Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

Tình khúc mùa Đông (306)

 


Rx306.

Tình  khúc mùa  Đông

Em về áo lụa

Trắng trời mùa Đông

Nghe tiếng chim hót

Lẻ loi trong lồng…

 

Mây theo chân gió

Anh theo đường anh

Cả đời phiêu bạt

Và chóng qua nhanh

 

Em về gom nhặt

Những mảnh ân tình

Ngày vui vá víu

Để cho riêng mình

 

Em về tóc rối

Ướt nhoà trong mưa

Mùa Đông đến sớm

Trên những cành thưa

 

Đàn chim về trú

Trên tháp chuông cao

Những ngày giá rét

Ủ cánh cho nhau.

 

Còn em lặng lẽ

Những ngày bơ vơ

Trái tim  biết trú

Vào đâu bây giờ…

(Đơn Dương 17g.Chúa Nhật 24.10.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG

Thơ:Hồ Thụy Mỹ Hạnh.

Nhạc Trần Hữu Bích

Ca sĩ: Quang Dũng

https://www.youtube.com/watch?v=qB_vGm-J0fY&feature=youtu.be

Mùa Thu bây giờ (305)

 


x305.

Mùa Thu bây giờ

Rồi một hôm nào trời cuối Thu

Giăng mắc đồi cây áng mây mù

Có cánh chim chiều bay lạc lối

Đất trời hay hồn tôi hoang vu.

 

Đà Lạt trầm tư dưới sương mờ

Lá vàng từng chiếc lá bơ vơ

Người xưa xa vắng từ lâu lắm

Tôi biết chờ mong đến bao giờ.

 

Tình yêu theo gió bay đi rồi

Mùa Thu thật buồn trên mắt môi

Hiu hắt buổi chiều không chút nắng

Và mây bàng bạc không buồn trôi.

 

Chiều nay gió lạnh chuyển sang mùa

Vẫn vắng một người trên phố xưa

Trời buồn như báo cơn giông tới

Lòng ta cũng hình như chuyển mưa…

(Đơn Dương 12g thứ sáu 22.10.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Người đầu gió

Nhạc: Hàn Châu

https://youtu.be/1uIpM7mwSoY?si=ctXzIGWbje7cs7MM

 

 

Khi mùa Thu tới 304



X 304

Khi mùa Thu tới

Tiễn mùa Hè vội vàng đi

Có nghe chiếc lá nói gì trên cây

Bắt đầu se lạnh heo may

Những cơn mưa đến giăng đầy trước hiên

 

Mưa giăng vào nỗi niềm riêng

Ngọn đèn hiu hắt soi nghiêng phố buồn

Ngọt ngào từng giọt mưa tuôn

Hàng cây hứng gió bên đường đợi ai

 

Tiễn người đi tháng năm dài

Có nghe kỷ niệm tàn phai trong lòng

Đêm chầm chậm, đêm mênh mông

Tiếng mưa hoà với tiếng lòng thiết tha

 

Tiễn mùa Hè vội đi qua

Đêm nay thiếu ánh trăng ngà đầu non.

(23g30 Chúa Nhật 29.8.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

 


Nửa hồn thương đau

Phạm Đình Chương

https://youtu.be/2XHw9xZSv6g?si=dzm08kpraiKcFXI0

Lục bát vào mùa (Truyện ngắn 89)

 


89

Truyện ngắn

Lc bát vào mùa

Đơn Phương Thạch Thảo

Sau buổi họp, ông Huy ra về mà trong lòng cứ ấm ức không thấy dễ chịu chút nào, dù ngoài mặt ông giả vờ vui vẻ như tôn trọng ý kiến của tập thể nhưng trong lòng ông không phục. Đúng là quân ăn cháo đá bát! Có mới nới cũ! Nếu không có ông thì thử hỏi làm gì có cái hội thơ này để mà bây giờ giành nhau cái chức hội trưởng!? Cho dù có vài cá nhân trẻ mới tham gia vào hội nổi trội vì có kiến thức hơn, họ trẻ thật nhưng ông cho rằng trái xanh được ủ chín làm sao bằng ông…chín tự nhiên! Vậy mà trong mười tám hội viên đã có tới mười sáu người bầu cho Mây Phiêu Lưu, (Tên thật của hắn là Lê Tèo nhưng vì cái tên ấy chả có chút gì nên thơ nên hắn chọn bút hiệu là Mây Phiêu Lưu). Chỉ có hai người trung thành bỏ phiếu cho ông, họ là “chiến hữu” sát cánh bên ông từ ngày thành lập hội thơ.

Cảm giác cô độc như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Về đến nhà ông Huy đi thẳng vào trong, chả thèm ghé mắt nhìn chiếc bàn đặt ở góc hiên luôn có một bình hoa, vài cuốn sách và một xấp giấy để ông sáng tác,  đó cũng là nơi các “nhà thơ” trong hội thường đến bàn luận văn chương cùng nhau. Nhớ buổi ban đầu, ông Huy là người có sáng kiến thành lập hội thơ quy tụ những người trong khu vực ông sống, một số cụ à không một số người quá tuổi lao động vừa nghỉ hưu. Họ có thời gian thừa không làm gì cho hết.

Tại sao nói ông Huy là người đầu tàu trong cái hội thơ này. Vì một hôm ngồi nhìn mây trời ông bỗng bâng khuâng buộc miệng:

- Mây đi đâu đó hả mây? Mời xuống đây để sum vầy cùng ta!

Ông chép vào một tờ giấy rồi ngâm nga với giọng lúc trầm, lúc bổng. Ngâm cho người nhà nghe, bạn tới chơi ông lại ngâm cho họ nghe. Ai nấy đều tấm tắc khen khi biết đó là thơ do ông làm, họ còn nói nếu ông chuyên tâm vào sáng tác sẽ có tác phẩm để đời. Được khích lệ, ông liền thực hành ngay. Văn chương phải phát ra từ cuộc sống, đầu tiên là những gì mắt thấy, ngồi vào bữa cơm:

- Hôm nay có món canh hầm. Thịt gà thêm chút rau răm tuyệt vời.

Tới giờ đi ngủ:

- Uống vừa xong chén trà sen. Liền thấy buồn ngủ, tắt đèn đi thôi

Sáng ra:

- Hôm nay trời nắng vàng hanh. Ta thời đi dạo loanh quanh một hồi…

Cả nhà vui vẻ hẳn lên khi thấy ông toàn nói…thơ liền liền như vậy. Rồi ông cặm cụi viết viết, xóa xóa nơi chiếc bàn đặt ngoài hiên vào những buổi chiều tắt nắng. Từ đó nhiều người gọi ông là “Nhà thơ”, mới đầu gọi cho vui, sau thành quen miệng “Nhà thơ Quý Huy”. Rồi một hôm, thằng cháu Tuấn đang học lớp 10 của ông nói:

- Nội nên mua một cái điện thoại cảm ứng, con sẽ mở cho nội một cái phây bút, có bao nhiêu tác phẩm nội đăng hết lên đó cho nhiều người đọc và biết đến tên nội…

Ông Huy tròn mắt trước sáng kiến của thằng Tuấn:

- Thật à? Thế ai sẽ đọc?

- Cả thế giới đọc ấy chứ. Cứ sắm điện thoại, con sẽ hướng dẫn nội từng bước…

Gì chứ cả thế giới biết đến thơ của mình, ông Huy nghe nôn nao tất dạ, liền chi mấy triệu bạc cho thằng Tuấn mua cho ông cái máy điện thoại rồi hướng dẫn cho ông quẹt quẹt, bấm bấm cho quen tay. Cũng không khó lắm nên sau mấy ngày là ông đã biết sử dụng sơ sơ. Thằng Tuấn sát cánh bên ông trên từng cây số, ngoài giờ đi học về là nó phải làm “trợ lý” cho ông, dĩ nhiên ông cũng thưởng công cho cháu. Nó đã lập cho ông một tài khoản phây bút, ông viết được bài thơ nào thằng Tuấn phải gõ giùm rồi post lên cho ông. Lần lượt danh sách bạn bè của ông đã chấm ngưỡng năm ngàn, vì ông gởi lời kết bạn khắp nơi không cần lựa chọn, có người confirm, cũng có người không. Ông không quan tâm họ là ai, theo lời thằng Tuấn nói thì đó là những người sẽ đọc thơ ông, chỉ cần có thế! Thằng Tuấn đưa tấm hình ông chụp hồi ngoài bốn mươi tuổi, trông rất bảnh trai. Nhiều chị vào bình luận “Anh phong độ quá”, có chị còn nói “Chắc anh có nhiều cô theo lắm”, ông Huy sung sướng gởi trái tim, mặt cười để hưởng ứng, tinh thần ông bừng bừng khí thế.

Tiếng lành đồn xa, nhóm bạn của ông cũng muốn theo chân ông trở thành “Nhà thơ” vì thấy cũng dễ quá. Ông Huy không giấu nghề, truyền đạt mọi thứ ông biết cho các bạn già. (Cửa hàng điện thoại di động vui nhất vì có doanh thu khi chợt một ngày bán liền mười mấy cái điện thoại thông minh). Từ đó họ thường xuyên gặp nhau với tinh thần văn nghệ, đàm đạo chuyện thơ văn. Làm gì miễn đừng vi phạm pháp luật, chính chị chính em thì chả ai ngăn cấm, nên cái hội thơ “ tự phát” được đặt tên “Lục bát vào mùa” ra đời và dĩ nhiên ông Huy là hội trưởng. Hội thơ kêu gọi, phát triển thêm hội viên nữ cho có nếp, có tẻ là mười mấy người. Vì là “hội” nên họ có luật lệ hẳn hoi, phải đóng cả tiền hội phí để sinh hoạt hội, kinh tế của mỗi người đều ổn nên việc tiền nong không làm họ thắc mắc. Họ có những buổi họp mặt để trao đổi và đàm đạo chuyện văn chương. Khi thì ở quán cà phê vườn, khi thì ở các công viên rất vui vẻ. Tất cả các buổi tụ tập đều được chụp hình rồi đăng hết lên phây bút với lời giới thiệu rất ư là xôm tụ. Hội viên nào cũng kết bạn phây bút ngót nghét năm ngàn nhưng trong số đó chỉ lèo tèo vài cái like dành cho họ, các “nhà thơ” rất thất vọng nên hè nhau viết một status: “Những người có trong danh sách bạn bè nhưng không tương tác, tôi sẽ hủy kết bạn”. Hăm dọa thế mà lượng like vẫn không tăng, thế là các hội viên có quy ước phải vào bình luận sôi nổi bằng những lời khen có cánh dành cho nhau mỗi khi trong hội có một bài thơ hay bài văn nào đăng lên. Các “nhà thơ” cũng chép thơ gởi cho các báo nhưng không thấy hồi đáp, còn chưa có cách vươn xa, vươn cao thì Mây Phiêu Lưu xuất hiện! Hắn là người có bài thơ viết về quê hương đổi mới được một tờ báo ở tỉnh đăng, nghiễm nhiên hắn hơn hẳn các “nhà thơ” trong hội vì đã có thơ chính thức đăng báo. Cũng đồng thời lúc đó ông Huy đăng lên phây bút một bài thơ tả về mùa Thu với lá vàng, lá xanh, mưa, nắng hỗn hợp, thì  có mấy tên trong số năm ngàn bạn phây bút của ông đã chẳng khen thì chớ, lại bình luận “Thơ của anh chẳng khác nào một nồi cháo thập cẩm bị khê!” và “Thời buổi này vui thật đấy. Nhà thơ mọc như nấm sau mưa, ra cửa là gặp “nhà thơ”, bài thơ này lộn xộn chả hiểu ý gì?!”. Ông Huy tá hỏa nhưng chưa biết “xử lý” thế nào cái bình luận đầy ganh ăn, tức ở đó, ông muốn xóa nhưng không biết cách, trong khi chờ thằng Tuấn đi học về thì cả hội thơ đã đọc thấy! Chỉ chờ có thế các “nhà thơ” trong hội quay mặt với ông, bảo ông thiếu “năng lực”. Ông bị “miễn nhiệm” khi chưa hết nhiệm kỳ và nhờ thế tay Mây Phiêu Lưu đã thay ông làm hội trưởng!

Ooo

Mây Phiêu Lưu đang thao thao “giảng” trong một buổi họp mặt:

- Thơ lục bát rất dễ mà cũng rất khó. Dễ là cách gieo vần cứ theo luật mà làm. Khó là nếu không chọn được từ ngữ phong phú đọc sẽ giống vè…

Các hội viên nhao nhao hỏi:

- Theo luật là sao? Từ ngữ phong phú là sao?

Mây Phiêu Lưu gãi tai:

- Luật là “Bằng bằng trắc trắc bằng bằng…bằng bằng trắc trắc bằng bằng trắc bằng! Phong phú là là…

Cả hội thơ chả hiểu mô tê gì:

- Luật thơ gì mà như bắn súng vậy hả trời!!!..

Ông Huy hả dạ lắm khi thấy Mây Phiêu Lưu lóng ngóng trước những câu hỏi và trả lời không tới nơi như thế. Nhưng thơ của hắn mà đăng lên phây bút thì lượng người vào bình luận, gởi like nhiều gấp mấy lần các “nhà thơ” trong hội:

“Tình ta dù passed away!

 Cho nên hai đứa từ nay hai đường

         Wishing you luck, người thương!

Tim ta với một vết thương khó lành!”.

Cũng có người góp ý “Từ ngữ VN không thiếu, nên dùng chữ Việt thơ sẽ hay hơn”. Rồi cũng có lúc hắn gieo thơ theo trường phái mà hắn nói là thơ HaiKu:

Giọt nước mưa.

Rơi trên chiếc lá.

Nắng lên! Khô…”.

Vậy là ra một bài thơ! Gì chứ làm thơ như Mây Phiêu Lưu thì cả hội chịu thua, không ai làm được. Đúng là tuổi trẻ tài cao, đành phải nhường đường cho hắn. Một hôm Mây Phiêu Lưu nảy ra sáng kiến:

- Hội ta sẽ in tập thơ! Một tập thơ chung, mỗi tác giả chọn những tác phẩm ưng ý nhất có kèm theo ảnh cũng như tiểu sử để giới thiệu cho độc giả khắp nơi biết…

Ai cũng hưởng ứng “đề xuất” của hội trưởng vì hình dung mình ngạo nghễ trong sách thật là oách, nhưng có một “nhà thơ” rụt rè nói:

- Nghe nói bây giờ sách thơ chẳng ai mua…

- Chúng ta không cần bán. Chúng ta in sách để lấy tiếng, nhiều người đã in năm bảy tập thơ nhưng chỉ để tặng đó thôi! Còn bây giờ chúng ta sẽ đóng góp và mỗi người sẽ nhận về một số sách muốn…làm gì thì làm!

Có tiền là có tất cả! Công việc in thơ tiến hành gấp rút vì ai cũng có vẻ mong nhìn thấy đứa con tinh thần của mình ra đời. Chi phí không quan trọng với họ, quan trọng là tấm ảnh đăng kèm tác phẩm của mỗi người đẹp vượt bậc vì không còn một nếp nhăn, một cái mụn nào nhờ được chỉnh sửa! Cái ngày cầm tập thơ trên tay, mỗi “nhà thơ” tự ẩn vào góc riêng của mình mà ngắm nghía, đọc đi đọc lại thơ của chính mình cho sự hài lòng thấm vào tận tim gan! Rồi sau đó lại liên hoan để ký tặng sách. Phong trào văn chương của hội lên hết đỡ nổi!

Lúc này thì ai cũng công nhận tài năng của Mây Phiêu Lưu. Nên khi anh ta “đề xuất” tiếp:

- Hội ta sẽ làm một chuyến qua địa bàn khác, trước là đi chơi, sau là giới thiệu sách.

Lại đồng ý, lại chuẩn bị lên đường. Họ bàn cần phải làm một tấm băng rôn treo ở hong xe hay đầu xe để quảng cáo, khi xe ngang qua đâu thì mọi người ở đó biết trên xe có các “nhà thơ”. Bàn bạc sôi nổi để chọn câu gì, cuối cùng họ làm dòng chữ “Đoàn Văn nghệ sĩ LỤC BÁT VÀO MÙA đi tham quan”.

Rồi đoàn “văn nghệ sĩ” vào một quán ăn dừng dọc đường. Một số khách đưa mắt nhìn khi thấy đoàn người ăn mặc chỉnh tề tiến vào chọn bàn, các “nhà thơ” ngỡ như cả thế giới đã biết tên mình chứ nhằm gì mấy chục thực khách ở đây, nên họ tỏ ra rất lịch lãm cho xứng với phong cách nghệ sĩ. Các nhân viên phục vụ niềm nở ra tiếp. Không vội gọi món ăn, ông Huy hỏi cô nhân viên:

- Cô có biết chúng tôi là ai không?

Hỏi rồi ông hếch mặt lên chờ câu trả lời, thậm chí chắc dạ là cô ta sẽ nói ra cả tên ông, nhưng…

- Dạ…cháu chưa hân hạnh gặp chú trước đây ạ!

- Thế cô có chơi phây bút không?

- Dạ có, nhưng thỉnh thoảng cháu mới vào đọc vài tin tức thôi.

- Thảo nào mà cô không đọc được thơ của tôi. Vậy cô thấy tấm băng rôn ngoài xe chứ?

Cô nhân viên lễ phép:

- Dạ có thấy. Các cô, chú đây là văn nghệ sĩ…gì ạ?

Mây Phiêu Lưu nghĩ ông Huy không nên hỏi đố cô nhân viên như thế, nhưng là người cùng hội, cùng thuyền với ông Huy, nên thể diện của ông cũng là thể diện của cả đoàn nên đỡ lời:

- Ông ấy là nhà thơ Quý Huy! Chúng tôi cũng là đồng nghiệp.

Cô nhân viên tỏ vẻ ngưỡng mộ:

- Hân hạnh quá. Cháu sẽ tìm đọc tác phẩm của chú…

- Có đây! (Vừa nói ông Huy vừa rút ngay tập thơ trong giỏ ra) tôi sẽ ký tên tặng cô.

Thế là một màn giao lưu vui vẻ diễn ra. Các thực khách có mặt cũng được các “nhà thơ” tặng sách. Vậy là các “văn nghệ sĩ” có quyền vỗ ngực mà nói: Ta đây đã trở thành nhà thơ chính hiệu con nai vàng”. Họ hình dung những người được tặng sách sẽ đem về đọc một cách say mê mà hả lòng, hả dạ! Bỏ qua cái vụ sách thơ bây giờ ế không ai mua nhé, không mua thì ta tặng! Cả cái vụ thỉnh thoảng người ta gặp nhiều tập thơ có chữ ký tặng ai đó trong nhà thu mua giấy vụn, bỏ đi tám! Đó là thiểu số trong những người không biết cái gì về văn chương. Còn riêng hội thơ “Lục bát vào mùa” xem như như đã thành công, hứa hẹn một mùa thơ bay bổng…

Đơn Phương Thạch Thảo

 


Hai mùa mưa

Nhạc: Anh Bằng

https://youtu.be/fyL4cY9hLlA?si=8k8lVugQk31zHh1I

 

Bỏ Lại Sau Lưng 295


 

rx295.

 Bỏ Lại Sau Lưng

Anh bỏ lại sau lưng những dấu chân

mùa Thu bỏ lại những chiếc lá

ngày đi qua vội vã

bỏ lại chút hoàng hôn…

 

Kỷ niệm rưng rức trong hồn

tiếng mưa cũng trở thành nỗi nhớ

có một người ngồi lại

để gom từng mảnh vỡ

trên khắc khoải đời mình

đâu biết thời gian đang rất vô tình

mang đi thời thơ dại

 

Cũng như anh có bao giờ trở lại

để hồi tưởng những gì đã có nơi đây

con  đường xưa vẫn lá vàng bay

có một người vẫn đợi…

lời hẹn năm xưa mỗi ngày một xa vời vợi

anh có lúc nào thấy chạnh lòng không

anh có lúc nào thấy khoảng trống mênh mông

đời quạnh quẽ vì mùa Thu đã tới?

(0g07 Chúa Nhật 1.8.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 











 Điệu buồn đêm mưa

(Vinh Sử - Tú Nhi)

https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_

 

 

 

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2024

Đi sau bóng mình /Truyện ngắn 88

 


R x88

Truyện ngắn

Đi sau bóng mình

Đơn Phương Thạch Thảo

Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận khóa xe rồi mới bước vào nhà. Không đợi gọi, Duyên nghe tiếng xe của anh thì vội rời khỏi bếp bước lên, thấy anh nàng tươi cười hỏi:

- Hôm nay anh về sớm vậy?

Bình buông mình xuống ghế, thái độ không buồn, không vui:

- Anh xin về sớm, chiều nay phải đi dự tiệc cưới…

- Của ai?

Im lặng một chút rồi Bình mới trả lời gọn lỏn:

- Ánh!

Duyên đưa mắt nhìn anh, không biết nói lời an ủi gì cho phù hợp. Nàng ngập ngừng hỏi:

- Vậy thì anh về chuẩn bị đi, chớ còn tới đây thì trễ sao?

Bình đưa cho Duyên chiếc giỏ có tên một Shop thời trang nổi tiếng:

- Anh muốn em cùng đi với anh. Đây là chiếc đầm em sẽ mặc…

Duyên tự nhiên cầm lấy và mở ngay ra xem. Nàng tròn mắt khi thấy đó là chiếc đầm kiểu rất đẹp và hợp thời trang, lại là màu trắng mà nàng thích:

- Wow! Anh mới mua hả? Sao anh biết em thích màu trắng?

Bình không đáp. Duyên cũng chỉ hỏi cho có, vì họ là bạn của nhau đã lâu, nếu Bình biết một số sở thích của Duyên cũng không lạ, ngược lại một số chuyện khác về Bình, anh cũng không giấu Duyên, như chuyện tình đã tan vỡ của anh và Ánh. Nhưng Duyên có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Bình mua quà cho nàng. Thời gian gần đây mỗi lần buồn chuyện riêng, Bình đều tìm đến Duyên để trút hết mọi suy nghĩ cho nàng nghe, Duyên ân cần chia sẻ, nói với anh những lời có thể xoa dịu được lòng anh. Bình và Duyên ở hai tỉnh khác nhau, sau khi học xong cả hai cùng ở lại thành phố tìm kiếm cơ hội để đổi đời, nhưng tìm hoài chưa thấy cơ hội đến. Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, tuổi trẻ của họ lùi về phía sau. Ba má của Bình bắt đầu nhắc con trai về chuyện hôn nhân, họ muốn anh về quê lập nghiệp, rồi lấy vợ nếu không thành công ở thành phố. Nhưng lúc đó Bình đang “vướng bận” tình cảm với Ánh, một cô gái có gia thế hơn hẳn anh lại là dân có “hộ khẩu” ở thành phố, nên Bình chưa thể đưa Ánh về ra mắt cha mẹ vì e ngại người yêu chê gia cảnh của mình khi tình cảm giữa hai người chưa đến hồi thắm thiết. Lần đó Bình đã nhờ Duyên đóng vai người yêu của anh để về quê do sự thúc bách của ba má anh. Duyên đồng ý giúp để anh “câu giờ” với ba má mình, một phần nàng cũng muốn Bình ở lại thành phố. Sự thân thiết của hai người khiến nàng tự nhiên khi về nhà Bình, anh định khi nào có thể tuyên bố chính thức về Ánh, Bình sẽ xin lỗi và giải thích với ông bà sau. Nhưng nửa đường đứt gánh tình yêu, Ánh và Bình chia tay. Duyên lại đồng hành với anh suốt chặng đường sau đó. Họ giống một đôi tình nhân hơn là đôi bạn, đôi lúc nàng tự hỏi “Có phải đây là một tình yêu biến thể từ tình bạn? Có những mối tình không có khúc dạo đầu bằng những lời tỏ tình…”. Từ ý nghĩ thầm kín đó, Duyên có lúc “tưởng” mình là người yêu của Bình, hay cũng gần như vậy và nàng chờ đợi từ Bình một sự xác định nữa thôi. Bỗng nhiên hôm nay anh có thái độ khác lạ này khiến Duyên không khỏi ngạc nhiên trong lòng:

- Gì mà ngẩn ra vậy người đẹp?

Duyên cười mỉm:

- Em đang ngược thời gian trở về quá khứ phút giây chạnh lòng…

- Quá khứ đó có anh chứ?

Duyên gật gật:

- Có lúc ẩn, lúc hiện…hihihi…

Bình quay ra cửa:

-Em sửa soạn đi, nhớ trang điểm thật đẹp nhé, hôm nay em phải thật nổi bật đó. Anh cũng về chuẩn bị, một lát sẽ đến đón em…

Bình không ngõ lời mời Duyên cùng đi với anh, có vẻ anh xem đó là việc hẳn nhiên Duyên tự biết. Và thật là không đợi anh phân trần, nàng tự cho mình hiểu hết ý nghĩ của anh, cố gắng làm anh hài lòng trong một số việc mà nàng có thể. Khi Bình vừa rời đi là Duyên lập tức trang điểm, rồi mặc chiếc đầm mà Bình mang tới, trong lúc chờ đợi nàng cứ xoay người nhìn mình trong giương với sự hài lòng. Thường ngày Duyên không trau chuốt nhan sắc cho lắm, nên hôm nay với dung mạo này nàng cảm thấy như mình thành một người khác, tấm gương phản chiếu một khuôn mặt rất xinh đẹp nên nàng thích ngắm nghía...

Bình trở lại không lâu sau đó, anh trố mắt nhìn Duyên:

- Có phải là em không vậy?

Duyên cười vui vẻ:

- Dạ! Chính là em đây!

Bình gật gù:

- Người ta nói “Người đẹp nhờ lụa” quả không sai.

- Vậy ra nếu không nhờ cái áo này thì em xấu sao? (Duyên phụng phịu)

Nói rồi Duyên lại quay nhìn vào gương. Bình buộc miệng:

  - Ngắm mãi không sợ mòn cái gương sao?

Duyên lườm Bình khi thấy anh vẫn chăm chăm nhìn mình:

- Vậy anh ngắm em mãi không sợ mòn con mắt ư?

Bình không đáp, lấy một cái hộp nhỏ có cặp nhẫn trong túi áo ra, anh gỡ một chiếc đeo vào ngón áp út của mình, với thái độ thản nhiên anh đưa chiếc còn lại trong hộp cho Duyên.

- Em đeo đi!

Duyên trố mắt nhìn Bình vì không hiểu ngụ ý gì khi anh muốn nàng đeo nhẫn đôi với anh như vậy. Nhưng Bình chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Tần ngần một chút rồi nàng cầm lấy chiếc hộp, lấy nhẫn xỏ vào ngón áp út của mình vừa lẩm bẩm “Chả lãng mạn tí nào”, dù nghĩ vậy nàng vẫn thấy trong lòng có một niềm vui không nhỏ.

ooo

Tiệc cưới của Ánh tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Tiền sảnh đẹp và mọi người đang tạo dáng chụp ảnh. Bình và Duyên đến chào Ánh và tân lang của cô, xong anh tỏ cử chỉ âu yếm nắm tay Duyên ra ngoài chọn những cảnh đẹp chụp ảnh cho nàng. Ánh đang đón khách nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt quan sát người tình cũ đang vui vẻ với “người yêu” mới của anh ta. Ánh không lạ gì Duyên, đó là một người trước đây nàng không mấy thích vì thấy Bình thân thiết nhưng anh luôn giải thích là em gái!

Lý do Ánh chia tay với Bình không phải vì Duyên, mà là do Ánh gặp được người có thể đem đến cho cô một đời sống tốt mà Bình không có. Anh chỉ có cái mã ngoài đẹp trai, phong lưu thì chưa đủ. Trong khi Ánh là người thực tế, hôn nhân với nàng không phải là một mái nhà tranh có hai trái tim vàng, mà là một đời sống có mọi thứ vật chất mà một người được sinh ra trong một gia đình giàu có như nàng tiếp tục được hưởng, Bình không phải là người có thể đem đến cho nàng điều đó. Ánh hiểu “Yêu và lấy nhau thì quá dễ, nhưng ăn đời ở kiếp với nhau mới là khó…”,  với Ánh phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, mọi thứ chỉ có thể quyết định bởi tiền và quyền, và nàng đã gặp được người mình mong ước, nên Bình trở thành quá khứ!

 Bây giờ Ánh đang là cô dâu của một người có chiều cao thấp hơn cô nửa cái đầu nhưng tài sản và địa vị giúp anh ta cao lên trong mắt cô. Ánh là người quyết định chia tay với Bình, nhưng nhìn Bình lịch lãm bên cạnh người khác. Nhất là vẻ đẹp dịu dàng của cô gái kia có vẻ nổi trội hơn cả cô dâu, khiến Ánh khó chịu. Ánh  có cảm giác Bình đang muốn trêu ngươi cô, muốn tỏ ra anh cũng đang hạnh phúc với người mới. Tâm trạng của Ánh thật kỳ lạ, giống như cô bị ai đó cướp mất khỏi tay mình một thứ mà cô cũng rất thích. Sự háo thắng của một người chưa bao giờ nghĩ mình thua cuộc hôm nay bị thách thức khiến suốt bữa tiệc Ánh không còn thấy vui vẻ, hứng thú trong vai cô dâu của mình, cô gượng gạo cho đến tàn tiệc. Rồi cơ hội tiếp cận với với hai kẻ đang làm Ánh chướng mắt cũng có:

- Ồ! Chiếc đầm anh mua tặng em lúc trước em không nhận, giờ Duyên mặc vừa vặn nhỉ? Vậy là vóc dáng chúng ta bằng nhau…(Ánh nhìn Duyên đầy vẻ giễu cợt) Cả chiếc nhẫn kia nữa, anh phải cảm ơn vì em đã từ chối nhận nó, nên bây giờ người này có để đeo! Xin chúc mừng, chừng nào thành hôn nhớ mời vợ chồng em nhé…

Nghe Ánh nói, đôi mắt Duyên sẫm lại, nàng cười ngượng cúi mặt xuống bối rối vừa hổ thẹn. Còn Bình thì đưa tay quàng vai Duyên:

- Phải mời chứ, vắng mặt em sao được.

Trên đường về, Bình vui vẻ nói với Duyên:

- Em giỏi lắm, vào vai rất tuyệt!

Duyên ngạc nhiên:

- Vai gì?

- Những cử chỉ thân mật của chúng ta y như là tình nhân, bởi vậy cả đám đang tưởng tụi mình là một cặp đó thôi.

Duyên sửng sốt vì nàng đã hiểu ý của Bình. Nhờ ngồi sau xe nên anh không nhìn thấy vẻ thất vọng của Duyên. Vì vậy anh thản nhiên nói:

- Ánh nghĩ rằng anh sẽ tôn thờ cô ấy mãi ư? Anh tin rằng với bản chất của Ánh, nàng sẽ tức tối lắm  khi thấy tụi mình…như vậy!

Duyên định nói “Rất tiếc, em không phải là kịch sĩ, Tình yêu không thể giả, nên em không hề đóng kịch, mà do đã chủ quan, ngộ nhận khi tưởng anh có tình cảm với em…”, nhưng nàng im lặng. Duyên nhớ lại những câu nói của Ánh, rồi nghĩ nếu là người hiểu biết thì Ánh không nên nói như thế. Có một số trường hợp người ta muốn họ cao hơn người khác bằng cách hạ đối phương xuống, đôi khi chỉ chứng tỏ bản chất tiểu nhân. Duyên không quan tâm đến thái độ của Ánh, vì nàng xếp Ánh vào loại người đó. Quan trọng là Bình, giờ nàng đã hiểu ra, Duyên thấy ngay Bình tầm thường khi mượn nàng để lấy lại cái mà anh cho là sĩ diện khi bị Ánh phản bội, đó mới là  điều nàng suy nghĩ. Sự chân thành trước nay nàng dành cho anh không hề tính toán, ngay lập tức bị anh phá vỡ. Người ta biết nhau là duyên, nhưng nếu không nợ để gắn bó thì chia tay nhau là bình thường, làm tổn thương nhau chỉ sinh ra lòng oán hận. Trong chuyện này Bình đã dùng mảnh vỡ tình yêu của anh để cứa vào tim Duyên một vết thương, Duyên không đáng bị như vậy và nàng biết mình phải làm gì. Vừa bước xuống khỏi xe, Duyên tháo ngay chiếc nhẫn trả lại cho Bình. Anh vẫn chưa hiểu là Duyên vừa thoát khỏi cơn mộng do anh tạo ra:

- Ồ! Em cứ đeo đi, chừng nào cần anh sẽ nói…

Duyên lắc đầu, nàng không cho phép mình cầm trong tay những thứ không phải của mình, trong trường hợp này lại là cầm giùm cho người khác. Từ lâu sự dễ tính của Duyên khiến Bình không giữ ý, và lần này anh đã phạm phải sai lầm mà người quá hiền như Duyên cũng khó lòng chấp nhận, nhưng nàng không tỏ ra mặt sự bất bình quá mức đang đến trong tâm thức. Chỉ buộc miệng:

- Chúng ta là “tình nhân có thời hạn”, giờ đã đến hồi kết rồi. Em chỉ “giúp” anh đến đây, và đừng lập lại một lần nào nữa. Những gì không thuộc về em, em không thích giữ, cả chiếc áo này em sẽ gởi lại anh sau. Phần anh nên buông bỏ hình ảnh người đã phản bội anh đi, đó không phải là thứ có thể đem lại cảm giác dễ chịu. Dĩ vãng dù không vui cũng hãy biến nó thành kỷ niệm chứ đừng thành nỗi hận…

Nói rồi nàng bước vội vào nhà. Bình ngơ ngác vì thái độ khác lạ của Duyên, nhưng không còn sớm nữa nên anh chào nàng rồi quay xe đi, định hôm khác sẽ giãi bày cho Duyên hiểu. Duyên vào nhà với cảm giác rất mệt mỏi, chỉ muốn gục xuống, nằm xuống ôm lấy sự bẽ bàng của mình cho thấm thía một cơn đau. Nàng không hối hận vì đã dành tình cảm Bình, dù tình yêu mà nàng tưởng, lúc như có, lúc như không, còn bây giờ Duyên hiểu rõ tất cả là do mình ngộ nhận. Nàng nghĩ khi Bình còn cố chấp nghĩa là chưa quên Ánh. Duyên không trách Bình, cũng không tự trách mình. Không phải ngày nắng nào cũng đẹp, trách chi bầu trời! Duyên chưa đủ từng trải để nhận ra và hiểu được những thâm sâu trong lòng người. Nàng sống chân thật và nghĩ ai cũng như mình, nhưng một khi đã nhận ra chân tướng của sự việc thì giống như ly nước bị hất đổ, tiếc làm gì những thứ không thể hốt lên. Giữa Duyên và Bình tình yêu không phải, mà tình bạn cũng không xong, chẳng có gì rõ ràng trong tình cảm nhập nhằng đó, thì thà làm người lạ, còn hơn ở bên cạnh nhau mà không là gì của nhau.

        OOO

 Mấy ngày sau Bình không gọi điện thoại cho Duyên, đúng hơn là anh ngại. Thái độ của Duyên cho thấy là nàng đã bị tổn thương, anh biết mình có lỗi! Anh đã quen với việc trút hết cho Duyên mọi suy nghĩ, cho tâm trạng nhẹ nhõm, nhưng không quan tâm khi nàng ôm giữ có nặng nề, quá sức chịu đựng không. Nhớ lại thái độ kiêu hãnh của Ánh và vẻ dịu hiền của Duyên trong bữa tiệc, buộc Bình phải so sánh, rồi chợt thấy Ánh quay lưng là may mắn cho anh, hình bóng người mà anh một thời mong sánh đôi trên đường đời với mình chợt tan biến.

Mấy ngày qua không gặp Duyên, Bình mới có thời gian để tự vấn lòng mình, có một nỗi nhớ rất rõ hướng về Duyên. Đúng rồi, anh đã chậm, chậm ngõ lời đúng lúc với Duyên bởi sự thất bại trong trong tình yêu với Ánh khiến anh thận trọng, nhưng những gì phát xuất từ trái tim chân thật tự nó phải đến. “Anh không hề có ý định xúc phạm em, chỉ vì không kịp suy nghĩ để kềm chế được cảm giác bị phản bội nên anh đã hành động sai. Anh vì sĩ diện của mình mà làm tổn thương em, hãy tha thứ cho anh..” 

Không chần chờ nữa, phải đi gặp Duyên, anh cần nói rõ lý do với nàng và anh biết Duyên sẽ bỏ qua sai lầm của anh, nàng vốn luôn là người hiểu anh mà.

ooo

Bình nhìn căn phòng khóa cửa im lìm, rồi xem đồng hồ. Đã quá giờ làm việc sao Duyên chưa về nhà? Chưa kịp lấy điện thoại gọi cho nàng, thì một chị ở bên cạnh phòng Duyên bước ra khi thấy anh:

- Duyên gởi cho anh cái này. Cô ấy về quê mấy hôm nay rồi, phòng cũng đã trả. Nếu có lên lại chắc cũng không ở đây nữa…

  Bình nhận chiếc giỏ từ tay chị, đó là chiếc giỏ đựng chiếc áo anh đã đem tới cho Duyên. Anh cám ơn rồi đứng thừ ra, đưa tay mở chiếc cút áo và xoay xoay cổ tìm sự  dễ chịu khi anh chợt thấy quá ngột ngạt. Bình đã chậm thêm một lần nữa sao? Không! Với một báu vật, thì nhất định phải tìm lại cho được khi lỡ tay làm rơi nó. Bình quay ra ngõ, ánh đèn sau lưng soi bóng anh ngã dài trước mặt. Chợt thấy ngay cả chiếc bóng của mình, anh cũng đi sau nó…

Đơn Phương Thạch Thảo.


BÊN EM LÀ BIỂN RỘNG 

Nhạc: Bảo Chấn

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://www.youtube.com/watch?v=t9PFDZAF1hY





Tình khúc mùa Đông (306)

  Rx 306. Tình   khúc mùa   Đông Em về áo lụa Trắng trời mùa Đông Nghe tiếng chim hót Lẻ loi trong lồng…   Mây theo chân gió ...