x 64.
Truyện
ngắn
Thật và Ảo
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tôi lạc vào khung trời ảo, khi mà tôi
muốn thoát ra khỏi những hệ lụy của đời thường. Nơi mà tâm hồn tôi có thể
xoải cánh bay vào một cõi không phải của mình nhưng có mình. Tôi gặp một bài
thơ thật hay, chính xác là gặp một trang blog của một tác giả với những bài
viết mà tôi đọc với một cảm xúc tràn dâng. Với niềm đa cảm, tôi thấy như mình
thấu hiểu tâm trạng của người viết nên những dòng thơ ấy. Cơn mưa nào không
phải của tôi mà buồn da diết thấm vào tôi. Khoảng trời nào đã mất của ai mà
khiến tâm hồn tôi chùng xuống. Làm sống lại trong tôi những ảnh hình dịu dàng xa
khuất, một bài thơ ngắn cô đọng như một khúc bi ai của kiếp người đang hiển
hiện trước mắt tôi như một tiếng than, như những thanh âm vọng mãi trong lòng
người với bao niềm nuối tiếc.
Như mọi lẽ thường tình, tôi đặt tay vào
bàn phím, tôi viết về cảm xúc khi đọc bài thơ Mưa của ai đó bằng sự rung động
vì có chung một niềm nhớ tiếc. Sau đó gởi ngay cho một địa chỉ của một tờ báo
mà tôi biết...
oOo
Duy gọi điện thoại về cho tôi từ một nơi
xa xôi, đêm lặng thầm trong tiếng mưa rào rạt ngoài hiên và nỗi buồn tiềm ẩn
trong lòng tôi trỗi dậy. Anh với bề bộn công việc, anh với những toan tính còn
dở dang chưa thành. Tôi lặng lẽ lắng nghe anh như lắng nghe tiếng lòng tôi,
Duy dặn “Em đi ngủ sớm và làm việc ít
lại, cần gì cứ nói với anh...“
Đôi lúc tôi tự hỏi tôi cần gì ở anh? Tôi
chưa là gì của Duy, không một đính ước, chỉ là một tình cờ muộn màng như hai
mảnh ghép cô đơn ngẫu nhiên trùng khớp sau những nghiệt ngã của cuộc sống. Anh
nói rằng anh yêu tôi và tôi cũng đã nói với anh như vậy. Để ngày tháng cứ trôi
đi không biết là bao nhiêu, đôi khi chợt tính trên đốt tay, tôi ngỡ ngàng “Đã
lâu vậy sao? Mối tình của tôi đã nhiều tuổi vậy sao?...”
Duy dặn “Em nhớ cài cửa cẩn thận rồi mới
đi ngủ nhé, xã hội bây giờ dầy dẫy cái ác…”
Anh tắt máy khi trời đang về sáng, tôi
không nhắc anh đừng thức khuya như thế tổn hại cho sức khỏe, vì tôi biết anh sẽ
nói, có lúc hơi gắt gỏng “Anh biết lượng sức của mình, em không phải nhắc... ”
Bóng dáng hạnh phúc như một điều không có
thật đối với tôi, vì nó như một ánh cầu vòng xa tận chân trời ảo ảnh.
oOo
Bài tôi gởi cho báo được đăng, tôi nhận
được hồi âm từ người biên tập của báo, rằng bài viết của tôi thật xúc động,
người ấy nói đã rơm rớm nước mắt khi đọc qua những dòng đầy cảm xúc của tôi, dĩ
nhiên tôi rất vui vì biết như thế và muốn nghe rõ hơn nhận xét về tác phẩm của
mình. Tôi viết mail cho người biên tập ấy.
Trên đời vẫn thường xảy ra những việc bất
ngờ thú vị, khi tôi được biết người biên tập ấy cũng chính là tác giả của bài
thơ Mưa mà tôi đã chép vào sổ tay. Tôi nhắn cho Thi, người biên tập của báo và
cũng là tác giả bài thơ tôi thích, tôi nói: “Thật không có gì vui hơn khi bắt
gặp một tâm hồn đồng điệu”…
Thi cho tôi nickname của anh ở Messenger và
dặn “Khi nào buồn thì hãy tán gẫu với anh... ”
oOo
Duy báo cho tôi biết anh đang chuẩn bị ra
phi trường để đi tập huấn ở New Zealand hai mươi ngày. Tôi chỉ kịp dặn anh nhớ
giữ gìn sức khỏe và khi đến nơi phải phone ngay về cho tôi.
Những cơn mưa bao giờ cũng làm cho bầu
trời như thấp xuống và nặng trĩu, u hoài như lòng tôi. Duy không nhắn gì
cho tôi sau hơn một tháng dài, tôi biết anh đã về và lại say mê với công việc
của mình. Thật ra nếu Duy không đi New Zealand, không rời khỏi nơi chốn anh
đang cư trú, tôi và anh cũng không gặp nhau. Vì lý do riêng Duy không thích về
nơi tôi sống, còn tôi thì không thể đến nơi anh, vì hai
phương trời cách biệt, vì hai công việc không phù hợp với nơi chốn của nhau.
Đôi lúc tôi tự hỏi giữa Duy và tôi có thật một tình yêu? Đã xa lắm rồi chuyện
khi nóng lòng việc gì là tôi phone cho anh hoặc gởi vài dòng tin nhắn để hỏi
thăm. Bây giờ thì tôi chỉ chờ bao giờ thích thì Duy sẽ gọi cho tôi, còn không
thì tôi cứ đợi và khi anh gọi thì câu chuyện tôi và anh nói với nhau cũng
quanh quẩn những lời nhắc nhau giữ gìn sức khỏe, những lời cám ơn đầy khách sáo
và dường như lâu lắm rồi những lời tình tứ cũng không còn, nó nhạt phai như
bóng chiều cuối ngày thì phải tắt.
Mãi đến hôm nay, giữa khuya muộn màng Duy
phone về, tôi hờn dỗi hỏi “Anh vẫn còn nhớ đến em ư?”. Giọng anh gắt nhẹ “Em
đừng hỏi anh như vậy, chính vì câu hỏi đó mà mỗi lần muốn gọi cho em, anh cứ
ngập ngừng và đôi lúc đã ngăn anh lại...”. Duy không nhìn thấy nước mắt muốn
trào ra mi tôi. Tôi cắn nhẹ môi mình, và nghĩ thà Duy hãy nói với tôi một lời
chia tay còn hơn là cứ kéo dài “mối tình” này như thế. Nó khiến lòng tôi u uẩn
một nỗi niềm không thể nói thành lời...
oOo
Tôi mở Messenger và trong dòng địa chỉ
danh sách bạn bè, nickname của Thi đang Available.
Tôi gõ cho anh: “Em buồn quá muốn
đi tu cho rồi...”, rồi Enter.
Thi: “Ừ!…nhưng anh có vào chùa thì em
cũng đừng cắt đứt dây chuông, chuông rớt…dập “chưn” anh!...”
Tôi không nín cười được “Thì kéo dây
chuông xong anh tránh ra xa, nói vậy chứ em dại gì đi tu rồi làm sao tám với
anh...”
Thi: “Em thích tám với anh à? Tại sao?”
Tôi: “Vì tán gẫu với anh vui lắm, vì em
thấy hợp với anh, nói gì anh cũng hiểu ý, chứ có nhiều người thì “Ông nói gà,
bà nói vịt. Ông nói làm thịt, bà nói để nuôi...”
Thi: “...ông nói nấu xôi, bà nói nấu
cháo...“
Tôi lại cười vì sự dí dỏm của Thi. Có một
niềm vui nào đó đọng lại trong tôi sau mỗi khi chào anh để sign out khỏi cuộc
trò chuyện, rồi mỗi lần nhớ lại những câu của Thi, tôi lại mỉm cười.
oOo
Rất lâu rồi Duy mới phone về cho tôi,
trong khi tôi nghĩ có lẽ đã chấm dứt những gì đã có giữa tôi với anh rồi, nhưng
tôi không hỏi tại sao và anh đã nghĩ gì trong thời gian im lặng đó.Tôi thấy
rưng rưng với ý nghĩ của mình, anh coi công việc của anh là trên hết. Tôi im
lặng không trách cứ anh một lời, tôi lắng nghe anh nói về những việc
trong thời gian qua, sau đó anh hỏi tôi về sức khỏe, về việc làm. Nhưng có một
điều chưa bao giờ anh hỏi câu tôi muốn, rằng “Em có buồn không?”, vì anh không
hỏi nên lòng tôi chật đầy những điều muốn nói với anh không vơi được, vì anh
không hỏi nên tôi phải giấu kín trong tim tôi một điều mà lẽ ra là của hai
người. Bỗng nhiên tôi muốn bức phá những gì dồn nén bấy lâu trong lòng
tôi:
- Anh! Mình chia tay nhau đi...
- Sao? Em đã suy nghĩ rồi mới nói đó chứ?
- Dạ! Em muốn biết cảm giác khi thật sự không
còn tình yêu của anh thì em sẽ thế nào...
Duy im lặng một lúc rồi nói bằng một
giọng chậm rãi:
-Có thể anh đã không thực hiện được những
gì em mong muốn, nhưng anh chưa làm điều gì tổn thương đến tình cảm của em. Em
hãy suy nghĩ thêm về quyết định của em và lập lại với anh vào một lúc khác. Dường
như em đang xúc động vì một chuyện gì đó...
-Anh hỏi em lý do gì đi. Anh không
thắc mắc rằng sao em có những khác lạ?…
Giọng anh vẫn điềm tĩnh:
-Anh tôn trọng những điều em nghĩ, anh
không muốn xâm phạm vào cõi riêng trong tâm hồn em. Em hãy cố ngủ một giấc thật
ngon, sáng mai thức dậy hãy nghĩ lại những lời vừa rồi nhé. Bây giờ thì anh
chào em...
Tôi ngồi lặng yên, đầu óc như đặc quánh
không có một điều gì để nghĩ. Tiếng nói của Duy mới đó mà xa lắc như lâu lắm
rồi tôi chưa nghe lại. Nhưng trong lòng tôi không còn cảm giác đợi chờ.
Tình yêu chỉ có một, còn những thứ tương
tự như tình yêu thì rất nhiều nên đôi khi người ta dễ nhầm lẫn. Tôi biết rõ như
thế và tôi không nhầm lẫn. Trong tình yêu, tôi không có sự đồng điệu của một
niềm cảm xúc với người tôi yêu. Nhưng tôi lại tìm thấy ở nơi tôi biết rõ không
phải là tình yêu một thứ có thể làm tâm hồn tôi trải ra với vạn điều muốn nói.
Duy là một hình ảnh rất thật với tôi, mà sao có lúc tôi tôi ngỡ như hư ảo, như
giấc mơ không có thật trong đời.
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một người trên
khung trời ảo, mà rất gần, tựa như chạm tay là sẽ tới...
(Đơn Dương - Thứ Bảy 8.9.2012)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình khúc buồn
Nhạc; Ngô
Thụy Miên
https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS