x2.
Truyện phiếm.
Người Bạn
Thân
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Tôi gần ngất lịm khi hay tin người bạn gái thân mến của tôi sắp
lập gia đình, có nghĩa là sắp lên xe hoa. Nhận tin ấy là tôi lập tức thấy
mình... không thở được nữa, rồi đôi dòng lệ từ từ (Sau đó thì ồ ạt tuôn xuống
má). Các bạn cho là tôi yếu quá phải không? Không phải đâu, bởi nước mắt vốn
trời đặc biệt sản xuất dành riêng cho con gái xài, mà tôi là con gái chính hiệu,
có ghi rõ ràng giới tính trong giấy khai sanh.
Bây giờ thì các bạn lại ngạc nhiên và cho là tôi tô đậm vấn đề ư?
Việc gì con gái lại đi đau khổ vì một người con gái khác?
Ôi! Làm sao không tê tái khi một người bạn thân yêu từng chia sẻ
với nhau mọi nỗi riêng tư, thậm chí một cục kẹo cũng cắn làm đôi, rồi thì giúp
nhau mọi khó khăn. Cô ấy còn là NGƯỜI –
ƠN – CỦA – TÔI.
Chả là tôi có người yêu, nhưng chúng tôi rất nhiều lúc cơm không
lành, canh không ngọt, những ngày tôi
giận hờn với người yêu, cô bạn thân ấy luôn là người ở bên cạnh tôi an ủi, rủ
rê tôi đi chơi đây đó cho khuây khỏa, rồi còn sang gặp người yêu của tôi đặng hòa
giải cuộc chiến tranh ngầm này.
Cô bạn của tôi rất có duyên ăn nói, thôi thì lại dịu dàng, tâm lý.
Bởi vậy cho nên người yêu của tôi làm
sao giận... tôi được lâu kia chứ! Thế nên tôi không cần tế nhị, chả lo giữ gìn
ý tứ chi cả, cứ để những chuyện bực mình xảy ra giữa tôi với chàng, vì tôi biết
chắc nếu có chuyện
mâu thuẫn thì cô bạn không đợi nhờ cũng vội vã sang gặp người yêu của
tôi để phân bày giúp tôi. Thế mới gọi là “người ơn” chứ. Không có cô bạn thân
ấy thì xem như cuộc tình thơ
mộng của chúng tôi đã tan tành từ đời... tám oánh rồi!
Có một hôm tôi nghe người quen nói, cô bạn thân và chàng của tôi
đi dạo trên một con đường có hai hàng cây rợp bóng dưới đêm trăng rất đáng là “khả
nghi”. Tôi bèn thẳng thắn hỏi ngay người “ngoại giao” thân mến.
- Có người bảo, thấy bồ và chàng của mình đi dạo với nhau…
Nghe chưa dứt câu, cô bạn của tôi thản nhiên đáp:
- Có gì đâu mà thắc mắc, chúng tớ đi với nhau nhưng chỉ toàn nói
về bồ thôi. Anh ấy nói rằng giá như cậu dịu dàng một chút thì hay biết bao...
À! Ra là chàng lúc nào cũng nói về tôi, tôi bèn thông cảm hỏi
tiếp:
- Rồi cậu nói sao?
- Mình nói, nếu mình là bồ, mình sẽ không làm giống như bồ, dù có
được anh ấy yêu thương đến đâu, thì mình vẫn không bao giờ để xảy ra điều gì
làm cho anh ấy buồn lòng, mình sẽ hiểu anh ấy hơn, quan tâm đến anh ấy
hơn, không bắt anh ấy chìu chuộng thái quá và sẽ trân trọng tình yêu của anh ấy, rồi mình khuyên
anh ấy… nên bỏ qua lỗi lầm của bồ.
Đó! Thấy chưa? Cô ấy lúc nào cũng mong điều tốt đẹp cho tôi.
- Rồi anh ấy nói sao?
- Anh ấy nói, nếu không có mình đứng
ra hàn gắn thì rõ ràng bồ và anh
ấy đã chia tay nhau từ lâu.
Hoan hô cô bạn thân mến! Bây giờ thì các bạn đã rõ, nếu không có cô
bạn ấy thì tôi biết xoay trở đường nào.
0O0
Tôi gần ngất lịm khi hay tin người bạn gái thân mến của tôi sắp lập gia đình. Mà
cái điều đáng nói, người bạn đời của cô
ấy lại chính là... người yêu của tôi!
Bây giờ tôi càng thấy rõ rằng, ngoài cô bạn thân ấy ra tôi không
còn biết tin tưởng và không còn biết nhờ ai giúp đỡ, vì không ai có thể hàn gắn
nổi mối tình thơ mộng của tôi ngoài cô
bạn ấy!
(6.12.1987)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đan
áo mùa Xuân
Nhạc:
Phạm Thế Mỹ
https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét