Thứ Năm, 3 tháng 10, 2024

Đi sau bóng mình /Truyện ngắn

 


R x76

Truyện ngắn

Đi sau bóng mình

Đơn Phương Thạch Thảo

Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận khóa xe rồi mới bước vào nhà. Không đợi gọi, Duyên nghe tiếng xe của anh thì vội rời khỏi bếp bước lên, thấy anh nàng tươi cười hỏi:

- Hôm nay anh về sớm vậy?

Bình buông mình xuống ghế, thái độ không buồn, không vui:

- Anh xin về sớm, chiều nay phải đi dự tiệc cưới…

- Của ai?

Im lặng một chút rồi Bình mới trả lời gọn lỏn:

- Ánh!

Duyên đưa mắt nhìn anh, không biết nói lời an ủi gì cho phù hợp. Nàng ngập ngừng hỏi:

- Vậy thì anh về chuẩn bị đi, chớ còn tới đây thì trễ sao?

Bình đưa cho Duyên chiếc giỏ có tên một Shop thời trang nổi tiếng:

- Anh muốn em cùng đi với anh. Đây là chiếc đầm em sẽ mặc…

Duyên tự nhiên cầm lấy và mở ngay ra xem. Nàng tròn mắt khi thấy đó là chiếc đầm kiểu rất đẹp và hợp thời trang, lại là màu trắng mà nàng thích:

- Wow! Anh mới mua hả? Sao anh biết em thích màu trắng?

Bình không đáp. Duyên cũng chỉ hỏi cho có, vì họ là bạn của nhau đã lâu, nếu Bình biết một số sở thích của Duyên cũng không lạ, ngược lại một số chuyện khác về Bình, anh cũng không giấu Duyên, như chuyện tình đã tan vỡ của anh và Ánh. Nhưng Duyên có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Bình mua quà cho nàng. Thời gian gần đây mỗi lần buồn chuyện riêng, Bình đều tìm đến Duyên để trút hết mọi suy nghĩ cho nàng nghe, Duyên ân cần chia sẻ, nói với anh những lời có thể xoa dịu được lòng anh. Bình và Duyên ở hai tỉnh khác nhau, sau khi học xong cả hai cùng ở lại thành phố tìm kiếm cơ hội để đổi đời, nhưng tìm hoài chưa thấy cơ hội đến. Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, tuổi trẻ của họ lùi về phía sau. Ba má của Bình bắt đầu nhắc con trai về chuyện hôn nhân, họ muốn anh về quê lập nghiệp, rồi lấy vợ nếu không thành công ở thành phố. Nhưng lúc đó Bình đang “vướng bận” tình cảm với Ánh, một cô gái có gia thế hơn hẳn anh lại là dân có “hộ khẩu” ở thành phố, nên Bình chưa thể đưa Ánh về ra mắt cha mẹ vì e ngại người yêu chê gia cảnh của mình khi tình cảm giữa hai người chưa đến hồi thắm thiết. Lần đó Bình đã nhờ Duyên đóng vai người yêu của anh để về quê do sự thúc bách của ba má anh. Duyên đồng ý giúp để anh “câu giờ” với ba má mình, một phần nàng cũng muốn Bình ở lại thành phố. Sự thân thiết của hai người khiến nàng tự nhiên khi về nhà Bình, anh định khi nào có thể tuyên bố chính thức về Ánh, Bình sẽ xin lỗi và giải thích với ông bà sau. Nhưng nửa đường đứt gánh tình yêu, Ánh và Bình chia tay. Duyên lại đồng hành với anh suốt chặng đường sau đó. Họ giống một đôi tình nhân hơn là đôi bạn, đôi lúc nàng tự hỏi “Có phải đây là một tình yêu biến thể từ tình bạn? Có những mối tình không có khúc dạo đầu bằng những lời tỏ tình…”. Từ ý nghĩ thầm kín đó, Duyên có lúc “tưởng” mình là người yêu của Bình, hay cũng gần như vậy và nàng chờ đợi từ Bình một sự xác định nữa thôi. Bỗng nhiên hôm nay anh có thái độ khác lạ này khiến Duyên không khỏi ngạc nhiên trong lòng:

- Gì mà ngẩn ra vậy người đẹp?

Duyên cười mỉm:

- Em đang ngược thời gian trở về quá khứ phút giây chạnh lòng…

- Quá khứ đó có anh chứ?

Duyên gật gật:

- Có lúc ẩn, lúc hiện…hihihi…

Bình quay ra cửa:

-Em sửa soạn đi, nhớ trang điểm thật đẹp nhé, hôm nay em phải thật nổi bật đó. Anh cũng về chuẩn bị, một lát sẽ đến đón em…

Bình không ngõ lời mời Duyên cùng đi với anh, có vẻ anh xem đó là việc hẳn nhiên Duyên tự biết. Và thật là không đợi anh phân trần, nàng tự cho mình hiểu hết ý nghĩ của anh, cố gắng làm anh hài lòng trong một số việc mà nàng có thể. Khi Bình vừa rời đi là Duyên lập tức trang điểm, rồi mặc chiếc đầm mà Bình mang tới, trong lúc chờ đợi nàng cứ xoay người nhìn mình trong giương với sự hài lòng. Thường ngày Duyên không trau chuốt nhan sắc cho lắm, nên hôm nay với dung mạo này nàng cảm thấy như mình thành một người khác, tấm gương phản chiếu một khuôn mặt rất xinh đẹp nên nàng thích ngắm nghía...

Bình trở lại không lâu sau đó, anh trố mắt nhìn Duyên:

- Có phải là em không vậy?

Duyên cười vui vẻ:

- Dạ! Chính là em đây!

Bình gật gù:

- Người ta nói “Người đẹp nhờ lụa” quả không sai.

- Vậy ra nếu không nhờ cái áo này thì em xấu sao? (Duyên phụng phịu)

Nói rồi Duyên lại quay nhìn vào gương. Bình buộc miệng:

  - Ngắm mãi không sợ mòn cái gương sao?

Duyên lườm Bình khi thấy anh vẫn chăm chăm nhìn mình:

- Vậy anh ngắm em mãi không sợ mòn con mắt ư?

Bình không đáp, lấy một cái hộp nhỏ có cặp nhẫn trong túi áo ra, anh gỡ một chiếc đeo vào ngón áp út của mình, với thái độ thản nhiên anh đưa chiếc còn lại trong hộp cho Duyên.

- Em đeo đi!

Duyên trố mắt nhìn Bình vì không hiểu ngụ ý gì khi anh muốn nàng đeo nhẫn đôi với anh như vậy. Nhưng Bình chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Tần ngần một chút rồi nàng cầm lấy chiếc hộp, lấy nhẫn xỏ vào ngón áp út của mình vừa lẩm bẩm “Chả lãng mạn tí nào”, dù nghĩ vậy nàng vẫn thấy trong lòng có một niềm vui không nhỏ.

ooo

Tiệc cưới của Ánh tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Tiền sảnh đẹp và mọi người đang tạo dáng chụp ảnh. Bình và Duyên đến chào Ánh và tân lang của cô, xong anh tỏ cử chỉ âu yếm nắm tay Duyên ra ngoài chọn những cảnh đẹp chụp ảnh cho nàng. Ánh đang đón khách nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt quan sát người tình cũ đang vui vẻ với “người yêu” mới của anh ta. Ánh không lạ gì Duyên, đó là một người trước đây nàng không mấy thích vì thấy Bình thân thiết nhưng anh luôn giải thích là em gái!

Lý do Ánh chia tay với Bình không phải vì Duyên, mà là do Ánh gặp được người có thể đem đến cho cô một đời sống tốt mà Bình không có. Anh chỉ có cái mã ngoài đẹp trai, phong lưu thì chưa đủ. Trong khi Ánh là người thực tế, hôn nhân với nàng không phải là một mái nhà tranh có hai trái tim vàng, mà là một đời sống có mọi thứ vật chất mà một người được sinh ra trong một gia đình giàu có như nàng tiếp tục được hưởng, Bình không phải là người có thể đem đến cho nàng điều đó. Ánh hiểu “Yêu và lấy nhau thì quá dễ, nhưng ăn đời ở kiếp với nhau mới là khó…”,  với Ánh phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, mọi thứ chỉ có thể quyết định bởi tiền và quyền, và nàng đã gặp được người mình mong ước, nên Bình trở thành quá khứ!

 Bây giờ Ánh đang là cô dâu của một người có chiều cao thấp hơn cô nửa cái đầu nhưng tài sản và địa vị giúp anh ta cao lên trong mắt cô. Ánh là người quyết định chia tay với Bình, nhưng nhìn Bình lịch lãm bên cạnh người khác. Nhất là vẻ đẹp dịu dàng của cô gái kia có vẻ nổi trội hơn cả cô dâu, khiến Ánh khó chịu. Ánh  có cảm giác Bình đang muốn trêu ngươi cô, muốn tỏ ra anh cũng đang hạnh phúc với người mới. Tâm trạng của Ánh thật kỳ lạ, giống như cô bị ai đó cướp mất khỏi tay mình một thứ mà cô cũng rất thích. Sự háo thắng của một người chưa bao giờ nghĩ mình thua cuộc hôm nay bị thách thức khiến suốt bữa tiệc Ánh không còn thấy vui vẻ, hứng thú trong vai cô dâu của mình, cô gượng gạo cho đến tàn tiệc. Rồi cơ hội tiếp cận với với hai kẻ đang làm Ánh chướng mắt cũng có:

- Ồ! Chiếc đầm anh mua tặng em lúc trước em không nhận, giờ Duyên mặc vừa vặn nhỉ? Vậy là vóc dáng chúng ta bằng nhau…(Ánh nhìn Duyên đầy vẻ giễu cợt) Cả chiếc nhẫn kia nữa, anh phải cảm ơn vì em đã từ chối nhận nó, nên bây giờ người này có để đeo! Xin chúc mừng, chừng nào thành hôn nhớ mời vợ chồng em nhé…

Nghe Ánh nói, đôi mắt Duyên sẫm lại, nàng cười ngượng cúi mặt xuống bối rối vừa hổ thẹn. Còn Bình thì đưa tay quàng vai Duyên:

- Phải mời chứ, vắng mặt em sao được.

Trên đường về, Bình vui vẻ nói với Duyên:

- Em giỏi lắm, vào vai rất tuyệt!

Duyên ngạc nhiên:

- Vai gì?

- Những cử chỉ thân mật của chúng ta y như là tình nhân, bởi vậy cả đám đang tưởng tụi mình là một cặp đó thôi.

Duyên sửng sốt vì nàng đã hiểu ý của Bình. Nhờ ngồi sau xe nên anh không nhìn thấy vẻ thất vọng của Duyên. Vì vậy anh thản nhiên nói:

- Ánh nghĩ rằng anh sẽ tôn thờ cô ấy mãi ư? Anh tin rằng với bản chất của Ánh, nàng sẽ tức tối lắm  khi thấy tụi mình…như vậy!

Duyên định nói “Rất tiếc, em không phải là kịch sĩ, Tình yêu không thể giả, nên em không hề đóng kịch, mà do đã chủ quan, ngộ nhận khi tưởng anh có tình cảm với em…”, nhưng nàng im lặng. Duyên nhớ lại những câu nói của Ánh, rồi nghĩ nếu là người hiểu biết thì Ánh không nên nói như thế. Có một số trường hợp người ta muốn họ cao hơn người khác bằng cách hạ đối phương xuống, đôi khi chỉ chứng tỏ bản chất tiểu nhân. Duyên không quan tâm đến thái độ của Ánh, vì nàng xếp Ánh vào loại người đó. Quan trọng là Bình, giờ nàng đã hiểu ra, Duyên thấy ngay Bình tầm thường khi mượn nàng để lấy lại cái mà anh cho là sĩ diện khi bị Ánh phản bội, đó mới là  điều nàng suy nghĩ. Sự chân thành trước nay nàng dành cho anh không hề tính toán, ngay lập tức bị anh phá vỡ. Người ta biết nhau là duyên, nhưng nếu không nợ để gắn bó thì chia tay nhau là bình thường, làm tổn thương nhau chỉ sinh ra lòng oán hận. Trong chuyện này Bình đã dùng mảnh vỡ tình yêu của anh để cứa vào tim Duyên một vết thương, Duyên không đáng bị như vậy và nàng biết mình phải làm gì. Vừa bước xuống khỏi xe, Duyên tháo ngay chiếc nhẫn trả lại cho Bình. Anh vẫn chưa hiểu là Duyên vừa thoát khỏi cơn mộng do anh tạo ra:

- Ồ! Em cứ đeo đi, chừng nào cần anh sẽ nói…

Duyên lắc đầu, nàng không cho phép mình cầm trong tay những thứ không phải của mình, trong trường hợp này lại là cầm giùm cho người khác. Từ lâu sự dễ tính của Duyên khiến Bình không giữ ý, và lần này anh đã phạm phải sai lầm mà người quá hiền như Duyên cũng khó lòng chấp nhận, nhưng nàng không tỏ ra mặt sự bất bình quá mức đang đến trong tâm thức. Chỉ buộc miệng:

- Chúng ta là “tình nhân có thời hạn”, giờ đã đến hồi kết rồi. Em chỉ “giúp” anh đến đây, và đừng lập lại một lần nào nữa. Những gì không thuộc về em, em không thích giữ, cả chiếc áo này em sẽ gởi lại anh sau. Phần anh nên buông bỏ hình ảnh người đã phản bội anh đi, đó không phải là thứ có thể đem lại cảm giác dễ chịu. Dĩ vãng dù không vui cũng hãy biến nó thành kỷ niệm chứ đừng thành nỗi hận…

Nói rồi nàng bước vội vào nhà. Bình ngơ ngác vì thái độ khác lạ của Duyên, nhưng không còn sớm nữa nên anh chào nàng rồi quay xe đi, định hôm khác sẽ giãi bày cho Duyên hiểu. Duyên vào nhà với cảm giác rất mệt mỏi, chỉ muốn gục xuống, nằm xuống ôm lấy sự bẽ bàng của mình cho thấm thía một cơn đau. Nàng không hối hận vì đã dành tình cảm Bình, dù tình yêu mà nàng tưởng, lúc như có, lúc như không, còn bây giờ Duyên hiểu rõ tất cả là do mình ngộ nhận. Nàng nghĩ khi Bình còn cố chấp nghĩa là chưa quên Ánh. Duyên không trách Bình, cũng không tự trách mình. Không phải ngày nắng nào cũng đẹp, trách chi bầu trời! Duyên chưa đủ từng trải để nhận ra và hiểu được những thâm sâu trong lòng người. Nàng sống chân thật và nghĩ ai cũng như mình, nhưng một khi đã nhận ra chân tướng của sự việc thì giống như ly nước bị hất đổ, tiếc làm gì những thứ không thể hốt lên. Giữa Duyên và Bình tình yêu không phải, mà tình bạn cũng không xong, chẳng có gì rõ ràng trong tình cảm nhập nhằng đó, thì thà làm người lạ, còn hơn ở bên cạnh nhau mà không là gì của nhau.

        OOO

 Mấy ngày sau Bình không gọi điện thoại cho Duyên, đúng hơn là anh ngại. Thái độ của Duyên cho thấy là nàng đã bị tổn thương, anh biết mình có lỗi! Anh đã quen với việc trút hết cho Duyên mọi suy nghĩ, cho tâm trạng nhẹ nhõm, nhưng không quan tâm khi nàng ôm giữ có nặng nề, quá sức chịu đựng không. Nhớ lại thái độ kiêu hãnh của Ánh và vẻ dịu hiền của Duyên trong bữa tiệc, buộc Bình phải so sánh, rồi chợt thấy Ánh quay lưng là may mắn cho anh, hình bóng người mà anh một thời mong sánh đôi trên đường đời với mình chợt tan biến.

Mấy ngày qua không gặp Duyên, Bình mới có thời gian để tự vấn lòng mình, có một nỗi nhớ rất rõ hướng về Duyên. Đúng rồi, anh đã chậm, chậm ngõ lời đúng lúc với Duyên bởi sự thất bại trong trong tình yêu với Ánh khiến anh thận trọng, nhưng những gì phát xuất từ trái tim chân thật tự nó phải đến. “Anh không hề có ý định xúc phạm em, chỉ vì không kịp suy nghĩ để kềm chế được cảm giác bị phản bội nên anh đã hành động sai. Anh vì sĩ diện của mình mà làm tổn thương em, hãy tha thứ cho anh..” 

Không chần chờ nữa, phải đi gặp Duyên, anh cần nói rõ lý do với nàng và anh biết Duyên sẽ bỏ qua sai lầm của anh, nàng vốn luôn là người hiểu anh mà.

ooo

Bình nhìn căn phòng khóa cửa im lìm, rồi xem đồng hồ. Đã quá giờ làm việc sao Duyên chưa về nhà? Chưa kịp lấy điện thoại gọi cho nàng, thì một chị ở bên cạnh phòng Duyên bước ra khi thấy anh:

- Duyên gởi cho anh cái này. Cô ấy về quê mấy hôm nay rồi, phòng cũng đã trả. Nếu có lên lại chắc cũng không ở đây nữa…

  Bình nhận chiếc giỏ từ tay chị, đó là chiếc giỏ đựng chiếc áo anh đã đem tới cho Duyên. Anh cám ơn rồi đứng thừ ra, đưa tay mở chiếc cút áo và xoay xoay cổ tìm sự  dễ chịu khi anh chợt thấy quá ngột ngạt. Bình đã chậm thêm một lần nữa sao? Không! Với một báu vật, thì nhất định phải tìm lại cho được khi lỡ tay làm rơi nó. Bình quay ra ngõ, ánh đèn sau lưng soi bóng anh ngã dài trước mặt. Chợt thấy ngay cả chiếc bóng của mình, anh cũng đi sau nó…

Đơn Phương Thạch Thảo.


BÊN EM LÀ BIỂN RỘNG 

Nhạc: Bảo Chấn

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://www.youtube.com/watch?v=t9PFDZAF1hY





Chỉ là mộng thôi (Truyện ngắn)

 


x87.

   Truyện ngắn 

Ch là mng thôi

Hồ Thụy Mỹ Hạnh 

 

Đứng xếp hàng chờ đợi, cuối cùng thì chàng đã có tên trong “bảng vàng” sau khoảng thời gian ngỡ trái đất ngừng quay vì hồi hộp với tâm trạng lo lắng sợ mình không trúng tuyển. Rồi phút giây chờ đợi cũng đến khi tên chàng được xướng lên trong số mấy trăm người cùng chí hướng. Chàng đã thật sự trở thành tân khóa sinh của trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam! Biết sẽ phải đối đầu với nhiều thử thách, biết sẽ còn lắm gian nan để tôi luyện tinh thần lẫn thể xác trước khi trở thành một người lính can trường trên mọi mặt trận, nhưng ngay phút này đây không nghĩ đến điều đó, chàng chỉ thấy một niềm vui lan tỏa trong lòng khi mộng đã trong tầm tay. Chàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh biếc của Đà Lạt, nó trong như có thể in hình ước mơ của con người vào nó, còn những tia nắng thì nấp vào những đám mây lơ lững trôi một cách hờ hững như mặc kệ những hệ lụy của trần gian.

 Chàng ước gì có ai đó để chia sẻ niềm vui của mình. Ngay thời khắc đó chàng mới thấy thật thiếu sót khi chưa có một mảnh tình vắt vai vì trong suốt quãng thời gian trước do chàng bận học, chính xác là do chàng nhút nhát không dám thả gió cho mây ngàn bay đến với một nàng nào. Nhờ như vậy trái tim chàng dù muốn dù không nó thật … trinh nguyên! Chàng tập trung vào học với một quyết tâm nung nấu trong lòng. Vài lần trước đó chàng cùng bạn bè đến Đà Lạt rong chơi, hình ảnh những chàng sinh viên của trường Võ Bị dạo trên phố đập vào mắt, và chàng thấy như mình có “duyên tiền định” với ngôi trường mà chàng biết nằm trên đồi 1515 thơ mộng! 

 Dù không phải là “Chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt” nhưng chàng đã “Xếp bút nghiên theo việc đao binh” khi vừa có trong tay tấm bằng tú tài toàn phần để theo chí hướng nuôi trong lòng từ lâu. Tiếp sau đó với chí đã quyết, lòng đã bền, qua nhiều thử thách nhưng không thể khuất phục được ý chí của các chàng trai, chỉ có Đỉnh Lâm Viên bị chàng và các bạn đồng khóa chinh phục để chấm dứt tám tuần huấn nhục, ghi dấu kỷ niệm đầu đời binh nghiệp của mình. Khi chiếc Alfa xinh xắn trên cầu vai đỏ gắn lên vai là lúc chàng và các bạn nghiễm nhiên trở thành SVSQ của ngôi trường lừng danh đã đào tạo cho đất nước những sĩ quan ưu tú mà chàng đã luôn để trong mộng.

o O o

Ngày đầu tiên được đi phép, phố phường Đà Lạt sáng hơn vì các cầu vai đỏ. Bộ Jaspé lần đầu tiên được mặc, cho chàng cảm giác mình oai phong hẳn lên. Vẫn với bản tính nhút nhát khi tiếp xúc gần với một thiếu nữ, chàng cũng muốn làm quen với một cô nàng nào đó như các bạn của mình, họ đang thong thả trên đường hoặc những thắng cảnh nên thơ của Đà Lạt, nhưng chàng không thể thực hiện mong muốn vì chàng hiền quá hay vì nhút nhát quá!? Không biết đi đâu với ngày đầu tiên ra phố. Chàng không suy nghĩ lâu, phải về thăm mẹ thôi, đứa con trai “bé bỏng” của mẹ vắng nhà lâu quá rồi. Chàng sải bước về hướng đậu xe taxi, đang đi thì chàng thấy một tà áo trắng phất bay cạnh mình, chàng nghiêng đầu nhìn sang cô gái đi gần như song song (?), khuôn mặt bị che một phần bởi mái tóc dài nhưng chàng vẫn có thể thấy đó là một khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt tròn đen đang liếc liếc mình, cô gái nhoẻn miệng cười khi thấy đôi mắt trên khuôn mặt nghiêm nghị của “đối phương” cũng đang liếc liếc…

 Vẫn bản tính nhút nhát, nhưng lịch sự thì có thừa nên chàng khẽ cúi đầu chào đáp lại nụ cười của cô gái, rồi sau đó thì đôi chân phản chủ của chàng chợt băng qua đường, trời đất ơi! Sao có thể như vậy chứ! Sự thông minh ngay lập tức giúp chàng quay lại, và chàng lấy hết “can đảm” hỏi cô gái:

 - Chào cô! Có thể chỉ giúp tôi bãi đậu xe taxi ở đâu không? (Chàng biết nhưng giả vờ hỏi để làm quen)

Cô gái cười rất tươi và dễ thương quá chừng:

- Dạ cũng gần tới rồi, tôi cũng đang đến đó. Gần bến xe đó, hãy đi theo tôi…

Chàng mở cờ trong bụng, không ngờ cơ hội đến với mình như thế. Cô gái hỏi:

- Anh định đi đâu?

- Tôi muốn về nhà, một quận gần đây!

Rồi chàng cho biết mình định về quận nào. Cô gái reo lên:

- Ồ! Tôi cũng định về đó thăm chị bạn của tôi. Hôm nay Chủ Nhật tôi xuống đó chơi và sẽ cùng chị ấy trở lại để ngày mai đi học…

Chàng và cô gái cứ thế trao đổi chuyện trò cho đến bãi đậu xe. Dĩ nhiên khi chàng hào phóng mời nàng chung xe về, thật hợp lẽ nên nàng không từ chối. Xe trên đường bon bon trực chỉ về quê mẹ, tâm hồn chàng phơi phới. Cô gái ngồi nép sát cửa bên phải, còn chàng nép sát cửa bên trái, họ không biết nói gì với nhau ngoài loanh quanh về thời tiết. Tâm hồn chàng lâng lâng một cảm giác dễ chịu hơn bao giờ, thỉnh thoảng chàng liếc nhìn cô gái, giống như một nàng thơ với mái tóc dài quá lưng, chàng thấy xao xuyến nhưng không mở được lời để có một gắn kết về sau. Chàng không tin mình bị coup de foudre, làm gì có cái chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên khi mà 19 cái xuân qua chưa có cô nào lọt mắt xanh, dù chàng đã từng đối diện với các bạn gái không kém phần xinh đẹp! Có cả cô bé cùng xóm hồi học chung mẫu giáo thường hay đóng vai vợ, hoặc vai…má của chàng trong các trò chơi trẻ con, thế mà chàng có rung động gì đâu. Vậy mà với cô gái này…

Xe về đến nhà chàng trước, tiện thể chàng mời cô gái tóc dài vào nhà mình gọi là cho biết. Nàng ngoan ngoãn xuống xe theo chàng! Thôi thì khỏi phải nói, mẹ chàng mừng tíu tít khi thấy con trai về… với một người con gái! Một việc bà chưa từng thấy trước đây. Bà hết sức vui vẻ với cô gái và luôn miệng khen…con mình đẹp trai, học giỏi, thi đâu đậu đó! Đậu cả vào trường Võ Bị không phải ai muốn cũng được. Nàng chăm chú lắng nghe, chỉ mỉm cười. Rồi cũng đến lúc nàng xin phép cáo từ để đến nhà bạn mình, mẹ chàng nháy mắt với con trai:

- Con đưa bạn đi đi, ở đây lạ đường dễ lạc lắm đó.(Vừa nói mẹ chàng vừa đẩy tay con trai…)

Áo mặc sao qua khỏi đầu, chàng vui vẻ vâng lệnh mẹ đi cùng cô gái. Trái đất này rất bé, bạn tin không? Cô gái có mái tóc Demi-garcon, (Là bạn của cô gái tóc dài đồng hành với chàng) lại là bạn thời mẫu giáo của chàng. Nhờ gặp lại nên “tình nghĩa” được hâm nóng, họ vui vẻ như những người bạn lâu năm gặp nhau. “Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi” thì cả ba cùng quay về Đà Lạt. Lần này thì cả hai cô cùng tranh nhau ngồi phía cửa để nhìn đường, là trang nam nhi nên chàng phải lịch sự nhường cho phái đẹp, chàng ngồi vào giữa! Hai nàng ngồi hai bên nhưng cứ chồm sang nói chuyện với nhau nên cứ lấn vào chàng. Cô Demi-garcon là “cố nhân” của chàng (dĩ nhiên rồi) nên tỏ ra thân mật với chàng khiến cô tóc dài hiểu lầm chi đó, bèn xuất khẩu thành thơ trêu ghẹo:

“Em có hứa đợi chờ anh không?

Hỡi cô gái tóc Demi-garcon!

Chờ anh em nhé vài năm nữa

Anh sẽ về, đừng vội lấy chồng…”

Cô Demi-garcon không phản đối bạn, cô cười khúc khích tỏ vẻ thích ý, rồi bất ngờ cấu mạnh vào bắp vế chàng một cái đau điếng khiến chàng giật nẩy người, trước khi cô Demi-garcon nhận ra sự vô ý của mình, thì cái bắp  vế trong trắng của chàng đã lãnh đủ! (Sau này về giở ra xem, chàng thấy nó bầm!) Chàng tê tái vì cái dấu vết đầu tiên kia không phải do cô tóc dài tạo ra vì như đã nói, chàng đã bị mái tóc dài kia trói trái tim rồi. Nhưng chàng vẫn không thể tỏ lộ tình ý vì “Lòng trong như đã, mặt ngoài còn e”. Cũng từ đó cô Demi-garcon thường vào trường thăm chàng, được chàng đưa đi thăm Hội Quán Huỳnh Kim Quang, Hồ Than Thở, câu lạc bộ dưới chân Đồi Bắc, lãng mạn tay trong tay ở vườn hoa Con Thỏ của Trung đoàn SVSQ, chàng cũng đưa nàng tới Hoa Viên (Sau khu vực đó là nơi các SVSQ học môn thoát hiểm mưu sinh) rồi các buổi picnic vui vẻ. Chàng ân cần đón tiếp cô gái Demi-garcon… như những đôi tình nhân khác. Nhưng mỗi khi nghe ngoài cổng Nam Quan gọi tên có người muốn gặp, là trong đầu chàng hiện ra khuôn mặt của cô tóc dài, nhưng nàng không đến, có lẽ vì hiểu lầm “người ấy” là của bạn mình. Chàng đã gởi tặng cho cô tóc dài tấm ảnh duy nhất mà chàng mặc bộ đại lễ mùa Hè trong tư thế chào kiếm đứng trước sân cỏ Trung đoàn, như một trao gởi kín đáo, nhưng có vẻ nàng không hiểu! Nàng luôn tự dặn mình không được chen vào làm kẻ thứ ba giữa chàng và cô gái Demi-garcon! Vì lẽ đó chàng vẫn cô đơn, trái tim trống rỗng vì điều chàng chờ đợi chưa đến.

Ba năm trôi qua! Chặng đường chàng đi gần đến đích thì mọi thứ chợt tan vỡ…

Chàng và tất cả rời trường trong nỗi uất nghẹn, đau đớn,  không được hưởng sự kiêu hãnh khi “Quỳ xuống các sinh viên sĩ quan” và “Đứng lên các tân sĩ quan” với đầy đủ nghi thức như các khóa đàn anh. Dòng đời vẫn cuốn về phía trước với bao thăng trầm của phận người. Chàng không hề biết tấm hình khi còn là sinh viên sĩ quan của trường Võ Bị mà chàng tặng “người xưa” đã được in trên con stamp 39 cent được phát hành ở Hoa Kỳ, và có một người vẫn giữ tấm hình đó như một báu vật của đời mình.

Lá thu vẫn rơi vàng như màu của ký ức. Làm sao quay ngược được thời gian để người ta có thể tìm kiếm những mảnh vỡ của kỷ niệm, dù nó mong manh như sương mù chỉ có thể nhìn từ một nơi xa lắm…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Nước mắt mùa Thu

Phạm Duy

https://youtu.be/8ybXhPEXJQo?si=Z07QPTz_DV7NnvNc




 

Trách Chi Chiếc Lá

 


 Rx301.

Trách Chi Chiếc Lá

Đừng rơi nữa lá ơi!

Chiều nay không hề gió

Người vừa như mới đó

Mà đã xa xăm rồi.

 

Chỉ còn lại quanh tôi

Chiếc lá vàng trăn trở

Mùa Thu đâu còn nhớ

Một chiều xưa đã phai.

 

Người đi về với ai

Cho hoàng hôn tím ngát

Trong tim tôi vỡ nát

Những lời quá muộn màng.

 

Trách chi chiếc lá vàng

Vô tình bay trước gió

Quanh đây dường như có

Một mùi khói thuốc quen.

 

Thành phố đã lên đèn

Một con đường ngăn cách

Đêm chỉ còn trên vách

Bóng ai như…bóng tôi!

(14g Thứ Bảy 5.6.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Phiên gác đêm Xuân

Nguyễn Văn Đông

https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=SzTSxKk62V09-K_T



 

Mưa Kỷ Niệm

 


rx293.

Mưa Kỷ Niệm

Đêm nghe trên mái ngói

Tiếng mưa như tiếng đàn

Hương Dạ Lý nồng nàn

Thoảng bay vào cửa sổ.

 

Ngọn đèn nơi góc phố

Tỏa bóng mờ hắt hiu

Trái tim có những điều

lặng thầm không dám nói.

 

Mưa ơi! Đừng khắc khoải

Gõ nhịp vào lòng ta

Đêm chầm chậm trôi qua

Đưa ta vào kỷ niệm

 

Có một hoàng hôn tím

Người đi xa nơi này

Chỉ còn chiếc lá bay

Và hồn tôi hoang vắng.

 

Tiếng mưa đêm trầm lắng

Ru giấc ai muộn màng

Vần thơ viết dở dang

Cho ai?...Nào ai biết!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Tiếng Mưa Đêm

Đức Huy

Karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

https://www.youtube.com/watch?v=T5Qt5UwKUNM&feature=youtu.be



Đi sau bóng mình /Truyện ngắn

  R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...