x67
Truyện ngắn
Vĩnh Biệt Tình Tôi
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Từ thuở nào lâu lắm rồi Hòa cứ nghe nhiều người nói đến câu
“tiếng sét ái tình”. Nhưng không hiểu thực tế nó như thế nào và Hòa không tin, làm
gì có thứ tình yêu gì xẹt nhanh như chớp đánh cho một phát là lập tức “Đôi ta
nắm tay nhau đi trên con đường tráng nhựa…”. Hòa không tin cho đến khi vào đại
học. Chàng trai 18 tuổi, đời xinh tươi như ước mơ, bước thênh thang trong sân
trường đại học có bao nhiêu là nam thanh, nữ tú nhưng trái tim của Hòa vẫn chưa
rung rinh trước một bóng hồng nào. 18 tuổi mà Hòa vẫn bị bạn bè gọi là đứa trẻ
lớn xác (Vì miễn dịch với...tình yêu).
Cho đến một hôm trong buổi trưa nắng gắt đến hoa cả mắt, vậy mà
“Giữa bao người ta chợt nhận ra nhau”. Hòa gặp người ấy. Ôi mái tóc mượt dài!
Ôi con mắt liếc xéo! Ôi giọng nói nhỏ nhẹ, nàng cất tiếng hỏi Hòa:
- Có phải bạn ở dãy phòng bên hong của căn nhà có giàn hoa Tigon
trắng?
Hòa ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao…sao bạn biết?
- Tui ở gần đó mà, có lần thấy bạn.
Hòa gật gật đầu:
- Đúng rồi! Ơ…bạn cũng học ở đây à?
- Bạn nghĩ tui đến đây làm gì nếu không phải học ở đây?
Hòa gãi tai, lúng túng:
- Thì hỏi vậy thôi, không có gì…
Cô gái cười thân thiện:
- Tôi thường nghe tiếng đàn rất điêu luyện từ phòng các bạn vọng
ra…tôi thích những khúc nhạc ấy…
Tiếng đàn ấy là của Thư, anh bạn cùng quê học hơn Hòa hai lớp.
Nhưng Hòa không muốn nhắc đến tên Thư trong câu chuyện này, mà trả lời lấp
lửng:
- À…ờ…Giải trí cho đỡ căng thẳng sau khi ôn tập đó mà.
Hòa muốn nói gì đó nhưng không biết đề tài gì để tiếp tục, nên
lại im lặng. Nàng phải lên tiếng tiếp:
- Tui là My Nga, chào bạn nhé. Hẹn gặp lại…
Thế rồi đường ai nấy đi. Chỉ có vậy thôi mà Hòa cứ nhớ đến dáng
người thanh thoát, dịu dàng của My Nga, rồi cố ý xem nàng “Ở gần đó…” là chỗ
nào. Cuối cùng thì Hòa cũng biết chỗ gần đó chính là căn nhà có giàn Tigon
trắng! Thì ra nàng là con gái của chủ nhà mà nhóm của Hòa ở trọ. Ai bảo người
ta bắt chuyện trước? Ai bảo người ta thắc mắc hỏi xong rồi quay lưng, để cái
ngày “Hẹn gặp lại’ của nàng chờ hoài chẳng thấy. Để dây tơ vương vấn lòng Hòa? Giàn
Tigon trắng vẫn đong đưa trước nhà ai, che khuất khung cửa sổ trên tầng hai, mà
ngước mắt ngóng mãi mới thỉnh thoảng thấy thấp thoáng nàng xõa tóc nhìn...trời!
Trái tim luôn vận hành theo cách của nó mà không có cách nào buộc nó “chuyển
trục” về hướng khác, nên Hòa cứ âm thầm nghĩ về My Nga. Hòa giấu nhẹm nỗi lòng
không hé lộ chút gì sợ lũ bạn cùng phòng trêu chọc. Chỉ có tiếng đàn trầm bổng
của Thư (Như kèm theo tâm sự đơn phương của…Hòa) cứ từng đêm khe khẽ vang lên,
mà cửa sổ nhà ai khép kín nên chắc không hiểu nỗi lòng của chàng trai mang tâm
tình không dám nói. Cũng không ít lần My Nga đi ngang nhưng không thèm ngó một
cái, nàng quăng cho Hòa…cục lơ như chưa bao giờ hỏi chuyện Hòa hôm nào đó ở
trường. Thì thôi, người ta là con của chủ nhà, cơ ngơi bề thế, tráng lệ như
vậy, còn lũ học trò từ quê lên tỉnh làm sao dám trèo cao lên…cửa sổ phòng nàng!
Đành tạm quên “Nỗi lòng biết tỏ cùng ai”.
Ooo
Đã mấy mùa trăng chếch trên giàn Tigon trắng, Hòa lặng lẽ đi, về!
Tình thầm những tưởng nguôi ngoai…
Cho đến hôm ấy Hòa về, cả lũ trố mắt nhìn không thốt nên lời, ngạc
nhiên khi thấy trên khuôn mặt trắng trẻo thư sinh của Hòa, một cục băng to
tướng trên trán. Hòa là người hiền lành, không hề gây sự với ai bao giờ nên chắc
không bị ai thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Cả lũ nghĩ rằng bị thương như vậy
chỉ có thể là một vụ va quẹt xe cộ, mà như vậy thì thật là đáng sợ. Không hỏi
về thương tích của Hòa, họ nghĩ đến chiếc xe trước.
Thư đứng bật dậy, hỏi lớn:
- Cái xe có sao không?
Vỹ cũng rời vị trí đang ngồi:
- Bị ở khúc đường nào?
Rồi cả hai phóng nhanh ra cửa, cùng một suy nghĩ:
- Ủa! Cái xe đâu bị trầy xước gì đâu, như vậy chắc là Hòa bị văng
ra khỏi xe rồi mới đập mặt xuống đường…
Cả hai quay vào nhìn Hòa ngồi dựa vách xoãi chân dưới nền nhà, tay xoa vào trán không trả lời
câu hỏi thắc mắc của các bạn về chiếc xe (Là tài sản chung của cả nhóm) tại sao
lại…bình an vô sự?. Mấy cái miệng ngậm lại, chuyển sang các cặp mắt mở to lên
nhìn vào mặt Hòa với vẻ dò hỏi, Hòa từ tốn trả lời:
- Em xuống xe rồi mới vận hết thần công lực lao tới…đập mặt vô một
cái gì đó không biết nữa vì lúc đó tối mắt tối mũi chỉ còn thấy…sao băng!
- Là sao? Mày tính tự tử à?
Hòa kể:
- Trên đường đi học về em thấy My Nga và một cô bạn nữa bị một tên
con trai trêu ghẹo, em muốn thể hiện tính cách oai hùng như Lục Vân Tiên nên
dừng xe lại, đường đường tiến tới nói “Các bạn không được đứng chận đường con
gái như vậy, tránh ra để cho các cô ấy đi…”. Tên đó nói “Nếu không tránh thì
sao?”. Để trả lời câu hỏi, em lao tới định dùng nắm đấm cho nó biết thế nào là
lễ độ, nhưng em nhắm…trật mục tiêu, thế là em mất đà lao vào khoảng không rồi té
vào cái gì đó…
Nghe xong Vỹ và Thư cười
rách cả mép:
-…rồi sao nữa hả thằng anh hùng cứu mỹ nhân? Tên đó có lợi dụng
lúc mày té mà tấn công mày không?
Hòa lắc đầu:
- Nó bận…cười nên không làm gì em cả, cười chán nó bỏ đi. My Nga lật
đật lấy khăn tay dí vô chỗ chảy máu trên trán em, còn cô bạn chạy vô nhà thuốc
gần đó mua bông băng dán lại vậy đó.
- Lần sau nếu “Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha”, thì phải
lượng sức mình, hãy ngồi yên trên xe, không tắt máy để có gì thì rồ ga phóng
cho nhanh nhé.
ooo
Khi đã nhận ra người dám hy sinh tánh mạng vì mình đến sứt cả trán,
My Nga cũng đổi thái độ, không còn lạnh lùng như trước nữa, tảng băng trên mặt
My Nga dần tan chảy bởi tia nhìn quá nồng ấm của Hòa. Nên có câu rằng trong cái
rủi có cái may là vậy.
“Tình thầm” có dịp hâm nóng, nhưng Hòa cũng không dám tỏ bày dù
bằng cách bóng gió xa xôi, mỗi khi có dịp gặp My Nga, Hòa chỉ luống cuống trả
lời những câu nàng hỏi, còn những tình ý trong lòng Hòa vẫn không dám hé môi.
Mấy người bạn cùng phòng thì hối thúc Hòa tiến tới mục tiêu một cách nhanh gọn
nhưng Hòa luôn thối thoát:
- Đừng manh động, để từ từ xem sao đã. Bởi vì em còn tật cứ đứng trước
nàng thì tự nhiên cà lăm và tim đập loạn xạ. Có thể em sẽ thảo một lá thư rồi
nhờ mấy anh chuyển giúp…
- Thời này là thế kỷ nào mà mày còn tính viết thư tay? Mày có thể
sang nhà nàng giao dịch trực tiếp, không cần chim xanh. Tụi tao không làm
chuyện đó đâu.
Cả nhóm đều biết ẩn tình của Hòa từ lâu dành cho My Nga, nên hay
trêu chọc Hòa, nhưng thấy sự nhút nhát của Hòa cũng thương hại, nên nhắc:
- Làm đơn xin tiếp cận nàng đi, cứ im lặng như vậy có kẻ khác nhảy
vô là mất cơ hội.
Hòa bối rối:
- Nhưng em không biết viết gì. Thôi để từ từ đã…
Vỹ lắc đầu:
- Cũng là mày! Lúc thì muốn viết thư, lúc thì ngần ngại. Thôi kệ
mày cứ yêu đơn phương đi. Nhưng mày nên nhớ lời tỏ tình vụng về, phần nhiều nói
lên sự chân thật, người con gái nào sáng suốt phải nhận biết như thế.
Thư nhìn Hòa thông cảm:
- Thôi được rồi, tao sẽ góp ý cho mày viết thư. Cứ quyết định đi
rồi cùng nhau thực hiện nhé.
Nhiều đêm Hòa ngồi rất khuya bên bàn học với một mớ giấy vò nát
vứt dưới chân.
Có lúc Vỹ trở mình thức giấc hỏi:
- Viết đến đâu rồi?
Hòa không trả lời. Giọng Thư lè nhè:
- Thức tàn đêm mà chưa rặn ra chữ nào hả? Tao đọc cho viết nè “…tôi
cám ơn thượng đế đã đưa đường chỉ lối cho tôi đến trú ngụ tại phòng trọ này,
nơi tôi có thể nhìn thấy bạn với sự rung động và thú thật tình cảm đã nẩy mầm
lên trong tâm trí của tôi từ lúc nào không rõ, nó chế ngự tôi bằng ánh mắt, nụ
cười của bạn. Tôi muốn nói với bạn rằng, tôi mong bạn hiểu đó không phải là tình
cảm nhất thời của một sự nông nổi...”…
Lá thư chứa mây, gió, trăng, sao, hoa, bướm được hoàn thành. Hòa chỉ
còn rình cơ hội để trao cho My Nga nữa thôi. Tình yêu là gì? Là cơn mơ tưởng
không rời tâm trí! Tôi sẽ chở nàng vòng quanh những con đường sẽ trở thành tình
sử của chúng tôi mai sau. Không có con đường nào không dẫn tới một cái đích nào
đó, tôi sẽ tự tin dẫn nàng đi và tôi sẽ kể cho nàng nghe tôi đã “để ý” nàng từ
khi mới gặp. Nàng cũng sẽ nói với tôi rằng nàng cũng thế. Rồi yên sau xe của
tôi sẽ là chỗ độc quyền dành cho nàng thôi, không thể sang nhượng hoặc cho
người con gái nào khác dù chỉ dùng tạm. Tôi thậm chí sẽ tìm và hy vọng có một
hành tinh giống như trái đất để bái bai trái đất này tìm cuộc sống mới chỉ có
tôi và nàng ở đó. “Có ai tìm đóng thuế những trang thơ. Nên tôi bỗng trở thành
người hào phóng. Một góc đời tôi mặc tình bay bổng”. Hòa nhớ mấy câu thơ của ai
đó sao mà ứng vô suy nghĩ của mình quá cỡ, mơ mộng mà, có ai biết đâu mà lo. Có
lá thư viết sẵn trong túi làm bửu bối nên Hòa có đôi phần tự tin, tuy nhiên chỉ
để Hòa lấy ra “nghía” xong lại cất vào, chưa thể trao cho My Nga! Trái tim của
Hòa cứ chỉ đạo cho đôi chân thơ thẩn ngang nhà nàng mấy lượt vì không đón được
nàng ở trường. Nhưng ông tơ, bà nguyệt dường như muốn thử thách sự kiên nhẫn
của Hòa nên không cho gặp nàng.
Thư thắc mắc:
- Mày đưa thư cho My Nga rồi nhỏ phản ứng thế nào?
Hòa ra vẻ bí mật;
- Khịt! Thiên cơ bất khả lộ, chưa thể bật mí…
Vỹ cười khì:
- Bất khả lộ cái con khỉ, thư còn trong túi nó kìa…
Hòa lúng túng bào chữa:
- Vì em muốn thật…thật chín mùi rồi mới đưa!
Thư nheo con mắt…từng trải:
- Tấn công vũ bão vào còn chưa ăn ai, như mày thì suốt đời gối
chiếc đêm thâu. Mày sẽ thất bại vì ngại...thành công. Hãy nhìn tao đây, tao
từng hẹn hò với nhiều em, nhưng đó không có nghĩa là yêu, bởi vì yêu lại là phạm trù khác. Đừng quá kỳ vọng và
lý tưởng vì một cái gì đó gọi là tình yêu, hãy cứ thử…
Vỹ phản đối Thư:
- Nói như mày thì tình yêu tầm thường thế sao?
- Đúng là tình yêu không
phải tầm thường, mà nó thường khiến cho ta tới những suy nghĩ…tầm bậy!
Vỹ ngắt lời Thư:
- Mày nên dùng cái miệng để ăn tốt hơn là dùng để nói, vì cứ mở
miệng ra nói như bất cần tình yêu lắm, trong khi phần lớn thời gian mày dành để
nghĩ về con gái…
- Tao nghĩ về con gái là
chuyện bình thường, chứ nghĩ về người đồng giới thì đó mới là có vấn đề…hahaha…
Hòa bỏ ra ngoài hiên để Thư và Vỹ mỗ xẻ hai chữ tình yêu, trong
lòng Hòa chỉ đơn giản là tìm cách trao thư cho My Nga, rồi chờ đợi sự đón nhận
từ nàng là xong. Một ngày chúa nhật bình yên, Hòa ngồi chống cằm len lén nhìn
lên giàn Tigon có cái cửa sổ phía sau, và trời không phụ người hiền! My Nga
“hiện” ra ở khung cửa sổ! Hòa như không tin vào mắt mình khi thấy My Nga đang
vẫy tay với mình trước khi quay vào trong. Thời gian đọng lại khi tay Hòa đặt
vào túi áo, lá thư nằm ngay bên túi ngực trái. Ôi! Tình yêu của tôi…
Hòa tiến tới, còn My Nga bước ra. Tay Hòa vẫn tì vào mép túi đựng
lá thư…
-...mấy hôm nay mình mong gặp bạn…(My Nga ngập ngừng nói)
Hòa nghe tiếng đập thình thịch bên ngực trái. My Nga nói nhanh:
-…suy nghĩ định nói...mà ngại quá... (My Nga lại ngập
ngừng)...giấu suy nghĩ mãi trong lòng không tỏ bày được thật khó chịu...nên hôm
nay mình gặp bạn là để…là để…
Hòa thở một hơi mạnh sau khi gần như nín thở lắng nghe:
- Tui đang nghe My Nga nè, bạn nói gì tui cũng thích nghe, tui sẵn
sàng làm theo ngay…
My nga nhoẻn miệng cười, nụ cười mà Hòa thấy đẹp hơn cả hoa:
-…Như đã nói, mình rất thích tiếng đàn ở…ở chỗ của bạn. Qua tìm
hiểu, mình biết tiếng đàn đó là của anh Thư. Anh ấy thật là tài hoa, mình
ngưỡng mộ lắm. Nhưng anh ấy có vẻ rất nghiêm, mấy lần định bắt chuyện với ảnh mà
ngại quá...mình muốn nhờ bạn tạo điều kiện giúp mình tiếp xúc với anh ấy...mình
cám ơn bạn trước!
Hòa đứng sững im, cúi nhìn bóng nắng nhảy múa dưới chân, nó vui
mừng cho ai mà rực rỡ thế. My Nga nhìn Hòa chờ đợi câu trả lời:
-...bạn có vui lòng giúp tui không?
Hòa đáp nhanh:
- Có…có chứ! Nếu điều đó làm bạn vui.
My Nga tỏ vẻ hân hoan:
- Cám ơn bạn, tui biết bạn là người tốt! Vì vậy tui mới dám nhờ
bạn…
Không chào My Nga, Hòa quay lưng. Hòa muốn về ngay nhà vì trái tim muốn vỡ tan nếu không tìm ra một thứ gì để đập phá thay cho nó. Hòa nhớ câu “Yêu là cho đi mà không cần đòi lại cho cân xứng!”. Đặt tay vào túi áo đựng lá thư, Hòa lẩm bẩm: “Vĩnh biệt lá thư tình chưa kịp gởi...Vĩnh biệt tình tôi!”
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đan áo mùa Xuân
Nhạc: Phạm Thế Mỹ
https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y