Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017
Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017
Cách trở
x36.
Cách trở
Ở đây cũng những chiều mưa
Nằm nhìn con nhện giăng tơ miệt mài
Nỗi buồn nào được chia hai
Cho anh một nửa ngày dài ở đây
Em nằm đếm mãi ngón tay
Mười lăm ngày ngỡ trời đầy chúng ta
Ở đây thiếu ánh trăng ngà
Ở đây thiếu bước chân xa anh về…
(Đề Thám Sài Gòn- Thứ Bảy 20.7.1985)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
TÌNH YÊU NHƯ BÓNG MÂY
Song Ngọc – Hoài Linh
https://youtu.be/cEEr5StxVr0?si=GCtqnpniPYuUCGXB
Chiều ơi!...
Chiều ơi!...
Chiều nay trời lại đổ mưa
Giọt nào ở mắt như đưa nỗi niềm
Sầu nào chở nặng trong tim
Nói cùng ai nhỉ? Lặng im một đời
Thương nhau chi lắm người ơi!
Tình còn mà ngỡ như rời xa em
Chiều vờ hong tóc bên thềm
Gió ơi! Xin thổi nỗi niềm xót xa…
(11.5.1985)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
TÌNH YÊU NHƯ BÓNG MÂY
Song Ngọc – Hoài Linh
https://youtu.be/02ctyAb0FP0?si=ou-AQg0k3IgeZVTX
Ai Biết Vì Đâu…
x34.
Ai
Biết Vì Đâu…
Trời
chờ hoài vẫn tối
Ngàn
mũi kim theo nhau
Áo có
bao nhiêu mối
Là
ngần ấy nỗi sầu.
Tình
ta như giấc mơ
Đẹp
như một bài thơ
Trời
xui chi quen biết
Cho
em buồn ngẩn ngơ.
Em để
tóc em dài
Buộc
tình ta vạn mối
Cầu
xin cho ngày mai
Chúng
mình không rẽ lối.
Áo em
đan cho anh
Đếm
mối, ngàn mối khổ
Miệt
mài đêm thâu canh
Như
nhện buồn giăng tổ…
(1.12.1980)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Một mai em đi
Trường Sa
https://youtu.be/HKlyUQuCPoA?si=_hVm7tNxyemrIqXy
Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017
Chiều Tím (Truyện ngắn)
x4.
Truyện ngắn
Chiều Tím
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Người ấy đã xa, xa lắm khỏi thềm đời tôi, mà tôi không hề biết được nguyên nhân.
Khi hoàng hôn rũ xuống, gió trong vườn mơn man thổi bồng tóc rối, khi những cánh hoa e ấp chợt vỡ nát trong tay tôi lúc nào không hay trong những buổi đợi chờ.
Và cứ thế, thời gian lặng lẽ. Khi những cơn mưa mùa Thu đã qua. Sương mù làm lạnh ngắt không gian mùa đông. Cái gì đẹp người ta lại chẳng nhớ nhiều, kỷ niệm của mình, tôi cho là quá đẹp nên tôi cứ mãi buồn và ôm ấp giữ gìn nó trong suốt mười năm. Ngỡ sẽ mãi mãi theo tôi suốt dọc đường dài năm tháng, nếu không có cái ngày gặp lại.
Người ấy và tôi, ngỡ ngàng nhìn nhau, giữa ranh giới là một mối tình đã vỡ. Giọt nước mắt mừng, tủi không thể nào ngăn lại. Môi nào tíu tít mỗi lần gặp gỡ ngày xưa, bây giờ bỗng im lặng không thốt được lời:
- Quỳnh!
Không gian chùng hẳn lại, cánh cửa tâm hồn tôi từ lâu đóng kín một quá khứ, chợt mở ra đánh thức trong tôi những hình ảnh muốn được ngủ yên. Đoàn đó, vâng! Làm sao tôi có thể quên được dù nhớ trong những tủi hờn vô cớ, mặc cho thời gian mang những dấu chân chim đặt vào đuôi mắt.
Người ấy có thay đổi gì không? Mà trong mắt tôi vẫn là chàng sinh viên nho nhã ngày nào mà một thuở mơ mộng tôi đã đắm chìm trong tiếng đàn, tiếng hát của chàng.
Thoáng về rất nhanh trong trí nhớ tôi những buổi hẹn hò, những chiều đưa đón. Tình yêu của tôi cuồn cuộn như dòng thác Cam Ly, êm đềm như mặt hồ Than Thở, làm tôi mỏi bước rong chơi những chiều trên Vallée d’amour.
Nhưng bất chợt chàng rời xa cao nguyên, bỏ lại nơi đây giảng đường mà đúng nghĩa với lòng tôi, thật là hoang vắng:
- Sao nhìn anh lâu thế ? Đã quên rồi sao?
Tôi lắc đầu, vừa lúc một giọt nước mắt trong veo nhỏ xuống bàn tay:
- Thời gian ngần ấy năm mà anh cũng có thay đổi bao nhiêu đâu. . .
Đoàn bước vào, tiếng giày nghiến những viên sỏi trên khuôn viên đầy hoa trước nhà. Tôi lặng lẽ đi bên cạnh, bức rèm được vén lên trên cánh cửa vẫn thường hay buông kín, đón lấy ánh nắng vàng hoe sắp cuối ngày:
- Bây giờ em sống ra sao? Gia đình ta có gì thay đổi?
- Con bé út ngày xưa hay vòi quà anh, nay đã tốt nghiệp đại học. Những người khác đã có gia đình riêng. . .
- Còn Quỳnh?
Tôi thay lời trách cứ:
- Khi chưa biết rõ nguyên nhân tan vỡ trong cuộc đời của mình, thì em chưa thể thay đổi được. . .
- Vậy có nghĩa là Quỳnh vẫn. . .
Tôi cố thật thản nhiên tiếp lời Đoàn:
- Cũng có thể xưa kia em đã lạc đường và bây giờ vẫn chưa tìm được hướng đi.
Hoàng hôn se lạnh, tách trà bốc khói thơm ngan ngát trên tay Đoàn, chàng lặng im, tôi nhìn thấy đuôi mắt của Đoàn đã có những vết nhăn của tuổi tác:
- Còn anh, chị ấy đâu rồi?
Chàng cười nhẹ khoe chiếc răng khểnh, ngập ngừng:
- Biết nói thế nào nhỉ? Anh và cô ấy không còn sống với nhau mấy năm rồi.
Tôi bất ngờ trước điều vừa nghe thấy, đầu óc tôi chợt trống rỗng, không nghĩ ra điều gì. Một cái vòng lẩn quẩn. Tại sao ngày xưa Đoàn bỏ đi không một lời. Rồi bây giờ trở lại thì cũng vừa từ giã một người?
Tôi kéo cao cổ áo, những ngón tay cô đơn lùa vào mớ tóc dài. Sương mù là đà ngoài cửa kính, Đoàn khẽ khàng:
- Một chút nông nổi có khi người ta phải trả giá bằng cả cuộc đời!
Ngón tay đoàn run run mồi thuốc, làn khói như ảo ảnh loang ra:
- Nếu . . .nếu ngày xưa chuyện của mình anh nghĩ sâu hơn.
Một tiếng vỡ nào đó khô khan trong lòng, tôi nhún vai:
- Nếu là em, em sẽ lấy sự vấp ngã để nhắc mình thận trọng hơn chứ không bao giờ hối tiếc và quay lại để bắt đầu một câu chuyện đã kết thúc.
- Đã nhiều lần anh cố tìm dịp để trở về đây, ít nhất là để nghe em trách hờn anh…
Tôi nhìn Đoàn như nhìn một khối vô nghĩa. Bây giờ trong tôi chỉ còn một thắc mắc, lý do nào đã gây nên sự gãy đổ của mối tình mà ngày xưa tôi vẫn cho là rất đẹp, và cho đến hôm nay vẫn không ai có thể biết được, ngoài Đoàn:
- Còn em cũng mong gặp lại anh, nhưng không phải để trách hờn, mà để nghe anh giải thích tại sao ngày xưa anh lìa xa nơi này...
- Nếu nói rõ ra, em đừng cho là anh cố ý phân trần, thật sự thì do gia đình anh...muốn vậy!
- Anh định nói rằng anh phải chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn?
Đoàn bối rối:
- Không phải vậy...ồ...có thể lúc ấy anh vì bồng bột và anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, nhưng anh và cô ấy không hợp nhau. Những mâu thuẫn thường xuyên xảy ra và sự nông nổi của anh đã kết thúc như thế.
Tôi thở dài ngao ngán:
- Dẫu sao người phụ nữ kia cũng thiệt thòi hơn anh.
- Những ngày sau đó đối với anh là niềm hối tiếc vô hạn, anh nghĩ đến em, giá như ngày xưa em giữ anh...
Tôi sững sờ giây lâu và nỗi thất vọng về Đoàn dấy lên trong tôi. Một kỷ niệm mà tôi yêu quí giữ gìn trong suốt mười năm dài vụt tan vỡ:
- Anh thật là một ngưới ích kỷ, anh quá yêu bản thân mình và anh cho rằng tất cả mọi người phải...
- Đừng nghĩ về anh như thế, em không cho anh một cơ hội để anh chuộc lại lỗi lầm của anh sao?
- Có những việc em vẫn muốn bắt đầu dù rất muộn, nhưng chuyện của mình thì không thể. Em chỉ muốn biết một sự thật chứ không hề có ý định níu kéo...
Đoàn thảng thốt:
- Quỳnh!
- Em đã bị loại ra khỏi cuộc đua trong tình cảm của anh, có nghĩa là em đã thất bại, nhưng em không hối tiếc, bởi từ lâu em đã và vẫn sống trung thực với lòng mình, em không quen lọc lừa, cân đo trong tình cảm. Em rất tôn trọng tình yêu của em và em không muốn nó bị xúc phạm.
- Em không còn muốn em là một người bạn, một người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn của anh nữa rồi sao?
Tôi tưởng như người ngồi trước mặt tôi không phải là một người đã làm tôi một thời có thể quên đi niềm tin của cuộc đời:
- Ngày xưa em đã từng mong như thế, nhưng ngày xưa đã hoàn toàn không giống hôm nay. Vai trò của em, anh đã phủ nhận, đã hắt hủi. Chúng ta chẳng nên trách nhau. Anh cứ hãy đi theo con đường của anh và dĩ nhiên nó đã không còn có em từ lâu...
- Thật sự chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa sao Quỳnh?
Tôi lắc đầu, một hình ảnh quá đẹp vừa vỡ nát trong tôi. Tiếng chân Đoàn rời xa. Một đóa hoa vừa rũ úa trong vườn. Giàn hoa tím càng làm cho hoàng hôn sẫm lại. Tôi nhìn qua cửa kính, một cánh chim lẻ loi vừa vụt qua tầm mắt.
Thật sự mối tình đã xa cách hơn mười năm, tôi ngỡ đã tuyệt vọng, chết đi vì nó, nhưng khi gặp lại thì thực tế lại làm thay đổi. Bây giờ thì tôi hiểu rằng, tất cả những gì thường trở nên đẹp đẽ chỉ vì người ta chỉ nhìn một góc cạnh mà tôn vinh nó và mong mỏi một lần gặp lại, có khi chỉ để thất vọng vì lần gặp gỡ đó mà thôi...
(Đơn Dương 21.12.1991)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Điệu buồn đêm mưa
(Vinh Sử - Tú Nhi)
https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_
Người Bạn Thân - Truyện phiếm.
x2.
Truyện phiếm.
Người Bạn
Thân
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Tôi gần ngất lịm khi hay tin người bạn gái thân mến của tôi sắp
lập gia đình, có nghĩa là sắp lên xe hoa. Nhận tin ấy là tôi lập tức thấy
mình... không thở được nữa, rồi đôi dòng lệ từ từ (Sau đó thì ồ ạt tuôn xuống
má). Các bạn cho là tôi yếu quá phải không? Không phải đâu, bởi nước mắt vốn
trời đặc biệt sản xuất dành riêng cho con gái xài, mà tôi là con gái chính hiệu,
có ghi rõ ràng giới tính trong giấy khai sanh.
Bây giờ thì các bạn lại ngạc nhiên và cho là tôi tô đậm vấn đề ư?
Việc gì con gái lại đi đau khổ vì một người con gái khác?
Ôi! Làm sao không tê tái khi một người bạn thân yêu từng chia sẻ
với nhau mọi nỗi riêng tư, thậm chí một cục kẹo cũng cắn làm đôi, rồi thì giúp
nhau mọi khó khăn. Cô ấy còn là NGƯỜI –
ƠN – CỦA – TÔI.
Chả là tôi có người yêu, nhưng chúng tôi rất nhiều lúc cơm không
lành, canh không ngọt, những ngày tôi
giận hờn với người yêu, cô bạn thân ấy luôn là người ở bên cạnh tôi an ủi, rủ
rê tôi đi chơi đây đó cho khuây khỏa, rồi còn sang gặp người yêu của tôi đặng hòa
giải cuộc chiến tranh ngầm này.
Cô bạn của tôi rất có duyên ăn nói, thôi thì lại dịu dàng, tâm lý.
Bởi vậy cho nên người yêu của tôi làm
sao giận... tôi được lâu kia chứ! Thế nên tôi không cần tế nhị, chả lo giữ gìn
ý tứ chi cả, cứ để những chuyện bực mình xảy ra giữa tôi với chàng, vì tôi biết
chắc nếu có chuyện
mâu thuẫn thì cô bạn không đợi nhờ cũng vội vã sang gặp người yêu của
tôi để phân bày giúp tôi. Thế mới gọi là “người ơn” chứ. Không có cô bạn thân
ấy thì xem như cuộc tình thơ
mộng của chúng tôi đã tan tành từ đời... tám oánh rồi!
Có một hôm tôi nghe người quen nói, cô bạn thân và chàng của tôi
đi dạo trên một con đường có hai hàng cây rợp bóng dưới đêm trăng rất đáng là “khả
nghi”. Tôi bèn thẳng thắn hỏi ngay người “ngoại giao” thân mến.
- Có người bảo, thấy bồ và chàng của mình đi dạo với nhau…
Nghe chưa dứt câu, cô bạn của tôi thản nhiên đáp:
- Có gì đâu mà thắc mắc, chúng tớ đi với nhau nhưng chỉ toàn nói
về bồ thôi. Anh ấy nói rằng giá như cậu dịu dàng một chút thì hay biết bao...
À! Ra là chàng lúc nào cũng nói về tôi, tôi bèn thông cảm hỏi
tiếp:
- Rồi cậu nói sao?
- Mình nói, nếu mình là bồ, mình sẽ không làm giống như bồ, dù có
được anh ấy yêu thương đến đâu, thì mình vẫn không bao giờ để xảy ra điều gì
làm cho anh ấy buồn lòng, mình sẽ hiểu anh ấy hơn, quan tâm đến anh ấy
hơn, không bắt anh ấy chìu chuộng thái quá và sẽ trân trọng tình yêu của anh ấy, rồi mình khuyên
anh ấy… nên bỏ qua lỗi lầm của bồ.
Đó! Thấy chưa? Cô ấy lúc nào cũng mong điều tốt đẹp cho tôi.
- Rồi anh ấy nói sao?
- Anh ấy nói, nếu không có mình đứng
ra hàn gắn thì rõ ràng bồ và anh
ấy đã chia tay nhau từ lâu.
Hoan hô cô bạn thân mến! Bây giờ thì các bạn đã rõ, nếu không có cô
bạn ấy thì tôi biết xoay trở đường nào.
0O0
Tôi gần ngất lịm khi hay tin người bạn gái thân mến của tôi sắp lập gia đình. Mà
cái điều đáng nói, người bạn đời của cô
ấy lại chính là... người yêu của tôi!
Bây giờ tôi càng thấy rõ rằng, ngoài cô bạn thân ấy ra tôi không
còn biết tin tưởng và không còn biết nhờ ai giúp đỡ, vì không ai có thể hàn gắn
nổi mối tình thơ mộng của tôi ngoài cô
bạn ấy!
(6.12.1987)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đan
áo mùa Xuân
Nhạc:
Phạm Thế Mỹ
https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y
Điệp Khúc Trong Đêm
x33-
Điệp Khúc Trong Đêm
Đêm dài quá không sao tìm
giấc ngủ
Em bắt đầu đếm từng con số
Cho tâm tư không còn suy nghĩ
về đâu
Những con số chồng lên dài bằng ngày tháng xa nhau
Em cố đếm mà vẫn không xua được
những gì em không muốn nghĩ
Thôi thì thức, đã sao người
nhỉ?
Trắng đêm nay đâu phải một
lần đầu
Em lại viết nữa đây chuyện tạ
từ nhau
Dù kỷ niệm đã xa, chuyến tàu
đã lỡ
Ánh mắt người sao vẫn làm em
nhớ
Ngày tháng qua, ngỡ chỉ một
thoáng qua
Đôi khi buồn em nghĩ “ bao
giờ ta lại gặp ta
Hay nghìn trùng cách xa, từ
ly buổi ấy…”
Và có lúc em lại nghĩ “ Thôi
! Thà đừng trông thấy
Để mãi hoài em nhớ chuyện
ngày xưa !...”
Người ơi! Cao nguyên bây giờ
bắt đầu mùa mưa
Tiếng mưa ngân dài, buồn như
một tình khúc…
(26.8.1978)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
· Tập thơ “Mảnh Trăng Mồ Côi” HTMH (NXB Văn Hoá Dân Tộc 1999)
Điệu buồn đêm mưa
(Nhạc:
Tú Nhi – Vinh Sử)
https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=7d4Dl7g5AUdrDbYX
Mười Hôm vắng Anh
x32.
Mười hôm vắng anh
Mười
hôm rồi vắng anh
Thành
phố buồn hiu hắt
Mong
thời gian qua nhanh
Cho
sầu thôi lên mắt
Một
lần là mãi mãi
Tình
trót trao về ai
Dù
biết nhiều ngang trái
Đắng
cay ở ngày mai
Biết
rằng anh còn nhớ
Một
bóng hình năm xưa
Tình
yêu em lầm lỡ
Nên
buồn mấy cho vừa
Muốn
quên càng thêm nhớ
Anh
có biết hay không
Quên
ư? Làm sao nở
Nên
em vẫn chờ mong
Mười hôm rồi vắng anh
Em
buồn quên chải tóc
Mười
hôm rồi vắng anh
Có
ngàn sao khuya khóc!
(22.6.1978)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Giã biệt Sài Gòn
(Nhạc: Tú Nhi)
https://youtube.com/shorts/PS3ZyY7FBDs?si=fHIIzMZSWSNLCDq-
Ngày Xưa Của Em
x31.
Ngày Xưa Của Em
Ngày xưa của em không khác hôm nay mấy
Vẫn cuộc đời và nỗi đắng ngang nhau
Kiếp sống này ta có được bao lâu
Vui hay khổ cũng trở về cát bụi.
Em xin người hãy nghe em lần cuối
Những trái ngang mà thượng đế an bài
Đời sống em là tất cả không may
Mà hạnh phúc là bóng mây sẽ vỡ.
Em yêu người nhưng biết rằng dang dỡ
Mộng sẽ xa, sẽ vuột khỏi tầm tay
Niềm đau thương trong suốt cuộc đời này
Em không muốn nhưng làm sao hơn được.
Rồi mai đây đường đời trăm xuôi ngược
Em nguyện cầu cho người thật bình yên
Dù không về thăm lại xứ cao nguyên
Dù mai một anh vui cùng người khác.
Tình em gái năm xưa đành tan tác
Nhưng em vui vì người hạnh phúc đầy
Ngày xưa của em không khác hôm nay
Cũng nỗi đắng và ưu phiền chất ngất.
(27.4.1978)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đêm buồn tỉnh lẻ
Nhạc: Trần Thiện Thanh
https://youtu.be/MKFjUO6PMfw?si=dvjm5qvPvWjCbqbM
Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017
Những Con Đường Mưa
Những
Con Đường Mưa
Ôi!
Những con đường loang loáng nước mưa
Vùng
tối thênh thang nhung nhớ nào vừa
Tình
em muôn đời vẫn là ngăn cách
Mơ
mộng trả về một thoáng xa xưa.
Em
còn một mình buồn ơi! Vẫy tay…
Người
có hay chăng trong trái tim này
Em
vẫn nhớ người dù trong câm nín
Tâm
sự chỉ còn nói với gió mây.
Người
quên em rồi, phải không người ơi!
Hạnh
phúc nào đã ngút xa cao vời
Một
phút chạnh lòng làm em bật khóc
Mưa
đến lạnh buồn, lá rơi tàn rơi…
Biết
thế thì mình yêu nhau mà chi
Thời
gian có dài cũng vẫn biệt ly
Thu ơi!
Đừng về. Mưa ơi! Đừng đến
Người
đã đi rồi, tiếc nuối mà chi.
Em sẽ
vui đây và sẽ cười đây
Dù
nỗi buồn có bóp nát tim này
Và sẽ
cố quên những ngày tháng cũ
Nhớ
mà làm gì (?)…Những chuyện đắng cay!
(24.4.1978)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Điệu buồn đêm mưa
(Nhạc:
Tú Nhi – Vinh Sử)
https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=7d4Dl7g5AUdrDbYX
Rồi ngày mai nữa
Rồi ngày mai nữa
Ngày mai…ngày mai nữa
Kỷ niệm là nỗi đau
Anh một đời yên ngủ
Nước mắt không vơi sầu.
Hành trang em vào đời
Là đổ vỡ anh ơi!
Linh hồn anh còn có
Xin theo em cuối trời.
Không còn anh bên em
Vỗ về và an ủi
Khi tuổi đời chồng lên
Cao dần bao sầu tủi.
Rồi mùa mưa lại đến
Mắt môi nào bơ vơ
Kỷ niệm xưa yêu mến
Quên ư? Biết bao giờ…
Khi nắng chiều sắp tắt
Hoàng hôn buồn sân ga
Chuyến tàu xa ngút mắt
Ta còn gì cho ta….
(21.4.1978)
Đơn Phương Thạch Thảo
HAI MÙA MƯA
NHẠC: Lê Minh Bằng
Đi sau bóng mình /Truyện ngắn
R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...
-
Mùi khó ng ửi Đơn Phương Thạch Thảo Nhà ông Dân và nhà bà Hoa trong khu này trước giờ rất tương đắc, tâm đồng từ xưa đến nay. Họ có cù...
-
Tình khúc cho Alfa Đỏ (1) Người yêu hỡi! Chiều nay em giã biệt Phố thị buồn với những chuyến mưa bay Không giận hờn mà mắt ướt, mi cay Em ...
-
x268. Hoài Thu Dường như có một chiếc lá vô tình rơi vào trang thơ và có một chút vu vơ vô tình rơi vào suy nghĩ. Đêm nồng n...