x 78.
Truyện ngắn.
Hẹn Mùa Xuân Khác
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Xóm nhà trọ của chúng tôi chợt rộn ràng,
khi chị Phượng là con gái của thím chủ khu nhà trọ trở về sau thời gian ở
nước ngoài. Do gia đình chị có người thân ở Mỹ bảo lãnh chị sang đó du lịch,
thật ra là làm việc để kiếm tiền. Chị đi rồi về, về lại đi, rồi lại về. Cũng
nhờ chị gởi tiền về nên ba má chị có điều kiện xây vài căn nhà trọ, còn nhà cũ
của ba má chị cũng được xây lại khang trang, gia đình họ giã từ đồng ruộng để
làm chủ nhà trọ. Công nhận nước tư bổn mau chóng cải tạo con người thành văn
minh. Chị đã biến thành người…khác, từ cách ăn mặc cho đến ăn nói. Chị mở miệng
ra là trộn lẫn ngôn ngữ tây, ta loạn xì ngầu. Trước khi chị đi “du lịch”, gia
đình chị là giai cấp dưới trung bình, sau mấy năm được nâng thành…sang
chảnh!
Lần này chị về lúc sắp tết. Những thứ
cần thiết được chị mang về cho gia đình đầy đủ. Bánh kẹo thì khỏi nói, cứ như
chị chuẩn bị mở sạp bán bánh kẹo. Má chị rất thân thiện với mọi người, nên
trong khu nhà trọ ai cũng được nhận quà, người thì bịch kẹo, người thì hộp
bánh, có người được chai dầu xanh có hình con Ó. Cứ thế nên ai cũng vui vẻ hóng
nhìn và khen ngợi chị Phượng giỏi, còn là con có hiếu biết lo cho gia đình. Ở
đời không phải người ta thích nhận của cho, nhưng khi được người khác quan tâm
biếu tặng thì tự nhiên cũng hỡi lòng, hỡi dạ nên tôi mới nói xóm chợt rộn ràng
là thế. Tôi là người thân thiết với má chị vì là dân trọ lâu nhất ở nhà của họ,
nên hân hạnh được chị gọi sang nhà chơi. Khi được gọi, tôi chạy ào vào nhà,
liền bị chị “chỉnh”:
- Đi đứng như vậy không giống người
sang, phải từ tốn…
Tôi gãi đầu:
- Em quen nên quên. À! Mà em nghèo mạt
rệp, sang cái nỗi gì.
- Sang, hèn là do mình. Có ai cấm mình
tạo phong cách đâu.
- Dạ!...
Tôi chẳng biết tạo phong cách như chị
nói để làm gì, vì dân lao động chân tay như tôi cần cơm áo hàng ngày hơn là
hình thức. Cuộc sống không cho phép chúng tôi “vươn lên tầm cao mới”. Chị nói
với người nhà chị:
- Nhà ta tránh nói đến việc lo về cơm
áo gạo tiền, chạy ăn. Vì những thứ đó nó làm cho mình bần tiện đi. Chỉ bàn đến
giá vàng, đó lơ…
Má chị nói:
- Đó lơ là đỡ lo hả mậy? Ờ, có vàng
đúng là đỡ lo thật. Nhưng nhà mình có vài chỉ vàng mà bàn giá cả làm chi.
Chị Phượng giải thích:
- Đó lơ là đô la đó ma my. Dù không có
nhiều vàng, nhưng ai cấm mình nói?
Má chị chỉ “Ờ!”, có lẽ bà ngại tranh
cãi với cô con gái trụ cột đã chịu khó đi làm kiếm tiền về cho gia đình. Từ xưa
người ta đã biết đồng tiền giúp quyết định nhiều việc, ngôi thứ còn có
thể hoán đổi nữa, ở đây con bà chỉ nói về cách “lên đời” chứ nào có hỗn láo
chi, nên thôi kệ nó nói gì nghe nấy cho xong. Còn tôi chẳng muốn nghe chuyện
nhà họ mà cũng không dám rời đi, tôi biết họ quý tôi vì tôi…dễ sai, giờ nào tôi
rảnh, sai vặt việc gì tôi cũng làm. Chị bảo tôi:
- Phôn đến quán phở ó đơ cho chị một tô
phở…
- Em không biết quán phở Ó Đơ chỗ nào?
(Tôi bối rối)
Chị chép miệng:
- Ó đơ là đặt sẵn, khổ quá…dốt ơi là
dốt…
- Dạ…tại em không biết tiếng Trung
quốc!
- Đây là tiếng ín lịt, chứ không phải
tiếng Trung quốc!
Tôi lại gãi đầu, nhăn nhó:
- Dạ! Chị đừng nói tiếng ín lịt nữa,
em hông hiểu lại làm sai ý chị.
Tôi xách gầu mèn đi mua phở cho chị
chứ không “ó đơ” gì cả. Tôi đến là khổ vì chị trộn ngôn ngữ hai nước lại với
nhau như vậy. Mà cũng chẳng trách được, chị vừa du lịch từ nước ngoài về mà,
phải khác với dân trong nước tụi tôi chứ. À! Mà tôi cũng từng thấy nhiều người
từ nước ngoài về, họ định cư luôn và có quốc tịch ở nước sở tại, nhưng không
nghe họ nói một tiếng nước ngoài nào, họ nói tiếng Việt Nam từ đầu đến cuối,
nhưng họ đọc chữ nước ngoài vèo vèo như gió! Còn chị Phượng, tôi không biết có
đọc được như người ta không, nhưng chỉ nghe chị nói thôi, tôi đã thấy mình dốt
quá rồi vì không hiểu. Tôi trách phận nhà tôi nghèo, ba má không cho tôi học
đến nơi đến chốn nên thua kém người ta về mọi mặt. Tôi than với bác hàng xóm về
cái dốt của tôi khi nghe chị Phượng nói tiếng ín lịt. Bác buộc miệng:
- Hén trưởng giủa hạc lồm soang! Bừa
đẹt chứ toàn núa tiếng bồi thôi. Hồi nớ giờ tau đâu nghe hén học hành cô, chữ
nghĩa được mấy mủng, mà giờ toàn núa tiếng Mỹ. Qua nớ hén hạc đùa chớ chéc chi
hén giỏi!
- Nhưng con thấy chỉ biết cách ăn mặc
rất đẹp…
- Ờ! Thì cúa nớ tau không cữa! Đi nước
ngùa về thái ưa cũng đệp roa…
Chị gọi má chị là ma my, má chị không
ưng bụng nhưng bà không phản đối. Còn nữa, bà có một đứa cháu gái xinh xắn đặt
tên Lúa để hoài niệm về những ngày còn sống nhờ đồng ruộng. Chị Phượng bảo tên
đó nhà quê, đổi gọi là Mi Seo (Michelle), má chị quên hoài nên cứ kêu con nhỏ
là mì xào, mì xào làm nó khóc um lên.
Cả nhà chả biết đường nào mà lần, vì
không hiểu chị nói gì với cái kiểu đa ngôn ngữ như thế. Còn tôi thì chị nhờ một
đàng tôi làm một nẻo!
OoO
Tiếng lành đồn xa! Nghe chị chịu khó, biết lo
cho gia đình, biết hy sinh tuổi trẻ để tha phương…kiếm tiền! Giờ xong nhiệm vụ
thì tuổi cũng hơi hơi lỡ cỡ. Nhưng nhìn chung ở một thị trấn nhỏ này thì cũng
ít người được như chị, nên có người muốn mối mai cho chị Phượng vì thấy chị
cũng quá tuổi để hẹn hò do cứ đi nước ngoài làm việc! Còn chị cũng muốn kiếm
một bến bờ để dừng lại nên đồng ý. Chị định bụng gặp đối tượng mà hợp ý là
“triển khai” tình cảm ngay. Chị nói chỉ cần người đó hơn chị một điểm nào đó là
được, chị không đặt điều kiện cao vì ở tuổi của chị mấy ai còn độc thân. Trong
khi đã đến lúc chị cần tạo dựng cuộc sống riêng cho mình rồi.
- Sân
nhà mình rộng, quít ken này mình tổ chức bạc bê kiu (Barbecue) nhân thể mời mấy
người quen đến ăn tiệc tất niên, cũng là gặp “người đó” cho tự nhiên hơn.
Rồi ngày đãi tiệc cũng đến. Tôi được
nhờ đến để phụ dọn dẹp, chị tự tay trang trí trong ngoài, rất thẩm mỹ. Nói là
tiệc tất niên nhưng ai cũng hiểu đây là tiệc tạo cơ hội cho “đôi trẻ” gặp nhau.
Chị Phượng biết làm đẹp cho mình nên nhìn chị rất thu hút. Còn anh kia nghe gọi
tên là Hoàng, cứ y như trời sắp đặt nên tên họ mà ghép lại thì thành tên một
loài chim tượng trưng cho vương quyền và hưng thịnh. Tôi nói với chị Phượng như
vậy làm chị thích chí cười hoài. Tôi cũng vui lây nên cứ xớ rớ bên chị. Còn chị
thì hết người này hỏi, đến người khác xin ý kiến làm rối um lên. Chị nói:
- Ai em sô lấy di!
Tôi đang đứng gần chị nên ngạc nhiên
hỏi:
- Dạ xô cái gì, lấy cái gì?
Chị trợn mắt nhìn tôi:
- Chị nói chị rất bận! Chứ xô xô cái
gì…
Anh Hoàng thấy tôi đứng thộn ra bèn
nhỏ nhẹ nói:
- Cô Phượng muốn nói là busy nhưng
nhầm là lazy đó?
Chị Phượng giật mình như nhớ ra, mặt
hơi ửng lên. Anh Hoàng cười, chửa thẹn cho chị:
- Ồ! Nhầm là chuyện thường mà. Chữ
Việt mà ít nhắc tới đôi khi còn nhầm huống chi tiếng nước ngoài…
Chị Phượng bối rối không nói gì, chỉ
“Dạ” nhỏ trong miệng. Anh Hoàng tiếp:
- Tôi cũng rất thích học tiếng Anh,
nay gặp cô Phượng am hiểu thì hy vọng được học hỏi. Nhưng tôi có ý kiến thế
này, ở đây mình nói tiếng Việt cho dễ hiểu nhé.
Chị Phượng lại “Dạ” với vẻ ngượng
ngùng. Tôi lủi đi chỗ khác cho hai người nói chuyện. Tôi có cảm giác rằng, anh
Hoàng hơn chị Phượng điểm gì đó, khiến chị không còn cái vẻ của một người rất
hiểu biết nữa, như vậy coi như anh đủ “tiêu chuẩn” chị đặt ra. Tôi nghĩ: “Vậy
là duyên của chị đã đến rồi…”
Tiệc có vui mấy rồi cũng phải
tàn. Niềm vui của chị Phượng không ngờ cũng tàn theo tiệc, khi anh Hoàng về mà
không để lại “tín hiệu” gì. Sau đó mấy ngày chị tìm tôi để “tâm sự loài chim
Phượng”. Chị kể những ngày chị ở Mỹ, chị được thuê chăm sóc người già, rồi lại
giữ trẻ con, có bao nhiêu tiền dành dụm đều đem về để gia đình thoát nghèo. Ở
đó chị gần như ru rú trong nhà, nghe người ta nói, chị bắt chước nói theo chứ
thật sự không rành. Chị đâu có thời gian để nâng cao kiến thức như mọi người,
nhưng trở về chị nghĩ dù sao cũng mang tiếng là người về từ Mỹ, không biết nói
tiếng Mỹ sợ bị…khi dễ! Đó là lý do khiến chị tỏ ra như thế. Nhưng anh Hoàng nói
rằng “Tiền, vật chất làm cho người ta đẹp và sang trọng lên thôi. Còn giá trị,
nhân cách thì tiền không tạo ra được, mà phải do cách sống. Cũng như muốn được
người khác tôn trọng, thì phải cư xử có giáo dục, không phải do nói được nhiều
thứ tiếng, hay mặc nhiều quần áo đẹp …”. Chị nói đứng trước anh Hoàng, sự hiểu
biết của chị không là gì cả. Dù anh không tỏ ra là người có kiến thức, nhưng
những gì anh thể hiện thì chị nhận thấy anh là một người chính chắn, đáng
tin cậy. Giờ nhớ lại chị thấy hổ thẹn vì đã để lộ sự học đòi không đúng cách
trước mặt anh Hoàng. Điều gì làm chị suy nghĩ như vậy? Chính tiếng sét ái tình
đánh trúng nên chị thay đổi, tôi đoán thế. Tôi nói “Em thấy ảnh có vẻ thích
chị, ảnh cứ nhìn chị với ánh mắt…trìu mến!”. Chị Phượng lắc đầu “Không đâu! Từ
hôm đó đến nay anh không cho chị cái hẹn nào…”. Tôi nghĩ tình yêu đến quá vội
vàng, dễ dãi thường chỉ xảy ra với người nông nổi, còn anh chị đã ở vào cái
tuổi chín nhừ rồi, có thể anh đang cân nhắc rồi sẽ từ từ tiến tới chậm mà chắc.
Chị cần gặp lại anh, để anh thấy sự tiến bộ của chị, còn chị thì hãy kiên nhẫn
chờ đợi, tôi nói với chị như vậy. Chị Phượng chỉ cười buồn “Có lẽ chị sẽ làm
như thế!..”
Mùa Xuân của đất trời đã ghé cửa
từng nhà. Còn mùa Xuân trong cuộc đời chị Phượng tôi nghĩ cũng sẽ đến, nhưng
không phải bây giờ…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Mùa Thu trong trong mưa
Nhạc: Trường Sa
https://youtu.be/Dors93ThW7U?si=K9Q8tEt3BKNizxbc