x 71.
Truyện ngắn
Bến Bờ Nào Cho tôi
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Khung cửa sổ ấy đã có bao
nhiêu buổi chiều ngang qua, để rồi rớt lại chút ánh nắng vàng phai. Nàng ngồi
đó ưu tư và suy ngẫm. Cuộc đời đã tặng cho nàng biết bao nỗi buồn và cũng lắm
niềm vui, nhưng tất cả đều đã qua không còn đọng lại gì trong tầm tay này. Chỉ
còn những kỷ niệm đôi khi thấp thoáng bóng hình ai đó và nỗi nhớ như vết cứa
nhức nhối trong tâm hồn.
Trái tim nàng đã cằn cỗi
không còn thổn thức được nữa, chỉ còn những niềm trắc ẩn thì vẫn đó với sự đợi
chờ cùng một câu hỏi mà không có câu trả lời, nên nàng đành hỏi mãi dòng sông:
“Bao giờ anh trở lại? Bao giờ anh trở lại? Bao giờ anh trở lại?...”. Dòng sông
không thể trả lời, bình yên xuôi chảy mặc cho cuộc đời biến đổi. Nàng đứng
chênh vênh bên số phận mình.
Nàng có vẻ bình yên giữa
cuộc đời đầy bất trắc, bình yên vì nàng không dám dấn thân vào những biến
chuyển của cuộc sống, nhờ đó nàng có thể thi vị hóa mọi việc trên đời vốn muôn
mặt, theo cách nghĩ của nàng. Cả trong tình yêu! Nàng có một tình yêu đã trao
đi rồi…
Một mối tình đã quá dài lâu!
Con đường để người ta đi vào
lòng nhau là tình lưu luyến. Mà điều ấy dường như đã nhạt phai bởi thời gian
đối với anh và ngay chính trong lòng nàng. Bao nhiêu năm rồi, nàng giả vui
trong nỗi buồn vô vọng. Giả hài lòng trong nỗi thất vọng ê chề. Sau ngần ấy
thời gian nàng đã hiểu tường tận tính ý của anh, anh không muốn cuộc sống bị
ràng buộc, anh muốn được tự do làm theo ý anh, mà dù đó là sự quan tâm lo lắng
nàng dành cho anh, anh cũng không muốn. Anh muốn tự do cả những việc nhỏ nhất,
mà với một người anh bảo là yêu thương cũng không thể xen vào làm anh khác đi.
Nàng biết như vậy nên không làm phiền anh, và như thế thì cũng không còn gì để
nàng nói với anh, khi anh thường nói:
-“Anh không thích ai áp đặt
anh phải làm thế này hay thế khác, Điều em thấy không tốt nhưng anh thích, thì
anh sẽ không cần thay đổi. Mà anh cũng không áp đặt bất cứ điều gì cho ai…”.
Những lúc như thế nàng cố
phân trần:
-“Những việc em nhắc anh chỉ
vì lo cho sức khỏe của anh…”.
-“Em cứ cho rằng những điều
em biết là chân lý?”
Nàng nghẹn lời. Từ sâu thẳm tâm
hồn nàng vẫn dành tình cảm cho anh, nên để giữ hòa khí trong lúc chuyện trò với
anh qua cuộc điện đàm, đôi khi nàng phải giả vờ không hiểu những lời anh nói
làm nàng thấy tổn thương. Nàng buồn, rồi tự an ủi, nhắc nhở mình:
-“Tình yêu không tính bằng
cây số, dù khoảng cách có nằm giữa chúng ta bây giờ, nhưng em không bao giờ xem
đó chướng ngại, ngăn trở. Em sẽ cố hiểu anh và tập thay đổi em. Nếu anh không
theo ý em, thì em phải theo ý anh để hòa hợp với nhau…”.
Có những thứ không thể
thay đổi được thì phải chấp nhận nó, thay vì bắt ai đó hiểu mình, thì mình nên
cố hiểu họ trước, đành vậy thôi. Nhưng sự đợi chờ cũng làm cho tuổi xuân của
nàng khô héo. Khi yêu nhau không cần phải lúc nào cũng kề cận như bóng với
hình, nhưng cần phải nhớ và nghĩ đến nhau cho dù cách trở, nếu không thì đó
không phải là tình yêu mà chỉ là một sự gắn ghép như người ta ghép những mảnh
vỡ có những cạnh trùng khớp! Nhưng “tình yêu” của nàng có thể nói là như vậy.
Nàng đã từng lặng đi khi nghe anh nói:
- Em cần được chăm sóc những
khi cần thiết, nếu thấy có thể thì em nên tìm một người đàn ông nào đó yêu
thương em để nương tựa…
- Người đàn ông đó không phải
là anh ư?
-…anh chưa nói xong mà em cứ
chặn lời anh! Vì bây giờ anh không thể về bên em được. Công việc của anh còn
đang dang dỡ...
Anh tỏ sự lo lắng cho nàng
bằng cách gợi ý nàng nên tìm một người đàn ông khác để chăm sóc cho nàng, hay
không muốn giam thời gian ít ỏi còn lại của nàng vì đợi chờ anh trong vô vọng,
thì cũng đều nói lên rằng anh không cần níu giữ nàng! Vậy thì nàng còn gì để cố
giữ một người mà trong lòng hình bóng của nàng không còn quan trọng nữa? Nhưng
trái tim nàng không có chỗ cho sự thay đổi, bởi vì nàng đã không có chọn lựa,
đối với nàng đó như một sự đã mặc định rằng chỉ có anh nên nàng không cho phép
mình tìm về cái mới. Nàng đã qua tuổi mộng mơ để tin rằng trên đời này còn hạnh
phúc cho mình tìm đến, tất cả nằm lại sau lưng nàng rồi, còn hiện tại đến độ
nàng không tin cả những giọt nước mắt có thể làm vơi được nỗi niềm, cả sự đau
khổ cũng không có, hay vì nó đã chạm đáy tâm hồn của nàng rồi…
Nàng cười vu vơ, không buồn
không vui. Sự lạnh lùng của anh mỗi khi tiếp xúc khiến cho nàng có cảm giác đang
ở Bắc Cực, nhưng nàng luôn nhắc mình rằng cuộc sống đã làm cho anh đủ phiền não
rồi, đừng làm anh thêm những điều khó chịu vì những hờn trách. Hơn nữa nàng
thường tự nhủ “Với người đã không hiểu mình thì đừng dùng nhiều lời để giải
thích cho họ hiểu, chỉ vô ích vì họ sẽ cho là ta nói nhiều về những
điều không cần thiết”. Nàng ghi dòng chữ này nơi trang đầu trong cuốn sổ ghi
chép để không lập lại những gì anh không muốn nghe, cũng như thôi nghĩ đến
những điều mà nàng mong muốn anh hiểu mình. Nàng cũng từng tin có số phận, anh
là người cuối cùng mà nàng đã chọn, đã yêu thương để dừng lại, đó là số phận
của nàng. Tình yêu không mang nàng đến với vầng hào quang rạng rỡ niềm vui.
Tình yêu ném nàng vào sự lặng câm với những đợi chờ mòn mỏi.
Mùa Đông đã đến không
có gì thay đổi trong cuộc sống của nàng đầy ấp muộn phiền. Nàng cố xua đi những
niềm trắc ẩn, nàng biết những gì không thể đến với mình thì có tìm cũng không
gặp. Bầu trời đêm lấp ánh sao khuya, cảnh cô tịch chỉ còn tiếng xạc xào khi
ngọn gió lang thang chạm vào cành lá.
Nàng so đôi vai lạnh, đã
khuya rồi, trăng lên cao tỏa ánh sáng nhẹ vào cửa sổ. Đêm làm ngổn ngang mối u
hoài. Những ý nghĩ xen kẽ, đan chéo trong lòng. Nàng quay vào giường nằm duỗi
trong tư thế thoải mái nhất chờ giấc ngủ đến. Nhưng vừa khép mắt lại
thì khuôn mặt anh lại hiện ra, mỗi lần như thế nàng lại lẩm bẩm cầu nguyện “Cầu
xin ơn trên ban phúc cho anh được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc! Dù là hạnh
phúc với một người nào đó…”. Rồi nàng thiếp đi mang cả những nỗi niềm vào giấc mơ
đầy rạn vỡ.
OOO
Nàng đã ngồi hàng giờ thả
hồn đi hoang, những suy nghĩ không đầu không đuôi nối tiếp nhau. Bỗng một hôm
nàng chợt cảm thấy những bất ổn quanh mình. Bất ổn từ cơn choáng mệt của thời
gian vắt lên tuổi đời. Bất ổn từ trong một giấc mơ ngắn thấy một dòng sông chảy
xiết không có điểm dừng, và nàng đang ngập ngụa trong giòng nước, tuyệt vọng!
“Có nhiều nguyên nhân khiến người ta đau khổ. Cũng không ít điều làm người ta
hạnh phúc. Sao ta cứ vùi trong nỗi buồn mà không thoát ra…”. Nàng dần quên những
thứ làm cho mình xót xa. Phải quên như quên một điều không có thật trên đời,
nàng nhắc mình như thế. Không có bến bờ nào cho ta đâu. Quay lại thôi sông ơi!
Đêm thả bức màn nhung đen
thẳm trùm lên cảnh vật, mưa vẫn rắc nhẹ và côn trùng cất giọng kêu than giữa
không khí lạnh ngoài vườn. Trong giấc mơ chập chờn, nàng thấy gặp lại anh:
- Thời
gian như cái chớp mắt em nhỉ?
- Vâng! Và cái chớp mắt
ấy đã khiến chúng ta xa cách gần nửa đời.
Rồi cũng chính giấc mơ ấy
lay nàng tỉnh dậy để nhìn cuộc đời không như mộng. Ngồi vào bàn viết, nàng gởi
vào trang giấy những điều không biết ngõ cùng ai: “Dù sao em cũng cám ơn anh.
Trước khi đặt dấu chấm hết cho tình yêu của mình, em chỉ có thể nghĩ như vậy.
Cám ơn anh đã từng dành cho em tình cảm có thể nói lúc ban đầu là rất chân
thật! Có trách chăng là trách sao thời gian luôn làm mọi thứ nhạt mờ, trách sao
chúng ta đứng ở hai bờ mà không có một chuyến đò ngang, và mọi thứ giờ đây cũng
chỉ là những chiếc lá đã đến hồi vãn mùa, rơi bay...”.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh