x10.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bọt Nước
Truyện ngắn
Diễm đứng ngắm mình trong gương một lần nữa, người trong gương
mỉm cười hài lòng. Chiếc đầm màu trắng may đúng mode hợp với thân hình cân đối,
bộ nữ trang đắc tiền làm cho cô sang trọng hẳn lên, mái tóc chải kiểu cách và
khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, nhìn Diễm như một diễn viên chuẩn bị lên sân
khấu.
Diễm nôn nóng chờ đợi, lát nữa đây Phước sẽ đến đón cô để cùng
đi dự một tiệc cưới của một người bạn của anh vì họ có nhã ý mời cả cô. Diễm
sung sướng thầm nghĩ, rồi bạn bè của Phước sẽ ngạc nhiên vì người yêu của Phước
là một cô gái xinh đẹp lại sang trọng, chắc chắn Phước sẽ hãnh diện và anh sẽ .
. ., tiếng chân bước lên thềm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diễm, cô quay ra, Phước
đã vào đến bực cửa, anh trố mắt khi nhìn thấy Diễm:
-Em mặc như vậy để đi à?
-Anh thấy có đẹp không?
Phước tự nhiên nói:
-Thôi! Cô bé chịu khó thay bộ khác đi, giản dị càng tốt. . .(anh
ngập ngừng rồi nhoẻn miệng cười) hơn nữa nhà Sơn thuộc loại nghèo, tiệc cưới
chỉ tổ chức trong vòng thân mật. . .
Diễm bực dọc ngắt lời Phước:
-Thì tiệc cưới nào chả tổ chức thân mật?
Diễm kênh kiệu bước ra thềm. Phước đứng sau cô, anh nói khẽ:
-Thì đã hẳn vậy rồi, nhưng em ăn mặc như thế không hợp với nơi
ấy.
Diễm quay lại nhìn Phước, bỗng nhiên cô thấy anh quá xoàng với
chiếc áo sơ mi trắng, quần mầu nâu còn mới nhưng anh đã mặc quá nhiều lần khi
đi chơi với cô, trông tươm tất nhưng chẳng có gì là sang trọng và không cần suy
nghĩ, cô buộc miệng:
-Vậy anh tưởng cái xe cũ của anh chở em thì hợp lắm ư?
Phước sửng sốt nhìn Diễm, mắt anh tròn hơn sau đôi kính cận, quá
bất ngờ trước câu nói của Diễm khiến Phước không nói được lời nào, Diễm nhún
vai:
-Anh có thể đi một mình,còn em ở nhà có lẽ tốt hơn.
Phước đưa tay đẩy kính, giấu vẻ thất vọng:
-Em . . .em không đi nữa sao?
Diễm lắc đầu, không nhìn Phước, cô nhún nhảy đi vào nhà. Đứng
nhìn qua cửa kính, cô thấy Phước lên xe, anh chạy thẳng không hề nhìn lại. Dù
sao Diễm cũng thấy ấm ức, một buổi chiều tốn công ngỡ làm vừa ý người yêu không
ngờ sự việc ngược lại. Cô thở dài, càng thấy rõ hơn điểm không phù hợp với Phước,
từ quan niệm đến cách sống.
Thật ra chính Diễm là người đã thay đổi, cô không còn là Diễm
của ngày xưa, cái ngày gia đình cô chưa thoát khỏi cái nghèo, mỗi ngày đi học
về, buông cặp là cô vội vã ra vườn rau, phụ gia đình kéo dây tưới nước. Phước
đã có mặt bên Diễm từ những ngày ấy, anh đến thăm người yêu nhưng thật ra là để
vớt bớt phần việc cho cô mà anh thấy là nặng nhọc với một cô gái chân yếu tay
mềm như Diễm.
Hạnh phúc của họ tỏa sáng, lấp lánh như những giọt nước đọng
trên những lá rau xanh mướt khi đón ánh ban mai. Phước say đắm nhìn khuôn mặt
hồng lên với những giọt mồ hôi trên trán Diễm, cô đẹp rạng ngời, thánh thiện.
Nhưng rồi mọi việc dần đổi thay từ khi người chị của Diễm theo
chồng định cư ở nước ngoài. Nhờ sự viện trợ của chị, gia đình Diễm khá lên và
cô bắt đầu đua đòi, mơ mộng viễn vong, đặt mình vào hoàn cảnh không thực tế. Cô
ao ước được như người chị mà gia đình cô đang sống nhờ vào.
Vật chất làm Diễm thay đổi rất nhanh và quen thói ỷ lại. Cô
không hề biết cái thói quen mà cô đang mắc phải là tốt hay xấu, mỗi khi trò
chuyện với bạn bè, Diễm thích nói về một đất nước xa xôi mà cô chưa hề đặt chân
tới, thích nói đến thời trang cùng sự vui chơi, hưởng thụ.
Diễm không cần biết có ai khó chịu không khi phải nghe cô
khoe khoang, nói mãi về mình. Cô chỉ biết có một điều, cô là một thiếu
nữ đẹp, phải làm sao cho mọi người chú ý đến. Trước tiên là Phước, vậy mà anh
lúc nào cũng thẳng thừng khuyên can và còn cho là Diễm quá chuộng hình thức.
Diễm thở dài ngao ngán, cô lẩm bẩm “Chả phải lỗi tại mình, do
Phước. . . kém tế nhị, không biết gì về cái đẹp nên mới có những bất đồng. Anh
ta không cần mình, anh ta cần sự nghiệp, cần làm tốt công việc của anh ta thôi,
níu kéo làm gì một người không cùng quan
điểm với mình. Mối tình từ những năm tháng học trò cần phải chấm dứt ở đây
thôi. . .”
O0O
Diễm bước vội ra đường, đuổi theo bóng chiều sắp tắt nắng, với
diện mạo đó, cô muốn mọi người nhìn cô. Nghĩ đến Phước, Diễm càng giận. Bây giờ
có lẽ anh đang vui với bạn bè trong tiệc cưới ở một xóm ngoại ô nhà Sơn. Anh
không biết Diễm đang buồn, đang cảm thấy rất cô đơn và đang lang thang một
mình.
Suy nghĩ vẩn vơ, Diễm dừng lại bên hồ Xuân Hương, làn nước gợn
lên vì những cơn gió chiều thổi mạnh. Những chiếc xe du lịch thăm viếng thành
phố bắt đầu trở về nơi nghỉ. Cô nghếch mặt lên khi có những tia nhìn từ đâu đó
hướng về cô, sự chiêm ngưỡng thoáng qua, có ai nhớ lâu dù hình ảnh người con
gái trong trời chiều se lạnh bên hồ rất đẹp.
Diễm thẩn thờ quay bước về, với đôi bàn chân mệt mỏi trong đôi
giầy nhọn gót. Diễm chưa xóa được suy nghĩ bực dọc về Phước.
-Chào cô! Tôi có thể cùng đi với cô một đoạn đường chứ?
Diễm chợt dừng bước vì câu hỏi đột ngột, cô nhìn người thanh
niên trước mặt đang vui vẻ muốn làm quen, dáng dấp anh ta đập vào mắt Diễm một
cái nhìn thiện cảm, quần jean ôm bó và chiếc áo pull với dòng chữ to tướng “ We
are all the fashion”.
Diễm mỉm cười dễ dãi:
-Anh mong muốn như thế ư?
Chàng thanh niên gật đầu:
-Rất mong được như thế, cô đồng ý chứ?
Diễm tiếp tục bước:
-Chỉ e không phải là đường về của anh.
-Đi cạnh một người đẹp như cô, tôi chỉ mong mình lạc đường thôi.
Diễm giấu vẻ hài lòng, cô duyên dáng nói:
-Nếu thế thì coi chừng anh sẽ lạc đó.
-Lúc nãy dường như cô . . .à cô gì nhỉ? (Chàng trai làm ra vẻ
ngập ngừng)
Diễm đáp:
-Thi Diễm!
-Ồ! Tên đẹp như người, có phải vừa rồi Diễm đứng đợi ai?
-Diễm thì chẳng có ai để mà đợi cả. . .
-Vậy mà đứng từ xa nhìn, tôi cứ nghĩ có một kẻ vô tình nào đó
đáng bị “lên án”.
-Còn anh thì cũng đứng đợi ai nên mới nhìn thấy Diễm?
-Bỗng nhiên chiều nay, anh có linh cảm một cái gì đó thúc đẩy
phải ra phố, đến đây thì gặp Diễm, không biết số phận có định dun rủi như vậy
chăng?
Diễm không thấy đó là một câu nói của một người cô chỉ mới tiếp
xúc trong vài phút là tán tỉnh ba hoa, mà cô lại nghĩ chàng trai thật vui vẻ,
phù hợp với sự mong ước của cô và thế là họ cảm thấy thân thiết như đã hiểu
nhau từ lâu, dù thời gian chỉ trên một đoạn đường về.
O0O
Một buổi chiều lang thang chẳng ngờ mang đến cho Diễm niềm hạnh
phúc mà cô đang được hưởng như những gì cô từng mơ ước.
Hảo đi rồi, về Sài Gòn nhưng anh lại có mặt bên Diễm sau vài hôm
vắng bóng. Diễm không cần biết Hảo làm gì? Cô chỉ mong gặp anh, để nghe anh kể
về anh, về hồ sơ chuẩn bị xuất cảnh mà cô đang hy vọng nếu... nếu Hảo yêu và
cưới cô. Hình ảnh Phước chỉ còn là một sự mờ nhạt trong lòng, Diễm thật sự lẩn
tránh dù anh có đôi lần đến tìm.
Hảo và Diễm thường đưa nhau đến các dancing, đôi lúc gặp bạn bè
của Phước, ai cũng biết mối tình của anh và Diễm, nên nhìn thấy cô thân mật với
một người khác, họ không tránh khỏi ngạc nhiên. Riêng Phước khi biết như thế,
anh hiểu rằng mối tình của anh đã kết thúc.
Đôi lần tình cờ gặp Phước, những kỷ niệm đẹp của hai người cũng
gợi lại một phút chạnh lòng Diễm, nhưng rồi những săn đón, yêu chìu của Hảo lại
làm cô quên đi, để lại lao vào con đường mà cô chưa biết nó sẽ đến đâu?
Bên cạnh Hảo, Diễm cảm giác như vẻ đẹp của mình được tăng lên
qua những lời khen ngợi, cô thấy Hảo là một người hào hoa vì những quà tặng và
khi biết Hảo là một công tử con một gia đình quyền thế, thì Diễm lại càng hãnh
diện nghĩ Hảo không chê vào đâu được!
Hảo hoang phí tiền bạc cho Diễm, ngược lại cô hoang phí đời cô
cho Hảo, họ thật sự hài lòng, Diễm luôn nghĩ lẽ nào cô không là cuộc đời của
Hảo sau này (?)
O0O
“… Diễm thương yêu ! Chị rất buồn vì những điều biết được về em,
người mà chị luôn tin tưởng sẽ thay chị chăm sóc cho gia đình, vậy mà em đã
khiến chị vô cùng thất vọng, chị phải nhắc cho em biết rằng, hạnh phúc mà các
em đang được hưởng là được gần gũi những người thân trên quê hương của mình. Còn
chị, tất cả những gì mà chị chắc chiu gởi về góp phần với cha mẹ để lo cho các
em là bằng sức lao động tận tụy mới có được, không dễ dàng như em tưởng, bởi
nơi đâu có loài người là có sự bon chen trong cuộc sống, hãy suy nghĩ để sửa lại
mình…”.
Diễm dằn mạnh lá thư xuống bàn, nước mắt cô ứa ra, không phải do
hối hận mà vì bị dồn thêm sự bực dọc trong lòng, cô nhớ lại lời của đứa em trai
“Ông Hảo đã lên mấy ngày rồi sao không đến đây? Có lẽ những gì trước đây chị
không tin đã xảy ra. Em chỉ tiếc rằng chị không thích nghe những gì thuộc về sự
thật sớm hơn, chị quá ảo tưởng về ông Hảo. Đồng tiền làm ra bằng mồ hôi, nước
mắt không bao giờ là đồng tiền người ta dám
đem ra tiêu xài phung phí không suy tính, cái mà chị gọi là hào hoa của
ông Hảo chắc không dành cho riêng chị, em đã thấy ông ta đi với một người đẹp .
. .”.
Diễm rên lên, nuốt tiếng nấc trong lòng. Cô đang trông đợi Hảo,
nhưng sự vắng mặt của anh ta đã ngầm bảo với cô rằng, chẳng nên trông đợi Hảo
làm gì. Diễm thấy căm hận Hảo, lời nói của anh ta không có giá trị gì trong
thực tế, nó như bọt nước! Hảo đã lánh Diễm và cô phải trả giá cho sự mơ mộng viễn vong của mình quá đắc.
Tình yêu khởi đầu từ hình thức, tính toán thì đoạn kết bao
giờ cũng chỉ là sự đổ vỡ.
Diễm trấn tĩnh lại và cô nghĩ phải tìm lại, giữ lại một cái gì
đó, giây phút này, buổi chiều đã xuống, ánh nắng vàng nhợt nhạt vĩa hè. Cô hấp
tấp quay số điện thoại, gọi cho một người mà đã lâu lắm rồi cô không nghĩ tới,
nhưng khi cầm máy áp vào tai, nghe tiếng từ đầu dây bên kia reo lên, Cô sắp nói
chuyện với Phước! Biết nói gì? Diễm cảm thấy hụt hẫng rồi buông máy xuống. Còn
đâu ngày ấy nữa, có ai lập lại cho cho tôi những điều tôi không muốn nghe trước
đây, để tôi có thể bắt đầu lại từ những muộn màng.
Diễm nghĩ mông lung và nước mắt từ sâu thẳm tâm hồn chảy dài
xuống má.
Bóng chiều sụp nhanh xuống, Diễm bước vội ra thềm, đúng nơi mà
Phước đã đứng đón cô. Khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng trong trí nhớ Diễm, bây giờ
sao không có anh? Còn có bao giờ anh đến không hở anh?...
(1993)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình buồn
Chương Đức
https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét