Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2019

Gió Khuya Vẫn Thổi… (Truyện ngắn)



x53.

Truyện ngắn.

Gió Khuya Vẫn Thổi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Chị Quỳnh Thư lại bị khiển trách về cái tội đêm qua đi chơi về khuya. Từ khi tôi đến ở nhờ nhà bác để đi học, tôi đã chứng kiến cảnh này nhiều lần. Những lời răn dạy của ba má dường như chị nghe ở tai này lập tức lọt ngay qua tai kia. Riết rồi tôi và cả các em của chị cũng không còn ngạc nhiên khi thấy chị bị “nhắc nhở”. Việc của chị là tìm hiểu về thời trang, chưng diện sao cho xứng tầm với nhan sắc mà chị vốn có, và dĩ nhiên chị thích phô trương cái đẹp ở những nơi có nhiều đấng mày râu với những bữa tiệc hoặc những nơi vui chơi thuộc giới phong lưu. Ba má chị muốn chị học hành, đỗ đạt. Nhưng với chị đó có chăng cũng chỉ là một thứ để “trang sức” thêm cho đời chị.

 Chị từng tuyên bố những gã trai đến nhà đều là vì muốn kết thân với chị, chị nói sắc đẹp là nền tảng quan trọng cho sự thành công của một phụ nữ, nó quyết định đến tám chục phần trăm khi chinh phục đối tượng, vì chị là một người đẹp nên cho mình cái quyền kiêu hãnh, nhưng rồi cũng có một chàng trai đến nhà không phải vì chị…

Nguyễn từ xa đến, tôi quen anh trong một lần tan trường xe đạp của tôi giở chứng giữa đoạn đường về, đang loay hoay thì người lính ấy đến gỡ rối giúp tôi. Vài lần sau đó anh đón tôi ở cổng trường trước khi tôi có dịp tiếp anh tại nhà, lúc ấy tình cảm giữa tôi và anh đã chớm nở. Lần đầu tiên Nguyễn đến cũng có mặt Quỳnh Thư. Sau đó chị hỏi tôi về anh, nhưng vì ngại gia đình không hài lòng khi tôi còn đi học mà đã vướng vào chuyện yêu đương nên tôi giấu chị tình cảm giữa chúng tôi, tôi nói với chị đó là một người quen trong số những người tôi quen. Chị gật gù nhận xét: “Một anh chàng khá đấy, hào hoa oai phong lắm…”. Lời khen của chị làm tôi thấy vui trong lòng, vì anh không bị chị chê như tôi từng nghe chị nói về những người theo đuổi chị.

000

Thỉnh thoảng Nguyễn lại đến nhà thăm, lâu dần anh trở nên thân thiết với cả nhà, riêng Quỳnh Thư là một người cởi mở, giao thiệp rộng nên chị dễ dàng tạo mối thân thiện với mọi người, với Nguyễn chị còn tỏ ra quan tâm về những nhọc nhằn, gian khổ trong đời lính của anh. Từng cử chỉ, từng nụ cười dịu dàng, Khi tiếp xúc với người ngoài chị duyên dáng khác hẳn với tính chất vốn có của mình. Những lúc như thế tôi ngồi im nghe hai người trò chuyện, chỉ khi nào Nguyễn pha trò thì tôi mới góp vào đó một…nụ cười. Nếu khách quan so sánh thì tôi ứng xử quá vụng về, còn chị lại khôn ngoan trong từng lời nói. (Có lần Nguyễn nói “Ở cạnh một người người hoàn hảo như thế thì em nên học hỏi…”) tôi chỉ cười, thảo nào chị có sức thu hút nhiều người vì phong cách ấy, dù tôi biết nó hoàn toàn giả tạo, nhưng ở đời mấy ai nhận ra sự thật khi nó được che giấu bằng một sự khôn ngoan! Sự khôn ngoan cũng có lúc nhầm lẫn vì quá tự tin, một hôm Quỳnh Thư nói “Dạo này Nguyễn đến nhà hơi nhiều, chắc muốn ghi danh vào danh sách theo đuổi chị mày đây…”. Tôi giật mình khi nghe câu nói của Quỳnh Thư, rồi nó bám chặt vào suy nghĩ khiến tôi không tập trung vào được việc gì, tôi quyết định công khai tình cảm của tôi cho chị biết để tránh những hiểu lầm không đáng có sẽ xảy ra. Tâm trạng tôi bồn chồn không yên, ngồi trong lớp học mà tư tưởng tôi bay ra ngoài cửa lớp. Tôi quyết định sẽ kể ngay cho Quỳnh Thư nghe khi về đến nhà, rằng tôi đã quen Nguyễn trong trường hợp nào và lý do tại sao tôi và Nguyễn giữ bí mật đến hôm nay. Tan trường tôi vội vã bước vừa miên man suy nghĩ những lời sẽ tỏ bày cùng chị.

Khi tôi đến nhà đã thấy Quỳnh Thư còn ngồi ở phòng khách như vừa tiếp ai, chị đang chăm chú nhìn vào mảnh giấy cầm trên tay. Khi tôi bước vào chưa kịp nói gì, chị đã đưa tay ra hiệu cho tôi đến gần, rồi chìa tờ giấy ấy đến trước mặt tôi:

-Mày xem này, Nguyễn viết đấy…

“ I love you. I will be yours forever. Will you be mine, darling?”, tôi nhận ra đúng là nét chữ của Nguyễn và hơi choáng người, không giấu được vẻ bối rối. Trong khi Quỳnh Thư mỉm cười, nét mặt hân hoan nhìn tôi, tôi có cảm giác tia nhìn ấy đọc được mọi suy nghĩ trong lòng tôi, nó sắc lạnh như một mũi dao cứa vào tim tôi đau buốt, tuy nhiên tôi cũng cố trấn tĩnh và hỏi một câu rất thừa:

-…anh ấy viết cho chị à?

Quỳnh Thư nghênh mặt lên nhìn tôi không trả lời. Tôi che giấu sự bối rối của mình bằng cách quay ra khép cánh cửa lại. Mọi điều sắp xếp trong đầu định nói đành nén lại, tôi đã chậm một bước trước chị rồi, thì ra những gì chị nói là có căn cứ, Nguyễn đã có tình ý với chị từ bao giờ mà tôi ngu ngơ không nhận thấy. Khu cư xá vắng thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua, rồi tất cả lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa nhè nhẹ ngoài hiên như vỗ về sự tê tái trong lòng, tôi thấy mắt tôi cay…

000

Cái gì đã khiến cho tôi không còn nhận thấy vẻ đẹp của đất trời, khi đêm rải ánh trăng vàng đầy mặt đất, khi gió vẫn ru xạc xào những ngọn thông già và nắng chiều vẫn gieo xuống mặt hồ ngàn tia lấp lánh. Tôi cố vượt qua sự đau khổ trong lòng tôi một cách khó khăn. Còn đâu niềm mơ mộng với tình yêu ban đầu tưởng rằng không thể nào tan vỡ. Thì ra anh là như vậy đó, anh đã trao cho Quỳnh Thư ngọn roi để quất vào tim tôi một vết thương ứa máu. Nội tâm tôi không còn yên ổn, nó bị xáo trộn hoàn toàn. Dù tôi cố giữ thái độ tự nhiên, giấu trong lòng nỗi buồn dày vò. Tôi muốn đừng suy nghĩ nhưng làm sao có thể. Tôi tránh gặp lại Nguyễn dù biết anh chuẩn bị thuyên chuyển đi nơi khác. Tôi hận anh, Nguyễn! Sao anh không chọn một người nào khác để nói câu anh sẽ mãi mãi là của họ? Sao anh lại dùng bước chân chị của em để chà đạp lên trái tim em?

Tình cảm và lý trí trong tôi giằng co dữ dội. Nếu trong chuyện này không phải là Quỳnh Thư, thì nhất định tôi phải tìm gặp Nguyễn để hỏi cho ra lẽ trước khi dứt khoát, nhưng hỡi ơi! Đây lại là chị họ của tôi, nếu nói ra tôi có cảm giác xấu hổ như đang tranh chấp tình yêu với chị của mình. Thôi, cứ để cho Quỳnh Thư trọn vẹn hạnh phúc nếu chị bằng lòng đón nhận, Quỳnh Thư không có lỗi bởi vì chị chưa biết chuyện Nguyễn và tôi đã trao tình cảm cho nhau, chỉ có Nguyễn là người đáng trách. Cuối cùng tôi hiểu rằng muốn giữ tình chị em của tôi đừng sứt mẻ thì tôi phải im lặng, chôn vào lòng mối tình mà chỉ tôi và Nguyễn biết.

Mùa thi đã qua, tôi không có được kết quả như mong muốn, tôi không đủ bản lãnh để vượt qua sự đau đớn trong lòng nên vấp ngã trong việc học hành. Ba mẹ tôi gọi tôi về quê, và tôi đã rời khỏi thành phố  ấy, nơi tôi gởi lại tất cả những ẩn tình không thể phân bày với ai, dù tâm hồn vỡ nát vì một người tôi từng yêu thương với hy vọng dài lâu...

000

Thời thế đổi thay! Quỳnh Thư là người biết nắm bắt cơ hội, chị hòa nhập vào cuộc sống mới một cách nhanh chóng. Khép lại thời hoa mộng phía sau, chị hăm hở bước vào cuộc sống mới bằng một cuộc hôn nhân với một cán bộ hơn chị nhiều tuổi. Chị quan niệm nếu không có tiền thì phải có quyền. Lễ cưới của chị không được đình đám vì trong thời điểm người người còn thiếu kém, chị chấp nhận như thế vì biết…thức thời. Tôi biết rằng chị đã có một cuộc sống yên ổn bên cạnh người chồng yêu chìu chị hết mực, dù chưa cho chị được những thứ vật chất như chị mong muốn.

Còn tôi? Nhiều năm trôi qua, tóc xanh dù chưa phai, môi cười dù chưa héo nhưng tôi không có được niềm vui trọn vẹn vì trong lòng còn khắc khoải một bóng hình. Người ta nói khi muốn quên là khi lòng còn nhớ, tôi vẫn nhớ Nguyễn cùng với những lo lắng về cuộc sống của anh không biết hiện giờ ra sao. Tôi buông thả ước mơ tôi vào gió, mặc kệ tháng ngày chất lên tuổi đời.

Tôi có dịp ghé thăm Quỳnh Thư. Tình huyết thống vẫn là sợi dây nối kết giữa chúng tôi. Chị bây giờ sống sang trọng trong ngôi nhà bề thế, dư ăn dư để. Chị khoe rằng chị gặp được nhiều “phi vụ” thuận lợi do dựa vào uy thế của chồng chị. Khi lấy ông ta, chị chỉ muốn có chỗ dựa an toàn, không biết có ngày cơ hội lại đến như cá gặp nước. Chị tự hào chị được sung sướng như vậy vì nhờ biết nắm bắt thời cơ. Tôi thắc mắc bên cạnh một ông chồng không tương xứng như thế, sao Quỳnh Thư có thể trở thành một người vợ đảm đang, khi quá khứ chị là người của những đêm vui vũ trường, những hội hè thâu đêm như ngày xưa tôi biết? Chị giải thích chị chỉ chịu “khổ” một thời gian như thế thôi, những ngày lạc hậu ấy đã qua rồi, giờ đã đổi mới, thời đại này rất phù hợp với chị, chị ăn chơi còn hơn xưa, muốn  tránh tai tiếng thì chỉ cần đi xa một chút, thậm chí chị còn có nhân tình trẻ…

Tôi lại muốn biết về một điều vẫn ẩn uất trong lòng:

- Chị còn nhớ Nguyễn, thời mà em còn ở nhà của bác?

- Nhớ chứ! Anh chàng đó có nhiều điểm khó quên lắm.

- Sau khi em về quê, chị và Nguyễn thế nào?

- Anh chàng đổi đi, mày cũng đi thế là xong chứ thế nào nữa…

- Còn…lời Nguyễn tỏ tình với chị?

Quỳnh Thư phá lên cười như trước một câu chuyện vui:

- Mày muốn nói đến cái chị đưa mày đọc hồi đó à? Làm gì có tỏ tình, đó là câu do chị nhờ Nguyễn dịch….

Tôi thảng thốt:

- Trình độ của chị thừa để dịch câu đó!

- Nhưng chị phải nhờ thì Nguyễn mới viết ra giấy chứ…(Quỳnh Thư thản nhiên)… Chị cần dùng nó để chọc ghẹo mày chơi. Lúc ấy tuổi trẻ nhiều cao vọng lại háo thắng, chị thấy tự ái khi biết Nguyễn đến nhà thường xuyên nhưng không phải vì chị…

Tôi nói một điều lẽ ra phải nói trước đây mười mấy năm:

-…nhưng lúc ấy em và Nguyễn đã yêu nhau!

Quỳnh Thư gật gù:

- Biết…chị có lờ mờ nhận ra điều ấy, nhưng thấy mày cứ giả vờ, giấu giếm nên chị bực bèn đùa chơi. Không ngờ mày rút lui “nhường” luôn như vậy. Mà không hiểu sao hồi đó chị không thích mày quen Nguyễn. Dường như chị có cảm giác mình thất bại khi người Nguyễn chọn là…mày. Sau khi mày về quê thì Nguyễn có gởi thư cho mày nhưng chị giấu luôn vì…lỡ rồi…

Tôi sửng sốt:

- Trời ơi! Chị có biết như thế là chị rất ác không?

-…nhưng hóa ra như vậy lại tốt cho mày, nếu không thì bây giờ mày phải lặn lội đi thăm chồng ở một trại cải tạo nào đó, hoặc không thì cũng phải một mình bươn chải nuôi con, bây giờ anh ta đâu còn như xưa nữa…

- Chị thôi đi! Chắc chị còn muốn em phải cám ơn vì chị đã làm cho em và Nguyễn xa nhau, vì chị đã làm cho bao năm qua em không thôi đau đớn vì nghĩ mình bị phản bội, để em phải trách hận một người lẽ ra phải rất được yêu thương. Trời ơi! Bây giờ thì anh ấy ở đâu chứ…

Nước mắt tôi ứa ra, còn Quỳnh Thư vẫn thản nhiên:

- Thời gian ngần ấy năm nếu chưa chết trong cuộc chiến ấy, thì Nguyễn cũng quên hẳn mày rồi, do duyên số khiến xui cả thôi. Mày cũng nên quên đi những gì không toại nguyện, phải thức thời nắm bắt cái có thể. Hạnh phúc cho những ai biết chấp nhận những thứ dù không phù hợp với mình. Mày sẽ chết mòn nếu cứ hoài niệm về những gì đã mất, những thứ không bao giờ trở về với ta nữa…

Chị nói những lời vô cảm, vô trách nhiệm trước cuộc tình hư lỡ của tôi như không phải do chính chị gây nên. Xưa kia Quỳnh Thư và tôi không cùng tính cách, bây giờ càng khác nhau về quan điểm. Đã nhiều năm mới gặp nhau, nhưng những gì tôi mới biết đã đẩy chị xa tôi quá. Nếu không vì một chút huyết thống giữa tôi và chị thì có lẽ chị là người tôi muốn tránh xa như tránh một thứ nấm độc.

Để chấm dứt cuộc trò chuyện, tôi xin phép chị về phòng nghỉ. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ muốn có thêm một lần quay lại. Có phải tôi là kẻ không biết thức thời như lời Quỳnh Thư nói? Một sự thức thời nếu cần phải đánh đổi cả nhân cách để nắm bắt cơ hội. Không! Tôi không thể khi lòng tôi vừa trỗi dậy một thứ tình ngỡ đã lụi tàn. Anh ở đâu giữa thênh thang trần gian này. Có bao giờ ta tình cờ ngang qua nhau mà không biết. Anh ở đâu? Mối tình đầu của em! Anh có biết gió khuya vẫn thổi vào những góc khuất tiềm thức em ngàn đêm thao thức, để những nỗi niềm khắc khoải từ đây sẽ không còn bình yên nữa…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Một người đi

Nhạc: Mai Châu

https://youtu.be/Tkepjheb0tU?si=U2dJZgiUFNv_exT2


SÀI GÒN cuối thu

x209.

SÀI  GÒN  cuối Thu

Khi em đến trời còn loang vết nắng

Trời Sài Gòn dường như đã vào Đông

Cuối Thu rồi còn có lá vàng không?

Rơi xuống phố cho nhịp chân xao xác

 

Trời đất rộng nên tình yêu dễ lạc

Người hững hờ nên người dễ mau quên

Những con đường cho dù đã thay tên

Em vẫn nhớ đó là nơi quen thuộc.

 

Kỷ niệm cũ vẫn trong hồn ve vuốt

Khi mỗi lần em quay trở về đây

Trời Sài Gòn chiều nay bỗng nhiều mây

Buông xuống hồn em những dòng tơ rối.

 

Khi em đến buổi  chiều chưa qua vội

Hoàng hôn đâu tìm thấy giữa ánh đèn

Em bơ vơ trên con phố thân quen

Nghe bồng bềnh những bước chân mê ngủ.

 

Tìm ở đâu Sài Gòn mùa Thu cũ

Không có lá vàng để đón một mùa sang.

(Sài Gòn 4.12.1996)

Hồ  Thụy  Mỹ  Hạnh



Sài Gòn Cuối Thu

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.

Nhạc & Phối khí: Trần Hữu Bích.

Ca sĩ: Mỹ Lệ

https://www.youtube.com/watch?v=H37OmoDg3Iw&feature=youtu.be


Mùa xuân _ Xin trả lại tôi…

x208.

Mùa xuân _ Xin tr li tôi…

Trả lại con đường bóng mát của hàng cây

Chiều lặng lẽ sương mù giăng phố núi

Mùa Xuân đến ta lại thêm một tuổi

Cây nẩy mầm, hoa lá lại tươi hơn.

 

Trả cho tôi một thoáng biết dỗi hờn

Một chút thôi của thời còn rất trẻ

Khi đất trời đang trang hoàng mới mẻ

Khi người người đang nô nức đón Xuân.

 

Tôi trở về cái thuở biết bâng khuâng

Như tuổi trẻ còn đây chưa qua mất

Ai chẳng tiếc quãng đời tươi đẹp nhất

Và ngại ngùng biết mấy những ước mơ.

 

Trả cho người ngày tháng cũ đợi chờ

Những giây phút lòng mình chưa nói hết

Kỷ niệm cũ như nhịp cầu nối kết

Để đường về ngắn lại giữa tim tôi.

 

Xuân hôm nay đã thực sự đến rồi

Thương yêu cũ có bao giờ trở lại!.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Người Làm Báo Lâm đồng Số 61(Xuân Giáp Thân) 2004

 

Khuya nay anh đi rồi

Nhạc: Châu Kỳ

https://youtu.be/uoIje0Ydp70?si=LSl3yTjceNdJJf0D

 

Đi sau bóng mình /Truyện ngắn

  R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...