Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

Mùa Xuân lại đến (Truyện ngắn 100)

 


    Rx 100.

    Truyện ngắn

 Mùa Xuân li đến

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Buổi chiều đi qua, rơi xuống tóc Trân tia nắng làm ánh lên sự óng mượt như dòng suối của mái tóc. Chị xòe tay đan những ngón tay vào vào tóc rồi kéo lại trước mắt nhìn, nhiều sợi bạc đan chen. Mùa Đông sắp tàn vậy mà không có chiếc lá nào rơi trên hiên đời tôi! Từ lâu đã không có tiếng động nào để những thứ ngủ yên trong hồn tôi bừng thức. Vậy mà mấy hôm nay tôi chợt không thể xua khỏi suy nghĩ về những gì đã qua trong đời mình! Dù nhớ để thấy đáng tiếc vì những điều đó đã xảy ra…

Trân đã từng có một tình yêu nồng cháy trong thời tuổi trẻ với nhiều mộng mơ. Nhưng người ấy đã phụ chị để chọn một người đẹp hơn, gia đình giàu có hơn. Trân có phần xem thường sự lựa chọn đó nên chị gom hết những gì từng có với anh ta rồi cất vào một ngăn tim và “cúp điện” luôn ở đó để không còn nhìn thấy những thứ mà với chị không đáng gọi là kỷ niệm. Trân biết nỗi buồn sẽ lấy nhiều thời gian, nên không dại gì nhớ tới, thay vào đó chị lo làm việc để xây dựng cho mình một cuộc sống đầy đủ. Giờ thì chị đã có một khách sạn nhỏ với số thu nhập vừa phải có thể cho Trân một cuộc sống an nhàn. Thế nhưng thời gian vụt qua, nhan sắc của Trân chưa tàn phai nhưng  tuổi đời thì chồng chất. Mùa Xuân này nữa Trân đã sáu chục tuổi đời! Chị vẫn phòng không chiếc bóng. Người ác ý thì nói chị “Ế bền vững rồi!...”. Người thiện ý thì nói “Cánh cửa lòng của chị đã mất chìa sau khi khóa.”. Vì chị tuổi Quý Mão nên bạn chị trêu “Con Mèo quý lười lấy chồng!”. Mặc ai nói sao thì nói, chị không gặp được người phù hợp nên ở giá, thế thôi…

Trân thường ngồi ở tiền sảnh vừa để trông coi nhà hoặc tiếp khách, bên cạnh là chiếc máy nhỏ phát ra những bản nhạc êm dịu giữa không yên tĩnh. Thỉnh thoảng chào hỏi những khách ra, vô. Có khách ở một ngày cũng có khách ở nhiều ngày. Hiển là người khách từ phương xa đến, anh đã ở khách sạn của chị cả tuần rồi, sáng anh đi và chiều mới về. Mỗi lần bước vào thấy Trân, Hiển thường dừng lại trao đổi với chị vài chuyện về phố xá, thời tiết thay đổi trước khi lên phòng của mình.

 OOO

Sau nhiều năm bị cú sốc tình cảm quá nặng, Hiển không còn ý định về quê nhà. Nhưng lần này sau nạn dịch khắp nơi trên thế giới bị nó vật, có quá nhiều tổn thất, trong đó có Việt Nam và còn đó thân bằng, quyến thuộc của anh cũng bị ảnh hưởng nhiều. Nên vừa được phép thông thương anh vội về thăm họ. Khi quay về lại gợi cho Hiển nhớ hơn mười năm trước anh đã vấp phải một tình yêu lớn của đời mình khi gặp Cẩm Hồng, một cô gái kém anh gần ba mươi tuổi. Sửng sốt trước một sắc đẹp thu hút, và điều đáng nói là cô gái ấy chủ động “tấn công” Hiển trong một lần tình cờ gặp gỡ. Một người ở xứ người chỉ biết lo làm việc, không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ để tìm hiểu, yêu đương, nên Hiển dễ dàng bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Hiển và Cẩm Hồng đã có những ngày quấn quít bên nhau, anh bỏ ngoài tai những lời can ngăn của họ hàng, để tin lời bạn bè của Cẩm Hồng “tán” vào:

- Anh thật là lợi hại, có thể chiếm trái tim của một người kiêu căng và kén chọn như Cẩm Hồng…

- Cẩm Hồng nói nó và anh là duyên tiền định nên trời xui gặp nhau, nó yêu anh lắm đó…

Thế là Hiển sống hết mình với “mối duyên tiền định” đó. Anh quyết định kết thúc cuộc đời độc thân muộn màng của mình, Cẩm Hồng cũng rất hoan hỉ nhận lời cầu hôn của Hiển. Hiển thể hiện ngay thành ý chăm lo cuộc sống cho Cẩm Hồng, anh chu cấp cho nàng nhiều thứ. Cẩm Hồng cũng bày tỏ tình yêu bằng cách hối thúc anh cưới gấp để nàng đủ điều kiện sang chung sống với anh. Nhưng trong thâm tâm Hiển muốn sau khi cưới anh sẽ quay về Việt Nam sinh sống thay vì đón Cẩm Hồng đi, nhưng anh chưa nói ý định của mình, chỉ chuyển dần tiền về cho Cẩm Hồng mua nhà, gầy dựng cơ ngơi trước, xong đâu đó Hiển mới quay về. Nhưng khi biết kế hoạch của Hiển thì Cẩm Hồng lập tức trở mặt:

- Tui chỉ làm vợ của anh khi anh đón tui sang bên đó, chứ còn ở đây thì tui không thiếu người trẻ để lấy làm chồng, sao phải lấy một ông già như anh…

Thế là mất hết! Hiển lại ra đi với sự tổn thương vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Câu chuyện của Hiển không hiếm, báo chí đưa tin còn nhiều vụ lừa đau hơn nữa, nhưng anh không ngờ mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó. Để trả giá cho sự “dại khờ” của mình, Hiển phải làm việc nhiều hơn để trả nợ cho những cái thẻ Visa xài trước, trả sau vì quá hào phóng cho nàng! Đâu biết rằng “Tình vui trong phút giây thôi ý sầu nuôi suốt đời”.

Ooo

Trân tỏ vẻ thông cảm khi nghe Hiển kể xong chuyện:

-…Và từ đó “Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta đã phụ tôi nhiều…”?

Hiển lắc đầu:

- Không phải vậy! Nhưng chắc trời xui khiến để tôi thoát khỏi cái bẫy tình của cô gái trẻ đó, để sắp xếp cho một mối duyên khác tương xứng vai vế…(Rồi Hiển ngập ngừng)…tôi có chút tò mò muốn hỏi chị, nếu không hài lòng mong chị bỏ qua. Sao chị không lập gia đình?

Trân thản nhiên:

- Tui già khú đế rồi, giờ nói chuyện lập gia đình là không phù hợp!

Hiển làm một cử chỉ hài hước:

- Nói mình già khú đế trước mặt một người lớn tuổi hơn là…bất lịch sự!

- Thì do tui xấu quá nên không ai chọn!

- Nói mình xấu trước một người xấu hơn là dễ làm tổn thương…tôi lắm!

Trân cười xòa:

- Anh vui tính thật. Nhưng thôi cứ tạm hiểu là tui và anh có điểm hơi giống nhau về cái lý do “phải” độc thân. Giờ thì già thật rồi…

Hiển nhướng mắt nhìn Trân:

- Sáu mươi ai bảo là già. Tuổi đó là tuổi mặn mà để… yêu! Tôi hơn tuổi chị nhưng tôi cảm thấy rất lạc quan về cuộc sống…vì không bao giờ nghĩ đến chữ “già”…

Hiển nhìn tô cháo thịt với lá tía tô giờ đã nguội trên bàn, Trân đã bưng vào với câu nói đùa: “Phi cháo bất khỏe biết chưa?”. Sáng nay Hiển nằm trong phòng không ra ngoài, khi nhân viên vào dọn dẹp, anh cho biết mình muốn cảm lạnh và nhờ mua thức ăn. Vậy là trưa nay Trân đã nấu cháo cho anh. Hiển là một người khách trọ đặc biệt vì ở lâu, nên chủ nhân dành cho sự ưa ái. Còn lý do níu chân anh lại lâu ngày chỉ mình anh biết. Những sai lầm trong quá khứ giúp anh từng trải để nhìn người, Hiển tin rằng người phụ nữ với phong thái nghiêm trang nhưng vui vẻ, không đẹp nhưng dịu dàng kia là người tốt. Cuộc đời Hiển có nên chấm dứt những ngày một mình nhìn thăm thẳm chiều trôi?!

Thấy Hiển nhìn chằm chằm vào tô cháo nên Trân nói:

- Cháo nguội mất rồi, để tôi đem hâm lại nhé.

- Sau khi nói chuyện với chị thì tôi thấy no và…khỏe hơn nhiều! Giờ thì tôi thấy tinh thần được chữa trị tốt rồi.

- Anh khiến tui tưởng mình có tài chữa bệnh! Nhưng tui cũng ngạc nhiên sao anh có thể tin mà kể cho tui nghe hết?

-…chỉ vì tôi làm đúng cái thủ tục tự khai về quá khứ của mình với người mà tôi…mà tôi…

Một cô gái tuổi… sáu mươi thì không còn ngờ nghệch để nói là không hiểu những lời có ẩn ý, hay cử chỉ thể hiện tình cảm của người đối diện. Nhưng bất cứ cái gì đến quá vội vàng, cần thận trọng không nên đón nhận ngay. Trân đưa tay như ngăn câu nói của Hiển:

- Thôi tui phải đi ra quày đây. Cần gì anh cứ nói…

Hiển nói nhanh:

- Tôi cần ở lại đây qua tết. Tôi cần ăn bánh chưng nấu tại quê nhà…

- Hoàng tử Lang Liêu sẽ rất cảm động vì có người muốn thay đổi mọi kết hoạch để chờ tết ăn bánh chưng của ông! Nhưng anh nên nhớ bên kia cũng đang mong anh đó.

- Tôi không vướng bận thê nhi nên không vội về bên đó. Tôi là người tự do và đang tìm người giữ giùm sự tự do đó…

  Trân quay ra vừa đi vừa nói:

- Dạ! Vậy tui chúc anh sớm gặp được người như ý.

Hiển cũng nhanh chân theo Trân:

- Này Trân! Cho tôi nói thêm câu nữa. Tôi cần chị…à…Trân chỉ giúp tôi một con đường tắt, hoặc đường chính, hoặc cách nào để thẳng tiến vào tim người đó, vì tôi đã gặp rồi, mà thời gian thì không đợi tôi…

 Trân quay lại nhìn Hiển cười nhưng không trả lời, và chị bước nhanh như chạy. Hiển dừng lại nhìn theo Trân đã khuất sau hành lang, “nàng” có vẻ bối rối. Hiển mỉm cười khoan khoái “Hy vọng mùa Xuân của đời ta sẽ đến, tại nơi này…”

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Anh còn nợ em

Nhạc: Anh Bằng

https://youtu.be/Ll2ZDM-pg2M?si=hAxVm1SMx6LOZS0T

 

Thu khúc 338

 


r338.

Thu  khúc

Không có gì là lạ đâu anh

Khi em bảo trái tim anh là biển

Tình yêu em như con thuyền lạc bến

Rất mơ hồ về một chốn bình yên

 

Gởi cho anh mùa Thu cao nguyên

Những buổi sớm sương mù giăng đồi núi

Và hàng thông rì rào không có tuổi

Khúc nhạc trầm về một thuở đôi ta

 

Gởi cho anh mùa Thu đã xa

Hoa cúc nở đã vàng thương nhớ

Nắng đã úa vì Thu xưa đã vỡ

Hoàng  hôn buông, lá thiêm thiếp trên cành

 

Không có gì là lạ đâu anh

Khi em bảo mùa Thu mênh mông lắm

Như tim anh bến bờ xa thẳm

Chẳng nơi nào là chỗ cho em…

(13g30 Thứ Hai 24.7.2000)

 Hồ  Thụy Mỹ  Hạnh

 


Bài không tên số 4

Vũ Thành An

https://youtu.be/m4cntfgM9Hk?si=Jums_WnrGkUr93oh

Ai Đem Con Sáo… 337

 


rx337

Ai Đem Con Sáo…

Ai đem con sáo sang sông

Mà lo con sáo xổ lồng nó bay

Ví dầu người đó, ta đây

Tình yêu đã lỡ những ngày còn không

Bao giờ em sẽ lấy chồng

Câu ca dao nói hộ lòng của anh

Chút tình như gió mong manh

Như đem sương khói dệt thành mộng mơ

Bây giờ và đến bao giờ

Đôi ta đã cách đôi bờ vọng trông

Nên dù em chẳng có chồng

Con sáo cũng đã xổ lồng bay xa

(18g30Thứ tư 21.6.2000)…

Đơn Phương Thạch Thảo


Đời đá vàng

Vũ Thành An

https://www.youtube.com/watch?v=K4foMS9U6Vw

Mối Tình Thị Mầu 336

 

rx336.

Mi Tình Th Mu

Thà như cô vậy Thị Mầu

Yêu là yêu thật, đùng câu nệ tình

Đừng vờ làm kẻ đoan trinh

Để che đậy sự đa tình bên trong

Lòng người nào biết sâu, nông

Còn bao nhiêu gã đàn ông trên đời

Cứ tao nhã đến từng lời

Nên bao cô gái lầm người tình chung.

 

Lên chùa cô cứ ung dung

Yêu say đắm, yêu tận cùng mới thôi

Phật nào đâu cấm duyên người

Khắc khe chỉ tại người đời mà ra

Thị Kính không phải đàn bà

Chắc gì giữ áo cà sa cho mình.

Bên một Thị Mầu đẹp xinh

Trao duyên, mắt liếc đa tình thế kia…

(18g30 Thứ Sáu 2.6.2000)

Đơn Phương Thạch Thảo

Bao giờ mùa Thu… 334

 


Rx 334.

Bao giờ mùa Thu…

Em phải về không thể đợi mùa Thu

Và những chiều chợt mưa và chợt nắng

Những con đường một mình em đơn vắng

Mặt hồ im xanh biếc bóng mây trời.

 

Khi em về những chiếc lá vừa rơi

Ai sẽ nhặt ép vào trong trang vở

Hoàng hôn có làm tím mờ nỗi nhớ

Để lời thơ buồn như ánh nắng phai.

 

Mây sẽ nhàu như tóc rối trên vai

Đường về sẽ dài hơn khi em đến

Sao đêm sẽ thắp lên ngàn ngọn nến

Vẫn lặng thầm một khoảng tối nơi em.

 

Đã về chưa hỡi mùa Thu dịu êm

Mây vô tình che khuất vầng trăng khuyết

Môi ngần ngại khi nói lời từ biệt

Sợ đêm dài, lại thấy thật dài hơn…

 

Tiếng đàn ai dạo khúc nhạc cô đơn

Khiến vần thơ cũng âm thầm thao thức

Giữa đất trời mùa Thu chưa có thật

Nhưng hồn em thì đã có Thu rồi.

(15:15 Thứ Hai 29.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Áo Trắng (NXB Trẻ) Số 39 Ngày 1.10.2001

Trăng mờ bên suối



Trái Tim Rỗng Không 335

 


rx335.

Trái Tim Rng Không

Em tưởng rằng đã bước vào trái tim anh

Trái tim của một người đàn ông từng trải

Sau những cuộc tình bây giờ anh dừng lại

Hối tiếc những gì đẹp nhất đã trôi qua

 

Em tưởng cuối cùng anh đã có một sân ga

Sau cuộc hành trình dài mỏi mệt

Những chuyến phiêu lưu đã qua, đã hết

Và trái tim thật thà khi nói chuyện tình yêu

 

Cuộc đời sẽ đẹp biết bao nhiêu

Nếu lòng tin luôn đặt đúng nơi, đúng chỗ

Là con gái đâu ai dám đem tình yêu của mình ra đánh đố

Đặt ân tình vào trái tim có quá nhiều ngăn

Khi nói yêu em, có lẽ anh cũng biết rằng

Đấy là lời không thật

Anh nói vì một thói quen

Vì em đâu phải là người duy nhất

Anh cũng không bận lòng sau mỗi cuộc chia ly

Một trái tim không buồn vui, mơ ước, nghĩ suy…

Trái tim ấy đáng thương hơn là đáng trách!

(Dran 31.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 Nỗi đau muộn màng
Ngô Thụy Miên

 



Đêm hè 333

 


x333.

Đêm hè

Trăng khuyết như chiếc thuyền trôi

Mây như sóng gợn, bầu trời là sông

Chúng em tập họp ngoài sân

Nghe bà kể chuyện, quay quần chung quanh

Đêm hè với ánh trăng thanh

Tiếng ve thao thức trên cành cây cao

Giọng bà kể chuyện nao nao

Bà Tiên, ông Bụt đi vào lòng em

Có con Bướm lượn bên thềm

Lắng nghe cổ tích gió đêm ngập ngừng

(14g Thứ Bảy 27.5.2000)

      Hồ Thụy Mỹ Hạnh   

*Khăn quàng đỏ / số 19 (1311) Thứ Tư 8.5.2002

Căn nhà ngoại ô



Nhớ… 339

  rx339. Nh ớ … Khi nhớ đến anh Em nhớ con đường ngược chiều Con đường anh đi lên và em đi xuống Trong những buổi đi về sớm, muộn ...