x297.
Một
Lần Đến Biển
Có
một lần em đến
Mênh
mông bờ cát dài
Biển
dạt dào ngọn sóng
Cuồn
cuộn vào lòng ai.
Trăng
xanh và biển xanh
Quyện
vào nhau tình tự
Chỉ
có em và anh
Chìm
vào trong quá khứ.
Em
ngồi nghe sóng vỗ
Lên
dốc đời chênh vênh
Lòng
em dường như có
Một
nỗi buồn không tên.
Hoàng
hôn trên mặt biển
Thấp
thoáng đoàn thuyền về
Con
dã tràng trên cát
Bừng
khỏi giấc ngủ mê.
Từ
giã thành phố biển
Trong
một chiều rất xưa
Mà
trong lòng như vẫn
Vừa mới đó tiễn đưa…
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Anh
còn nợ em
(Anh Bằng)