Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018

Qua Cơn Mê (Truyện ngắn).



x47.

Truyện ngắn.

Qua Cơn Mê

Đơn Phương Thạch Thảo

Nàng thường bị đánh thức bởi hồi chuông điện thoại báo tin nhắn của anh vào buổi sáng, hồi chuông reo lên vào cái giờ không sớm nhưng vì nàng dậy muộn (Nếu may mà nàng ngủ được một giấc ngắn sau đêm trằn trọc khó chợp mắt).

Chồm tay lấy chiếc điện thoại là nàng đã biết ai gởi tin, bật lên xem những chữ không có dấu khi thì “Hôm nay em có khỏe không?” hoặc “Sáng nay trời lạnh em nhớ mặc áo ấm”. những câu ngăn ngắn đôi khi vu vơ và thường thì nàng không trả lời. Còn anh, người gởi những tin ấy có lẽ cũng không mong gì hồi đáp, nhưng anh vẫn nhắn vì muốn cho nàng biết rằng anh luôn quan tâm đến nàng. Còn nàng ít trả lời vì mỗi khi bấm vào phím điện thoại là nàng nghĩ ngay rằng tin nhắn của nàng sẽ bị xóa ngay sau khi anh đọc xong, dẫu biết như vậy sẽ tốt hơn nhưng nàng vẫn chột dạ. Trong máy anh không hề lưu lại một cái gì liên quan đến nàng, nó trống không vì sự cẩn thận của anh khi anh ý thức rõ ràng rằng có một người phụ nữ bên cạnh anh với nghĩa tình đã nhạt nhưng có quyền xâm phạm vào bất cứ riêng tư nào của anh, và chỉ một chút thiếu thận trọng anh có thể gây ra phiền phức khó lòng biết trước sẽ thế nào cho nàng và cả chính anh.

000

Nàng đến nơi hẹn đúng giờ theo lời yêu cầu của người phụ nữ ấy, chị ta có mặt sớm hơn nàng tưởng, chứng tỏ cũng nôn nóng muốn gặp nàng. Hai người chăm chú nhìn nhau không e ngại. Nàng tự kéo chiếc ghế đối diện người phụ nữ ngồi xuống vì chị ta không ngõ lời mời. Quán cà phê thưa khách với những chiếc bàn cách nhau bởi những chậu cây cảnh, nàng ngồi khuất sau một nhành cây. Người phụ nữ cao giọng hỏi:

-Cô biết tôi cần gặp cô vì việc gì rồi chứ?

Nàng bình tỉnh đáp:

-Dường như có một sự hiểu lầm nào đó ở chị và tôi đến đây là vì muốn giải thích…

Người phụ nữ cướp lời:

-…có vẻ cô chuẩn bị tinh thần khá tốt để gặp tôi. Cô đã biết tôi là ai rồi nhưng tôi vẫn nhắc lại, tôi  là vợ của người mà cô thường hẹn hò, gặp gỡ lén lút!

Nàng cảm giác một sự tê buốt xuyên qua tim khi nghe người phụ nữ thốt lên lời đó. Nàng muốn nói lại rằng chị ta đã dùng từ ngữ nặng nề để nói đến việc anh viếng thăm nàng, rằng giữa nàng và anh chưa hề có một điều gì đáng bị lên án, rằng anh đến thăm nàng dù không phải do tình cờ nhưng giữa hai người chỉ ở mức tình bạn. Nhưng rồi nàng cũng chợt hiểu rằng, những lời cải chính của nàng không thuyết phục, là đi ngược lại suy nghĩ của người phụ nữ này và chị ta có thể sẽ lớn tiếng không ngại gì chung quanh đây có người, rồi nàng sẽ xấu hổ dù nàng là một người lạ không ai biết nàng ở đâu, là ai! Nàng thở mạnh im lặng một lúc để suy nghĩ, nàng bỗng tự trách sao mình lại dấn thân gặp người phụ nữ này ở nơi không thích hợp như thế, uy thế của chị ta phải hơn hẳn nàng, và với cử chỉ cùng giọng nói thì nàng hiểu chị ta không phải là người nhã nhặn. Nàng ý thức điều ấy nên cố thật ôn hòa:

-Tôi muốn nói chuyện với chị như hai người phụ nữ có chung một người thân, chị là vợ còn tôi là một người bạn. Chị cho phép tôi được nói thật rằng tôi rất trân trọng anh ấy. Việc anh ấy gặp tôi có chăng là để giãi bày tâm trạng mà thay vì nói với người này mà không thể với người khác. Tôi chưa bao giờ lén lút gặp anh ấy và làm gì tổn hại đến gia đình chị. Anh ấy vẫn là cha của con chị và là chồng của chị nếu chị muốn như thế và không ai có thể xen vào làm khác đi được…

Người phụ nữ gằn giọng:

-…Một người cha không đáng là cha, một người chồng không đáng là chồng. Một gã đàn ông mạt hạng, bất tài không lo nổi cho vợ con lại cho mình cái quyền có tâm trạng ư?

Lời lẽ xúc phạm chồng vừa thốt lên trên môi người vợ khiến nàng chợt thấy bùi ngùi và hiểu hơn nỗi khổ tâm của anh mà bấy lâu nàng đã biết. Cuộc sống quá khắc nghiệt mà anh phải vùng vẫy để thoát khỏi nó trước sự khinh miệt của người lẽ ra phải là người chia ngọt, xẻ bùi cùng anh:

-Chị nên dành cho anh anh ấy sự cảm thông về những thất bại mà tự bản thân anh ấy không hề muốn, anh ấy cần sự chia sẻ của chị hơn ai hết…

-Đó là việc của gia đình tôi, cô không được dạy khôn tôi. Việc của cô là từ nay đừng gặp chồng tôi nữa trên bất cứ quan hệ gì.

Ánh mắt của người phụ nữ quắt lên khi dứt lời. Một lần nữa nàng lại hối hận khi quyết định đến đây để nghe và nói những lời thừa không nên nói. Sau một lúc trấn tỉnh, nàng nhẹ nhàng đứng lên:

-Tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây là đủ, chị sẽ không thất vọng vì yêu cầu của mình. Cuộc sống này không cho không mình cái gì cả, muốn có hạnh phúc cũng cần phải hy sinh và đánh đổi…

Nàng mở ví lấy một tờ bạc đặt lên bàn, dằn ly nước lên rồi quay nhanh ra cửa không chào người phụ nữ. Nàng thấy có cái gì đó khiến nàng không thể tôn trọng, thậm chí là xem thường chị ta, dù việc nàng giao thiệp với chồng của chị ta cũng không nên dù mối quan hệ vô cùng trong sáng. Gặp người phụ nữ kia rồi, nàng mới hiểu hơn tại sao có những gia đình biến những người đàn ông nghiêm túc trở thành bội bạc.

Không còn ở cái tuổi dễ dàng tuôn nước mắt khi tâm lý bất trắc, nhưng có một chút nghẹn ngào dâng lên trong lòng, một ẩn tình nàng cứ luẩn quẩn tránh né giờ đây bị người phụ nữ gọi đúng tên. Cuộc gặp mặt với vợ anh đã lay gọi nàng từ mơ tưởng trở về thực tế. Mãi mãi anh không thể là của nàng, anh thuộc về cuộc đời của người đàn bà chua ngoa, rẻ rúng chồng khi anh gặp thất bại trên đường đời. Nàng không thể cho anh gì hơn sự lắng nghe đồng cảm. Nhưng giờ đây nàng phải trả anh lại cho mái gia đình vốn đã rạn nứt. Nó sẽ tan vỡ, nàng biết sẽ như thế nhưng nàng không muốn chính mình là người gây ra cái kết thúc ấy. Mọi hệ lụy của cuộc sống vợ chồng giữa anh và người phụ nữ ấy chính anh phải gánh lấy dù đó là một gánh nặng trên vai.

000

Nàng nhớ câu thơ của ai đó “Em đến trễ, muộn màng. Sau tất cả những cần thiết trong đời anh”. Nàng đã phải nói lời từ biệt và yêu cầu anh đừng ghé đến thăm nàng mà anh không hiểu lý do gì. Anh cứ hỏi đi hỏi lại “Em nói thật chứ?”. Nàng cười buồn hỏi lại “Em giống người đang đùa lắm ư?” Nụ cười trên môi anh tắt ngay khi biết nàng nói thật.

 Anh nhắm hai mắt và đôi mày nhíu lại. Nàng nghe tim mình se lại, muốn cầm lấy tay anh với một cử chỉ ân cần, muốn đầu anh ngã vào vai mình để vỗ về, nhưng đó chỉ là ý nghĩ  không thể tỏ lộ và nàng biết kể từ đây nàng phải rạch ròi một ranh giới giữa hai người, không phải là sự lập lờ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Làm sao để quay lại vị trí ban đầu thì cả hai mới không cảm thấy tổn thương tình cảm của mình:

-Anh không còn có quyền nói câu yêu em với em, nhưng thật sự trong lòng anh có ý nghĩ ấy hướng về em, đó cũng chính là động lực thôi thúc anh phải tìm cách gặp mặt em. Nghe như thế có lẽ em sẽ cho rằng anh là một kẻ tham lam, một người đã vướng bận gia đình mà còn có thể mong đợi một tình yêu đích thật ngoài cánh cửa căn nhà đã có vợ và con sao? Vì vậy em đã tỏ thái độ không bằng lòng anh, đánh thức anh khỏi giấc mơ để anh trở về với đời thực, để anh trở về với định mệnh của anh. Tại sao em chia sẻ nỗi ẩn uất trong lòng anh bấy lâu? Sao em cứ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng khiến anh cảm thấy mọi đớn đau trong lòng mình tan biến?…

Anh đã nói ra tình cảm chôn giấu trong lòng mình. Điều mà trước đây dù anh không nói nàng vẫn biết, chỉ có điều cả hai đã cùng né tránh sự thật trong lòng họ để đặt tên cho mối quan hệ ấy là tình bạn.

-Anh phải sống hạnh phúc, đó là điều cầu mong của em…

Anh nắm chặt bàn tay nàng thật lâu trước khi buông ra, rồi quay lưng lầm lũi bước khỏi con đường có căn nhà của nàng.

000

Nàng thức giấc sớm hơn mọi ngày. Nàng đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại nằm cạnh gối im lìm câm tiếng. Số điện thoại của anh nàng đã bùi ngùi xóa khỏi danh bạ điện thoại của mình. Không còn tiếng nhạc reo lên phá tan sự im lặng để mang đến cho nàng những dòng chữ mà khi không còn nàng thấy buồn và thiếu vắng vô cùng. Giờ này có lẽ anh đang ở sở làm, công việc không tốt để có thể mang về cho vợ con anh một sự sung túc và đó là nguyên nhân để anh nhận lại sự đối xử khinh miệt của vợ. Nàng không còn là nơi chốn cho anh cởi mở nỗi lòng mình khi gặp những điều mà anh từng nói nếu không có nàng anh khó gượng nổi.

Đêm qua nàng mơ thấy một dòng sông đang chảy êm ả chợt phồng lên, phồng lên phủ chụp lên nàng, dòng nước chợt biến thành cánh tay của người phụ nữ ấy siết chặt khiến nàng không thể nào vùng ra được, giấc mơ khiến nàng muốn ngợp thở và giật mình thức giấc trong kinh hoàng. Còn trói buộc nào siết chặt anh trong đời sống thực này? Dòng sông cuồng nộ ấy vẫn phủ chụp lên anh, cuốn trôi anh về một chốn không bình yên trong cõi đời lẫn khuất niềm đau của phận người.

Đơn Phương Thạch Thảo

*Nam Úc Tuần Báo  (Adelaide-Australia) Số 885 Thứ Sáu 08-3-2013


 

Tình buồn

Chương  Đức

https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT

Còn Lại Trong Em


x122.

Còn Li Trong Em

Em còn đây bóng tối bên thềm

Lối đi hẹp không đủ cho người song bước

Em còn mái tóc dài thuở trước

Đêm rắc đầy ánh trăng…

Em còn một nỗi bâng khuâng

Khoảng cách không gian khiến đôi mình không gặp được

Em còn niềm mơ ước, phôi phai…

Có còn nhau không trong cuộc đời dài!

Bờ môi lạnh khát khao lời tình tự

Em còn trong hồn một cơn bão dữ

Thổi tan thành quách ngày anh đi

Những vì sao khuya lặng lẽ nghĩ gì?

Đêm rớt lại một chút tình trên gối

Tình yêu nào gian dối?

Trái tim nào không nông nổi, dại khờ…

Em còn đây những trang thơ

Không người đọc

Nỗi niềm như sợi tóc

Cứ dài theo tháng ngày

Em còn một mối tình say

Biết bao giờ tỉnh?...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Trẻ Dallas (Texas) Số 750 thứ Năm 20.10.2012

Mười năm yêu em

         Trầm Tử Thiêng

https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=5rx-t6BwvbOI8pLy


Tình Ta Cứ Khuyết



x181.

Tình Ta C Khuyết

Như thế là mình đã chia tay

Em đâu biết rằng anh thường thay đổi

Tình yêu đó chỉ vội vàng, nông nổi

Em ngây ngô nên buồn quá nửa đời.

 

Hôm ấy Sài Gòn chìm trong mưa rơi

Cơn gió quất vào tim em bỏng rát

Những chiếc lá mùa Thu bay xao xác

Ước  mơ thì cũng chắp cánh bay xa.

 

Mùa Thu ơi! Ngày thàng sẽ đi xa

Có nỗi nhớ trong tim còn ở lại

Hạnh phúc nơi nào em tìm kiếm mãi

Như hoàng hôn tìm tia nắng cuối cùng.

 

Hạnh phúc ra sao! Chẳng thể hình dung

Ngay khi lúc đôi ta còn nhau đó

Anh hững hờ gởi tình anh cho gió

Gió bay đi, em biết tìm phương nào…

 

Như thế là mình chia tay sao?

Trời Sài Gòn bây giờ mưa hay nắng

Em vẫn ngồi lặng thầm trong đêm vắng

Tự hỏi đời còn bao nhiêu tháng, năm…

 

Đêm vẫn xưa, vằng vặc ánh trăng rằm

Trăng tròn thế sao tình ta cứ khuyết!

(20g30 Thứ bảy 4.11.1995)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Thanh Niên Số 184 (777) Thứ ba 12.12.1995

 

Thu hát cho người

Nhạc: Vũ Đức Sao Biển

https://youtu.be/nRm6fdt2bdM?si=8fWNV-6eQUFG5PwM

Thơ Thiếu Nhi




x180. Thơ Thiếu Nhi

 

Cây Roi

Cây roi của ông Thánh Gióng

Mẹ em có một cây nè

Em lén…giấu ở sau hè!

Mỗi khi biết mình có lỗi…

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Ông Trăng

Bé ngồi trong cảnh tối đen

Chờ ông trăng sáng như đèn đến chơi

Ông trăng soi sáng khắp nơi

Nhưng mà có được mấy ngồi đợi ông

Bé cầm giấy, bút đợi mong

Nếu mà ông đến thì…xong thơ liền!

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Khi Em Đi Rồi


x179.

Khi Em Đi Ri

Khi em rời Sài Gòn

Cơn mưa còn nặng hạt

Ánh mắt nào ngơ ngác

Không biết buồn hay vui

 

Những chiếc lá ngậm ngùi

Rơi trong chiều Thu vắng

Mưa sợi dài, sợi ngắn

Tiễn đưa em chiều nay

 

Tay mới còn trong tay

Anh quay đi vội vã

Sài Gòn ơi! Thương quá

Con đường ai đi về

 

Tiếng mưa dài lê thê

Bóng anh xa cuối phố

Vừa tạ từ đã nhớ

Không biết buồn hay vui…

 

Ngày mai em đi rồi

Phố phường xin ngập nắng.

(21g42 Thứ bảy 28.10.1995)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 Phiên gác đêm Xuân

Nhạc: Nguyễn Văn Đông

https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=WbnQxYObyKT4fAJs

 

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2018

THƯƠNG LẮM ĐÀ LẠT ƠI (Nhạc)


     THƯƠNG LẮM ĐÀ LẠT ƠI.
     Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh
     Nhạc: Trần Hữu Bích
     Ca sỹ: Ngọc Ánh

Đi sau bóng mình /Truyện ngắn

  R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...