Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Đêm Buồn Tím


x123.

Đêm Bun Tím

Giấc mơ buồn làm tỉnh giấc ngủ say

Đêm tĩnh lặng hương quyện vào trong gió

Giờ mùa Đông đã trở về rồi đó

Từ giã nhau em đâu biết lần cuối cùng

Đêm cao nguyên muôn thuở vẫn lạnh lùng

Trái tim đau suốt một mùa nhuốm bệnh

Thành phố ấy chỉ một lần em đến

Mà nhớ thương không biết đến bao lần

Con đường nào có những dấu chân

Buổi sáng anh đi, chiều về rộn rã

Tất cả với em cho dù rất lạ

Vẫn gần gũi vô cùng vì thành phố đó có anh

Một thuở xa rồi những ướt mơ xanh

Đã theo chân ai không bao giờ  về nữa

Một thuở xa rồi những lời anh hứa

Em trả hết cho anh sao tim vẫn u sầu

Làm sao ngờ rằng ta đã mất nhau

Em cứ hỏi lòng cớ sao lại thế

Tình yêu ấy muốn quên nào phải dễ

Khi lòng em còn mãi nghĩ về anh

Một thuở xa rồi những ướt mơ xanh

Còn lại trong em những đêm buồn tím.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thanh Niên Số 136 (576)Chúa Nhật 20.11.1994

Thương về miền đất lạnh

Nhạc: Minh Kỳ

https://youtu.be/A3-WdI8g3ak?si=bTURI5usSOFtnTep


* Giới thiệu nhạc phẩm : LẶNG LẼ Nhạc: Dương Toàn Thiên



Hồ Thụy Mỹ Hạnh
* Giới thiệu nhạc phẩm :
LNG L
Nhạc và lời: Dương Toàn Thiên
Tôi đã nghe rất nhiều lần ca khúc “Lặng lẽ” của nhạc sĩ  Dương Toàn Thiên  trên sóng phát thanh, truyền hình. Trong những buổi sinh hoạt văn nghệ và cả trong những cuộc thi tiếng hát truyền hình của tỉnh Lâm Đồng. Những người yêu nhạc ở Đà Lạt có lẽ ít người không biết đến nhạc phẩm này, không phải vì “Lặng lẽ” đã đoạt giải cao nhất trong cuộc thi ca khúc viết về Đà Lạt. Mà vì nó mang âm hưởng dịu dàng như tính cách của người Đà Lạt. Với giai điệu đẹp, ca từ đẹp làm ta liên tưởng đến một khung trời nên thơ với những “Cơn gió về lang thang cho ngàn thông reo…”  với những ngày mùa xuân xôn xao nắng ấm khi  “…Tia nắng về long lanh cho hồ thêm xanh…”
Vâng! Tôi đã nghe rất nhiều lần những lời tình tự của gió, của nắng, của tiếng lao xao  rừng thông trong Lặng Lẽ. Nhưng đêm nay khi ngoài trời đang mưa, không khí  lạnh tràn vào căn phòng nhỏ, đĩa CD “Ngẫu Hứng Đà Lạt Phố” (Nhạc sĩ Dương Toàn Thiên vừa gởi tặng tôi) đang nhả từng lời nhạc từ 11 ca khúc. Đó là 11 bức tranh về Đà Lạt được nhạc sĩ Dương Toàn Thiên vẽ lên bằng lời nhạc. Mỗi bài có một giai điệu riêng nhưng đều có sức truyền cảm, đi vào tâm hồn và tôi chợt thảng thốt trước giọng ca của Khánh Ngọc với một bài hát quen thuộc “…Lặng lẽ đi vào trong mơ, lặng lẽ đi vào trong thơ, lặng lẽ đi vào bài ca anh đã hát tặng em đêm nào. . .”
Giữa sự bộn bề của cuộc sống, âm nhạc làm cho tinh thần người ta dịu lại, nó lấp đầy khoảng trống của sự buồn tẻ. Nhạc của Dương Toàn Thiên làm được điều đó, vì giai điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào với một tình yêu đang vươn tới hạnh phúc. Một dòng nhạc êm dịu nhưng không bi lụy, lê thê. Sôi nổi nhưng không gào thét, kích động và đó chính là điều mà một người dù không yêu nhạc cũng khó lòng ghét nó.
Bật lại ca khúc Lặng Lẽ nhiều lần, tôi cảm giác như đang bồng bềnh trong tiếng mưa ngoài hiên, trong giọng hát sang trọng của Khánh Ngọc và trong không gian đầy ắp giai điệu mượt mà của nhạc Dương Toàn Thiên.
Bài hát đã được phổ biến từ lâu vậy mà giờ nghe lại tôi vẫn cảm nhận được trọn vẹn sức quyến rũ của ca từ “…lặng lẽ đi vào trong mơ, lặng lẽ đi vào trong thơ…
 Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*****

LNG L
Nhạc và lời: Dương Toàn Thiên

 Ca sĩ Khánh Ngọc

 

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Còn Lại Trong Em



Còn Li Trong Em
Em còn đây bóng tối bên thềm
Lối đi hẹp không đủ cho người song bước
Em còn mái tóc dài thuở trước
Đêm rắc đầy ánh trăng…
Em còn một nỗi bâng khuâng
Khoảng cách không gian khiến đôi mình không gặp được
Em còn niềm mơ ước, phôi phai…
Có còn nhau không trong cuộc đời dài!
Bờ môi lạnh khát khao lời tình tự
Em còn trong hồn một cơn bão dữ
Thổi tan thành quách ngày anh đi
Những vì sao khuya lặng lẽ nghĩ gì?
Đêm rớt lại một chút tình trên gối
Tình yêu nào gian dối?
Trái tim nào không nông nổi, dại khờ…
Em còn đây những trang thơ
Không người đọc
Nỗi niềm như sợi tóc
Cứ dài theo tháng ngày
Em còn một mối tình say
Biết bao giờ tỉnh?...
(23g50 Thứ Ba 9.6.1992)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Trẻ Dallas (Texas) Số 750 thứ Năm 20.10.2012

Hạ ơi!...


x212.

H ơi!...

Mùa Hạ đến rồi sao chẳng thấy qua

Để cô bé nhớ hoài khung cửa lớp

Trời u uẩn những chiều mây trắng lợp

Góc sân trường cây phượng nở đầy hoa.

 

Con ve sầu vẫn mãi một khúc ca

Và giọt nắng vẫn đùa trong cành lá

Một góc trời trong hồn tôi êm ả

Tiếng ai về nhè nhẹ thoáng trong mơ.

 

Đã từng mùa ấp ủ những cơn mơ

Cố giữ lại cái thời mơ mộng nhất

Ai cũng thế một lần buồn chất ngất

Khi chưa tay từ giã hẳn mái trường

 

Gió đâu về man mát một chút hương

Giọt mưa ngủ ngoan hiền trên bờ mắt

Mùa hạ đến sân trường buồn hiu hắt

Cánh phượng hồng trong vở đã ép khô.

(14g Thứ hai 8.6.1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

        *Tuổi hồng (NXB Trẻ) Số 4 Ngày 25.6.1992

H ơi!...

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Nhạc Trần Hữu Bích

Ca sĩ Lam Trường

https://www.youtube.com/watch?v=kQfdZfF1Pas 

Biết làm sao giữ…

x120.

Biết làm sao gi

Hạt nắng rơi làm ấm lại buổi chiếu

Con ve hát khúc nhạc buồn da diết

Sân trường vẫn ôm giữ lời từ biệt

Mắt ai cay sóng sánh giọt mưa hè.

 

Con đường dài nằm im vẫn lắng nghe

Dư âm buổi tan trường xôn xao quá

Đến một ngày không còn gì nữa cả

Trái tim hồng thao thức nhớ gì đây

 

Biết làm sao để giữ mãi trong tay

Tà áo trắng, bạn bè cùng lớp học

Rồi một ngày sẽ xa rời tuổi ngọc

Như con ve không có được mùa hè.

(23g10 Thứ năm 28.5.1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 *Mực  Tím  Số 65 Ngày 15.6,1992

Nỗi đau từ đây

Ngô Thụy Miên

https://youtu.be/0Zo2oiPkaAM?si=MBQmbfJRoWynCNpQ

  

Một Thoáng Mùa Thu

x119.

Mt Thoáng Mùa Thu

Em đi về trời thoáng mưa bay

Những giọt ngắn, dài giăng giăng trên phố

Con đường nào có bước chân hạnh ngộ

Mùa Thu đi rồi có nhớ đến hàng cây

 

Những chiếc lá vàng theo gió rơi đầy

Một chút hương thời gian không giữ được

Mưa cao nguyên vẫn từng chiều rét mướt

Ngõ đi về bơ vơ quá chân ai

 

Gió lang thang hôn nhẹ tóc dài

Mùa Thu đi qua vẫn còn ở lại

Những giọt mưa bay, những bông hoa dại

Cho ai đó lặng thầm bên khung cửa làm thơ

 

Cho ai ngồi đan những mộng mơ

Một chút hương bay lẫn vào đôi mắt

Chiều đi qua sương mù lạnh ngắt

Em đi về khe khẽ gọi Thu ơi!...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mt Thoáng Mùa Thu

Th ơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Nhạc: Trần Hữu Bích

Ca sĩ: Khánh Ngọc

 https://www.youtube.com/watch?v=gVgpESYshsU&feature=youtu.be

 

Một Góc Đời Riêng Tôi

x118.

 Mt Góc Đi Riêng Tôi

Còn một chút gì là của riêng mình

Em gom lại một góc đời dẫu hẹp

Tình dang dở ai bảo là tình đẹp

Khi trong lòng khoảng trống quá bao la

 

Một góc đời_Em giữ chuyện ngày qua

Quanh đây vẫn nguyên ảnh hình thuở đó

Khi mộng ảo đã thoát bay theo gió

Trái tim còn vướng lại một niềm đau

 

Một góc đời _ ta chẳng còn có nhau

Em chẳng dám tin rằng xa nhau thật

Em chẳng dám tin rằng tình đã mất

Hẹp hòi gì ai đánh thuế mộng mơ

 

Đâu ai tìm đóng thuế những trang thơ

Nên em bỗng trở thành người hào phóng

Một góc đời_em mặc tình bay bổng

Những bon chen, lừa lọc trả cho đời

 

Đừng vội vàng chi thế bóng chiều ơi!

Lá khoan rụng trên đồi bay xao xác

Đàn đừng buồn làm chi trong tiếng nhạc

Tình yêu ơi! Thôi đừng nghĩ về ai…

 

Để tâm hồn rời được nỗi đau dài

Mặc cây lá nghe mùa thu hấp hối.

(22g40 Thứ Sáu 8.5.1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Thanh Niên số 58 (651) Thứ bảy 6.5.1995

 

Hai mùa mưa

(Lê Minh Bằng)

https://youtu.be/pkEP1AnV3w8?si=DMhwXTwJ0TvwqPJO

 

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Như Đã Dấu Yêu - HTMH is singing



Như Đã Dấu Yêu
  https://www.youtube.com/watch?v=1Nz1jM8hUeg

Bọt Nước -Truyện ngắn

        

x10.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Bt  Nước

Truyện ngắn

Diễm đứng ngắm mình trong gương một lần nữa, người trong gương mỉm cười hài lòng. Chiếc đầm màu trắng may đúng mode hợp với thân hình cân đối, bộ nữ trang đắc tiền làm cho cô sang trọng hẳn lên, mái tóc chải kiểu cách và khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, nhìn Diễm như một diễn viên chuẩn bị lên sân khấu.

Diễm nôn nóng chờ đợi, lát nữa đây Phước sẽ đến đón cô để cùng đi dự một tiệc cưới của một người bạn của anh vì họ có nhã ý mời cả cô. Diễm sung sướng thầm nghĩ, rồi bạn bè của Phước sẽ ngạc nhiên vì người yêu của Phước là một cô gái xinh đẹp lại sang trọng, chắc chắn Phước sẽ hãnh diện và anh sẽ . . ., tiếng chân bước lên thềm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diễm, cô quay ra, Phước đã vào đến bực cửa, anh trố mắt khi nhìn thấy Diễm:

-Em mặc như vậy để đi à?

-Anh thấy có đẹp không?

Phước tự nhiên nói:

-Thôi! Cô bé chịu khó thay bộ khác đi, giản dị càng tốt. . .(anh ngập ngừng rồi nhoẻn miệng cười) hơn nữa nhà Sơn thuộc loại nghèo, tiệc cưới chỉ tổ chức trong vòng thân mật. . .

Diễm bực dọc ngắt lời Phước:

-Thì tiệc cưới nào chả tổ chức thân mật?

Diễm kênh kiệu bước ra thềm. Phước đứng sau cô, anh nói khẽ:

-Thì đã hẳn vậy rồi, nhưng em ăn mặc như thế không hợp với nơi ấy.

Diễm quay lại nhìn Phước, bỗng nhiên cô thấy anh quá xoàng với chiếc áo sơ mi trắng, quần mầu nâu còn mới nhưng anh đã mặc quá nhiều lần khi đi chơi với cô, trông tươm tất nhưng chẳng có gì là sang trọng và không cần suy nghĩ, cô buộc miệng:

-Vậy anh tưởng cái xe cũ của anh chở em thì hợp lắm ư?

Phước sửng sốt nhìn Diễm, mắt anh tròn hơn sau đôi kính cận, quá bất ngờ trước câu nói của Diễm khiến Phước không nói được lời nào, Diễm nhún vai:

-Anh có thể đi một mình,còn em ở nhà có lẽ tốt hơn.

Phước đưa tay đẩy kính, giấu vẻ thất vọng:

-Em . . .em không đi nữa sao?

Diễm lắc đầu, không nhìn Phước, cô nhún nhảy đi vào nhà. Đứng nhìn qua cửa kính, cô thấy Phước lên xe, anh chạy thẳng không hề nhìn lại. Dù sao Diễm cũng thấy ấm ức, một buổi chiều tốn công ngỡ làm vừa ý người yêu không ngờ sự việc ngược lại. Cô thở dài, càng thấy rõ hơn điểm không phù hợp với Phước, từ quan niệm đến cách sống.

Thật ra chính Diễm là người đã thay đổi, cô không còn là Diễm của ngày xưa, cái ngày gia đình cô chưa thoát khỏi cái nghèo, mỗi ngày đi học về, buông cặp là cô vội vã ra vườn rau, phụ gia đình kéo dây tưới nước. Phước đã có mặt bên Diễm từ những ngày ấy, anh đến thăm người yêu nhưng thật ra là để vớt bớt phần việc cho cô mà anh thấy là nặng nhọc với một cô gái chân yếu tay mềm như Diễm.

Hạnh phúc của họ tỏa sáng, lấp lánh như những giọt nước đọng trên những lá rau xanh mướt khi đón ánh ban mai. Phước say đắm nhìn khuôn mặt hồng lên với những giọt mồ hôi trên trán Diễm, cô đẹp rạng ngời, thánh thiện.

Nhưng rồi mọi việc dần đổi thay từ khi người chị của Diễm theo chồng định cư ở nước ngoài. Nhờ sự viện trợ của chị, gia đình Diễm khá lên và cô bắt đầu đua đòi, mơ mộng viễn vong, đặt mình vào hoàn cảnh không thực tế. Cô ao ước được như người chị mà gia đình cô đang sống nhờ vào.

Vật chất làm Diễm thay đổi rất nhanh và quen thói ỷ lại. Cô không hề biết cái thói quen mà cô đang mắc phải là tốt hay xấu, mỗi khi trò chuyện với bạn bè, Diễm thích nói về một đất nước xa xôi mà cô chưa hề đặt chân tới, thích nói đến thời trang cùng sự vui chơi, hưởng thụ.

Diễm không cần biết có ai khó chịu không khi phải  nghe cô  khoe khoang, nói mãi về mình. Cô chỉ biết có một điều, cô là một thiếu nữ đẹp, phải làm sao cho mọi người chú ý đến. Trước tiên là Phước, vậy mà anh lúc nào cũng thẳng thừng khuyên can và còn cho là Diễm quá chuộng hình thức.

Diễm thở dài ngao ngán, cô lẩm bẩm “Chả phải lỗi tại mình, do Phước. . . kém tế nhị, không biết gì về cái đẹp nên mới có những bất đồng. Anh ta không cần mình, anh ta cần sự nghiệp, cần làm tốt công việc của anh ta thôi,  níu kéo làm gì một người không cùng quan điểm với mình. Mối tình từ những năm tháng học trò cần phải chấm dứt ở đây thôi. . .”

O0O

Diễm bước vội ra đường, đuổi theo bóng chiều sắp tắt nắng, với diện mạo đó, cô muốn mọi người nhìn cô. Nghĩ đến Phước, Diễm càng giận. Bây giờ có lẽ anh đang vui với bạn bè trong tiệc cưới ở một xóm ngoại ô nhà Sơn. Anh không biết Diễm đang buồn, đang cảm thấy rất cô đơn và đang lang thang một mình.

Suy nghĩ vẩn vơ, Diễm dừng lại bên hồ Xuân Hương, làn nước gợn lên vì những cơn gió chiều thổi mạnh. Những chiếc xe du lịch thăm viếng thành phố bắt đầu trở về nơi nghỉ. Cô nghếch mặt lên khi có những tia nhìn từ đâu đó hướng về cô, sự chiêm ngưỡng thoáng qua, có ai nhớ lâu dù hình ảnh người con gái trong trời chiều se lạnh bên hồ rất đẹp.

Diễm thẩn thờ quay bước về, với đôi bàn chân mệt mỏi trong đôi giầy nhọn gót. Diễm chưa xóa được suy nghĩ bực dọc về Phước.

-Chào cô! Tôi có thể cùng đi với cô một đoạn đường chứ?

Diễm chợt dừng bước vì câu hỏi đột ngột, cô nhìn người thanh niên trước mặt đang vui vẻ muốn làm quen, dáng dấp anh ta đập vào mắt Diễm một cái nhìn thiện cảm, quần jean ôm bó và chiếc áo pull với dòng chữ to tướng “ We are all the fashion”.

Diễm mỉm cười dễ dãi:

-Anh mong muốn như thế ư?

Chàng thanh niên gật đầu:

-Rất mong được như thế, cô đồng ý chứ?

Diễm tiếp tục bước:

-Chỉ e không phải là đường về của anh.

-Đi cạnh một người đẹp như cô, tôi chỉ mong mình lạc đường thôi.

Diễm giấu vẻ hài lòng, cô duyên dáng nói:

-Nếu thế thì coi chừng anh sẽ lạc đó.

-Lúc nãy dường như cô . . .à cô gì nhỉ? (Chàng trai làm ra vẻ ngập ngừng)

Diễm đáp:

-Thi Diễm!

-Ồ! Tên đẹp như người, có phải vừa rồi Diễm đứng đợi ai?

-Diễm thì chẳng có ai để mà đợi cả. . .

-Vậy mà đứng từ xa nhìn, tôi cứ nghĩ có một kẻ vô tình nào đó đáng bị “lên án”.

-Còn anh thì cũng đứng đợi ai nên mới nhìn thấy Diễm?

-Bỗng nhiên chiều nay, anh có linh cảm một cái gì đó thúc đẩy phải ra phố, đến đây thì gặp Diễm, không biết số phận có định dun rủi như vậy chăng?

Diễm không thấy đó là một câu nói của một người cô chỉ mới tiếp xúc trong vài phút là tán tỉnh ba hoa, mà cô lại nghĩ chàng trai thật vui vẻ, phù hợp với sự mong ước của cô và thế là họ cảm thấy thân thiết như đã hiểu nhau từ lâu, dù thời gian chỉ trên một đoạn đường về.

O0O

Một buổi chiều lang thang chẳng ngờ mang đến cho Diễm niềm hạnh phúc mà cô đang được hưởng như những gì cô từng mơ ước.

Hảo đi rồi, về Sài Gòn nhưng anh lại có mặt bên Diễm sau vài hôm vắng bóng. Diễm không cần biết Hảo làm gì? Cô chỉ mong gặp anh, để nghe anh kể về anh, về hồ sơ chuẩn bị xuất cảnh mà cô đang hy vọng nếu... nếu Hảo yêu và cưới cô. Hình ảnh Phước chỉ còn là một sự mờ nhạt trong lòng, Diễm thật sự lẩn tránh dù anh có đôi lần đến tìm.

Hảo và Diễm thường đưa nhau đến các dancing, đôi lúc gặp bạn bè của Phước, ai cũng biết mối tình của anh và Diễm, nên nhìn thấy cô thân mật với một người khác, họ không tránh khỏi ngạc nhiên. Riêng Phước khi biết như thế, anh hiểu rằng mối tình của anh đã kết thúc.

Đôi lần tình cờ gặp Phước, những kỷ niệm đẹp của hai người cũng gợi lại một phút chạnh lòng Diễm, nhưng rồi những săn đón, yêu chìu của Hảo lại làm cô quên đi, để lại lao vào con đường mà cô chưa biết nó sẽ đến đâu?

Bên cạnh Hảo, Diễm cảm giác như vẻ đẹp của mình được tăng lên qua những lời khen ngợi, cô thấy Hảo là một người hào hoa vì những quà tặng và khi biết Hảo là một công tử con một gia đình quyền thế, thì Diễm lại càng hãnh diện nghĩ  Hảo không chê vào đâu được!

Hảo hoang phí tiền bạc cho Diễm, ngược lại cô hoang phí đời cô cho Hảo, họ thật sự hài lòng, Diễm luôn nghĩ lẽ nào cô không là cuộc đời của Hảo sau này (?)

O0O

“… Diễm thương yêu ! Chị rất buồn vì những điều biết được về em, người mà chị luôn tin tưởng sẽ thay chị chăm sóc cho gia đình, vậy mà em đã khiến chị vô cùng thất vọng, chị phải nhắc cho em biết rằng, hạnh phúc mà các em đang được hưởng là được gần gũi những người thân trên quê hương của mình. Còn chị, tất cả những gì mà chị chắc chiu gởi về góp phần với cha mẹ để lo cho các em là bằng sức lao động tận tụy mới có được, không dễ dàng như em tưởng, bởi nơi đâu có loài người là có sự bon chen trong cuộc sống, hãy suy nghĩ để sửa lại mình…”.

Diễm dằn mạnh lá thư xuống bàn, nước mắt cô ứa ra, không phải do hối hận mà vì bị dồn thêm sự bực dọc trong lòng, cô nhớ lại lời của đứa em trai “Ông Hảo đã lên mấy ngày rồi sao không đến đây? Có lẽ những gì trước đây chị không tin đã xảy ra. Em chỉ tiếc rằng chị không thích nghe những gì thuộc về sự thật sớm hơn, chị quá ảo tưởng về ông Hảo. Đồng tiền làm ra bằng mồ hôi, nước mắt không bao giờ là đồng tiền người ta dám  đem ra tiêu xài phung phí không suy tính, cái mà chị gọi là hào hoa của ông Hảo chắc không dành cho riêng chị, em đã thấy ông ta đi với một người đẹp . . .”.

Diễm rên lên, nuốt tiếng nấc trong lòng. Cô đang trông đợi Hảo, nhưng sự vắng mặt của anh ta đã ngầm bảo với cô rằng, chẳng nên trông đợi Hảo làm gì. Diễm thấy căm hận Hảo, lời nói của anh ta không có giá trị gì trong thực tế, nó như bọt nước! Hảo đã lánh Diễm và cô phải trả giá cho sự mơ mộng viễn  vong của mình quá đắc.

Tình yêu khởi đầu từ hình thức, tính toán thì đoạn kết bao giờ  cũng chỉ là sự đổ vỡ.

Diễm trấn tĩnh lại và cô nghĩ phải tìm lại, giữ lại một cái gì đó, giây phút này, buổi chiều đã xuống, ánh nắng vàng nhợt nhạt vĩa hè. Cô hấp tấp quay số điện thoại, gọi cho một người mà đã lâu lắm rồi cô không nghĩ tới, nhưng khi cầm máy áp vào tai, nghe tiếng từ đầu dây bên kia reo lên, Cô sắp nói chuyện với Phước! Biết nói gì? Diễm cảm thấy hụt hẫng rồi buông máy xuống. Còn đâu ngày ấy nữa, có ai lập lại cho cho tôi những điều tôi không muốn nghe trước đây, để tôi có thể bắt đầu lại từ những muộn màng.

Diễm nghĩ mông lung và nước mắt từ sâu thẳm tâm hồn chảy dài xuống má.

Bóng chiều sụp nhanh xuống, Diễm bước vội ra thềm, đúng nơi mà Phước đã đứng đón cô. Khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng trong trí nhớ Diễm, bây giờ sao không có anh? Còn có bao giờ anh đến không hở anh?...

(1993)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Tình buồn

Chương  Đức

https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT


Khúc Tương Tư

x117-

Khúc Tương Tư

Con đường tương tư ai

Ôm vào lòng vạt nắng

Cho buổi chiều chợt vắng

Bước chân người lang thang

 

Bức rèm thưa ngỡ ngàng

Buông vội trên song cửa

Che khuất lời ai hứa

“Yêu thương và đợi chờ…”

 

Tội nghiệp những trang thơ

Hoen đi từng dòng mực

Ngọn đèn đêm thao thức

Nghe đêm khuya thở dài

 

Tất cả tương tư ai

Để mùa trăng hờ hững

Để hàng cây lặng đứng

Âm thầm trong mưa bay

 

Thương những ngón tay gầy

Cô đơn lùa vào tóc

Uớc mơ xưa ngà ngọc

Cũng xa rời hồn em.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Tình khúc buồn

Nhạc; Ngô Thụy Miên

https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS

 

Cám ơn Vì Có Anh (Truyện ngắn)

  x79. Truyện ngắn Cám ơn Vì Có Anh ... Hồ Thụy Mỹ Hạnh Hơi ấm giữ tôi lại trong chiếc chăn cuộn kín cả đầu chỉ chừa mặt ra để thở. ...