có vẻ muốn…vùng lên:

- Ý anh muốn ám chỉ là em mập quá phải không?

Hơn ai hết, chàng là người biết phải đối phó với vợ của mình ra sao, trong bất cứ tình huống nào:

- Phụ nữ mập mới đẹp, mới lâu già. Chứ ốm á? Nhìn khô khan hổng có tí nhựa sống. Anh chỉ thích nhìn phụ nữ…mập thôi!

Nàng sửa lại:

- Nhìn vợ chứ cấm nói chung chung là nhìn phụ nữ!

Chàng cao giọng:

- Đúng! Vợ anh nói rất chính xác, anh vừa nói lộn. Phải nói là chỉ thích nhìn vợ thôi!

Nàng nhoẻn miệng cười, rồi sực nhớ ra một điều quan trọng, nàng hỏi:

- Trong ví anh chưa để tấm hình nào của em phải không? Sao em vô ý thế cà…Sáng mai anh đưa em đi chớp một tấm hình chân dung, anh phải cất trong ngăn đầu trong ví, để mỗi lần mở ví ra là anh nhìn thấy em ngay, cũng là để nhỡ có ai nhìn vào cũng biết là anh có vợ rồi, các cô đừng hòng tơ tưởng, mơ mộng đến anh nữa…

Vế cuối cùng trong câu nói của nàng chợt làm chàng thấy mình còn có… triển vọng! Nghĩa là nếu chàng chưa có vợ, thì các cô (Tức là số nhiều nhé) tha hồ mà tơ tưởng, mơ mộng được chàng ghé mắt đến. Rồi chàng sẽ ứng phó sao nhỉ? Tha hồ mà lựa chọn chứ sao! Tuyệt thế đấy, khi ấy hẳn là chàng sẽ bận tâm lắm vì biết chọn ai, bỏ ai? Bỏ thì thương mà vương thì tội, thôi thì cứ tuyển ra vài cô xinh nhất (Nhưng hổng có tính ghen tuông giống như cái cô nàng đang bên cạnh chàng đây) thế rồi chàng sẽ “bố trí ” cho mỗi nàng ở một chỗ, gió mát trăng thanh chàng thích ghé đến cô nào thì ghé, còn các cô thì tranh nhau để lấy được lòng yêu thương của chàng, chẳng cô nào dám làm phật lòng chàng, chàng thích đi đêm về hôm tùy thích. Tan sở thay vì về thẳng nhà chàng sẽ tụ họp bù khú với bạn bè, rượu chè thâu đêm cũng chả bị ai  gọi điện thoại kêu về hay lùng xục tìm kiếm. Chàng cũng không bị bạn bè gọi là anh chàng… râu quặp! chàng cũng chả cần vận động đầu óc để nghĩ ra cách “đối phó” với những cơn tam bành vì cái máu hoạn thư của vợ.

- Anh nghĩ gì mà thích chí cười hớn hở vậy?

“Hồi tỉnh” khỏi… giấc mơ! Chàng nói trớ đi bào chửa cho sự tưởng tượng của mình, vì không khéo, nó có thể trở thành tưởng…voi!

- Ờ…ờ ! Anh đang nghĩ có tấm hình của em trong ví, cô nào nhìn thấy cũng quay khỏi anh một trăm tám mươi độ, anh khỏi cần tìm cách mời đi nơi khác đó mà…

Nàng vỗ hai tay vào nhau một cái đầy vẻ dứt khoát:

- Thế nên không chần chờ gì  nữa, sáng sớm là phải đi chớp bóng ngay!

Chàng gật gù:

- Phải… phải, còn bây giờ thì yên cho anh ngủ. Sáng mai anh còn phải đi làm, đến công ty mà ngủ gục thì còn ra gì. Mấy cô ở đó là chúa lắm chuyện, lại xì xào nọ kia.

Chàng cố tình ngoác miệng ngáp dài một cái, rồi kéo chăn trùm kín (Chủ yếu là hai lỗ tai) giả vờ ngáy đều đều. Nàng cũng không muốn chàng bị lỡ giấc ngủ, nàng cũng hiểu sức khỏe là thứ rất cần thiết đối với chàng, vì chàng là trụ cột của gia đình, cơm áo gạo tiền đều từ cái sức khỏe đó mà ra, ôi nghĩ mà thương quá, chàng đâu thể tưởng tượng rằng nàng yêu chàng quá chừng. Nếu không có chàng thì đời nàng vô nghĩa, nên lúc nào nàng cũng sợ một cô ả xấu xa nào đó cướp mất chàng đi. Phải giữ gìn sức khỏe cho chàng để chàng có thể vừa làm việc kiếm tiền nuôi nàng, vừa sống đến răng long đầu bạc với mình. Nên nàng thôi không nói nữa để chàng ngủ, còn nàng nằm yên mà không ngủ  được thì tư tưởng lại…làm việc rất tích cực. Nàng nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cố nhớ lại nét mặt của “cô ả” nhưng không thể nào nhớ được, dường như nàng chưa từng gặp ả ở bất cứ đâu, vậy mà giờ đây ả bất ngờ xuất hiện trong giấc mơ của nàng còn cả gan kề vai, cận má với chàng, thật đáng ghét, nếu có một phép lạ nàng sẽ ước trên đời này biến mất hết không còn giống cái, à! Như vậy không ổn, biến mất hết giống cái thì tất nhiên mẹ, chị, em gái, con gái và thậm chí cả nàng cũng không phải là ngoại lệ! Thôi vậy, chỉ ước biến mất những người con gái đẹp chung quanh chàng, còn bi nhiêu cứ tự nhiên mà …tồn tại!  Và bỗng nhiên nàng chợt sực nhớ câu nói vừa rồi của chàng “Mấy cô ở đó là chúa lắm chuyện…” Á à , vậy là chỗ làm việc của chàng có đến mấy cô, mấy cô phải rất thân mật với chàng thì mới có thể tán chuyện với chàng chứ, thậm chí còn quan tâm, để ý mới biết chàng ngái ngủ. Hừm! Nàng lay mạnh vai chàng:

- Anh nói mấy cô ở nơi làm việc của anh là chúa lắm chuyện, như vậy là trước đây họ thường la cà nói chuyện gì với anh lắm nên anh mới biết như vậy phải không???

Chàng cựa mình, lè nhè đáp:

- Ai thèm nói gì chứ?Nghe nói đến vợ của anh là ai cũng xanh mặt liền…

Nàng vùng dậy :

- Cái gì ?Tại sao phải xanh mặt? Em dễ sợ lắm sao?

Chàng tỉnh người, vội vàng bào chửa:

- Không phải em dễ sợ mà là anh dễ sợ, bởi vì cô nào có ý định “xáp” vô anh là anh bảo ngay rằng, tui có vợ rồi đi chỗ khác dùm cho, chứ vợ tui biết tui nói chuyện với mấy cô là…là..tui không được tiếp tục nói nữa…, bởi vậy các cô hay nói rằng chỉ đi ngang qua anh thôi cũng…sợ! Đâu ai còn dám đến gần anh..

- Thật chứ?

- Thề với em!

- Được rồi anh ngủ tiếp đi, phải ngủ nhiều thì mới khỏe anh ạ.

Mắt của chàng đã díp lại, thầm mong nàng thôi đừng nhớ ra điều gì nữa trong vô số điều trong đầu mà đối với nàng thì điều gì cũng quan trọng. Còn nàng thì tiếp tục nằm suy nghĩ. Nhớ lại những ngày còn trăng mật, trong những câu chàng nói, nàng thích nhất là câu “Nếu sau này em chết trước anh, anh thề không lấy ai nữa, sẽ nguyện sống độc thân thờ em ...”. Dường như lâu lắm rồi nàng không nghe chàng nhắc lại câu này, một câu quan trọng như vậy mà sao nàng lại quên nhỉ? Phải hỏi chàng ngay bây giờ rằng chàng có còn nhớ câu nói hay nhất thế kỷ ấy không, chứ sáng mai  lỡ quên mất. Nàng lại lay chàng, nhất định  hỏi thêm một lần này nữa rồi sẽ để yên cho chàng ngủ, sức khỏe là quan trong nhất đối với con người mà.

- Này anh ơi dậy em hỏi một câu này nữa thôi…

Chàng vẫn nhắm mắt,nhưng sử dụng miệng rất nhuyễn:

- Gì nữa hả nàng tiên của anh?

……………………………………..

Tôi (Người nghe chuyện của họ) mới nghe đến đây đã xanh mặt. Hú hồn! May quá, vì tôi là phụ nữ, chứ nếu là một trang nam nhi? Thì tôi phải làm sao nếu gặp được một nàng tiên… quá yêu chồng như thế. Trời ơi! Chắc là tôi đành phải chọn cách thờ chủ nghĩa độc thân tới già, không dám lấy vợ…

Nhưng tôi lại là phụ nữ? À…ờ…Thì …thì nếu lập gia đình tôi cũng giống như “Nàng” vậy thôi. Phụ nữ ai chả thế.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Trẻ Dallas(Texas) Số 750 Thứ Năm 2010. 2011

 

 Tám điệp khúc

Nhạc: Anh Việt Thu

https://youtu.be/FWbk9v2_998?si=oOiTAckBdkm6AB0E

 

Biết Ai ?...


x146

Biết Ai ?...

Em cứ hoài mong đợi

Khắc khoải trong tình yêu

Trái tim có những điều

Làm sao ai biết được.

 

Đời mấy ai biết trước

Những gì ở ngày mai

Thời gian làm phôi phai

Thời gian làm quên lãng

 

Đối với em ngày tháng

Đâu còn ý nghĩa chi

Từ lúc anh ra đi

Mộng tình yêu cũng vỡ…

 

Có phải là nỗi nhớ

Từng đêm trong lặng thầm

Biết ai ?...người tri âm

Trong những chiều nổi gió.

 

Mùa Thu về nơi đó

Có buồn như ở đây

Hạnh phúc như lá bay

Yêu thương xưa lạc lối.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Thanh niên Số 115 (555) Chúa Nhật 2.10.1994

Tình yêu như bóng mây

Nhạc: Song Ngọc

https://youtu.be/uuDJ5OdPYew?si=yHhoqCaOgNQ7bkBj

c Mắt

 

Sinh nhật Bướm

x145

Sinh nhật Bướm

Anh ép một cánh bướm

Làm quà sinh nhật em

Dòng thời gian êm đềm

Cuốn trôi thời mười bảy.

 

Vẫn còn cánh bướm ấy

Kỷ niệm sinh nhật nào

Em hỏi lòng tại sao

Cứ hoài vương vấn nhớ!

 

Trang thơ tình bỏ dở

Viết bao mùa chưa xong

Ai chẳng từng chờ mong

Những gì tươi đẹp nhất.

 

Hôm nay mừng sinh nhật

Vắng bạn bè năm xưa

Chỉ có gió giao mùa

Mình em và cánh bướm!

(16.7.1994)

Đơn Phương Thạch Thảo



Một chuyến bay đêm

(Song Ngọc – Hoài Linh)

https://youtu.be/rWpWHGKASss?si=dENAeLK3MllfppeM


Vào đời…

x144.

Vào đời…

(Tặng những tuổi thơ bất hạnh…)

Em cũng có một con thuyền

Nhưng dòng sông trong mơ của em

Không có lối để ra biển lớn

Kỷ niệm chỉ làm đau đớn

Và tiếc nuối không nguôi.

 

Những bước chân trên đường phố reo vui

Trong ngày khai giảng!

Còn đâu với em những buổi sáng

Hăm hở đến trường cùng bè bạn năm xưa…

 

Mơ ước không có trong những ngày mưa

Em gánh hàng vội vã

Mơ ước không có trong những ngày vật giá

Đè nặng đồng lương của ba!

Nên tuổi học trò em đành để trôi xa

Vuột khỏi tầm tay với

Chiếc áo học trò dẫu không còn mới

Em vẫn xếp lại giữ gìn

Về một kỷ niệm khó quên

(Có  loài hoa nào mọc trên đá chênh vênh

Thiếu dinh dưỡng từ đất mẹ

Làm sao không đơn lẻ

Không cỗi cằn bên những đóa hoa được chăm sóc trong vườn…)

 

Buổi sáng hôm nay các bạn đến trường

Vui như ngày hội

Giấu giọt nước mắt trên mi

Chạnh lòng em tự hỏi:

-Có bao nhiêu người như em phải từ biệt mái trường?

Dẫu biết cuộc sống là hương

Nếu mình biết trân trọng nó!

Đơn Phương Thạch Thảo

Điệu buồn đêm mưa

(Nhạc: Tú Nhi – Vinh Sử)

https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=7d4Dl7g5AUdrDbYX

 

 



Rộn rã vào thu

x143

Rn rã vào Thu

Chút nắng còn sót lại

Trên cánh con bướm vàng

Và ngọn gió lang thang

Cứ nghịch làm tóc rối.

 

Trên đôi mi hờn dỗi

Mùa Hạ còn ngủ quên

Và khoảng trời mông mênh

In hình trong mắt biếc.

 

Những ngày qua cách biệt

Sách vở và mái trường

Và bạn bè thân thương

Bỗng nhiên mà nhớ quá.

 

Khi màu xanh của lá

Mùa Thu về hong vàng

Thì ngọn gió lang thang

Lại nghịch làm tà áo trắng.

 

Vẫn con đường tắm nắng

Đưa chúng em về trường…

(20g20” Thứ Sáu 24.6.1994)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Tuồi Xanh Số tháng 3.1997

 


Đò chiều

Trúc Phương

https://youtu.be/ix0yXKqwuP0?si=-YFOAUZ0uLWZu8A7


Cô Bé mộng Mơ

x142

Cô Bé mng Mơ

Bây giờ em đã lớn rồi

Mà mẹ cứ bảo con tôi ngốc, khờ

Tìm vần em tập làm thơ

Thì mẹ lại bảo “Chớ mơ mộng nhiều”

 

Chao ôi! Cái nắng ban chiều

Những con bướm mộng dập dìu bên hoa

Và mưa bay cứ nhạt nhòa

Tiếng đàn đâu đó cùng hòa tiếng mưa.

 

Giàn hoa giấy tím đong đưa

Bài thơ em viết vẫn chưa nên vần

Em nghe một chút bâng khuâng

Thời gian lặng lẽ đưa dần ngày trôi

 

Mẹ em lại bảo Con tôi…

Chẳng lo ôn tập, cứ ngồi mộng mơ…
(Mẹ đâu biết muốn làm thơ

Phải yêu…mây gió, trăng mờ, mưa khuya!)

Đơn Phương Thạch Thảo

*Tuổi Xanh Số tháng 2.1995

BIT KINH K

Nhc: Minh K

H Thy M Hnh is singing

        https://www.youtube.com/watch?v=Dp4K_oouvCw&feature=youtu.be

 




Đường Phượng Bay

x141

Đường Phượng Bay

Tôi hay giận hờn khi bị gọi “Bé con”

Có một thời tôi đã như thế đấy

Biết bao điều vẫn ngây ngô đến vậy

Cái tuổi mười lăm, mười sáu dại khờ…

 

Vẫn con đường dài đi học nên thơ

Hoa nắng rớt rơi đầy tà áo trắng

Thích làm duyên, thấy mình…quan trọng hẳn.

Khi bạn bè cùng lớp ghẹo đôi câu.

 

Tuổi mười lăm thật sự biết gì đâu

Những mơ ước còn vương mùi sách vở

Hai mươi năm qua, hôm nay lòng bỗng nhớ

Khi ngoài vườn chú ve cất tiếng ca.

 

Con nước nào đẩy kỷ niệm trôi xa

Đường hồn tôi ngập đầy hoa Phượng đỏ

Đường tuổi mười lăm mộng mơ ngày đó

Lại gặp cạnh mình những cô bé thích làm duyên!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Tuổi Hồng Số 41 Tháng 8.1994 


Chuyện đêm mưa

(Nhạc: Nguyễn Hiền – Hoài Linh)

https://youtu.be/92Zcw8Q-Sg4?si=--3hFIKvc8DpIyL-



Cám ơn Vì Có Anh (Truyện ngắn)

  x79. Truyện ngắn Cám ơn Vì Có Anh ... Hồ Thụy Mỹ Hạnh Hơi ấm giữ tôi lại trong chiếc chăn cuộn kín cả đầu chỉ chừa mặt ra để thở. ...