Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

Màu Hoa Phượng 332



rx332.

Màu Hoa Phượng

Mùa hè vừa ghé lại

Đánh thức con ve sầu

Buổi sáng đầy nắng ấm

Mùa thi giờ qua mau.

 

Cây Phượng ở sân trường

Điểm thêm vài cánh đỏ

Thắm như màu khăn quàng

Trên vai em rực rỡ.

 

Tiệc liên hoan rộn rã

Bánh quà ngọt ngào thay

Mà em không vui được

Khi bạn bè chia tay.

 

Giờ từ đâu thổi đến

Làm vài chiếc lá bay

Sân trường giờ vắng lặng

Chỉ còn bóng hàng cây…

(13g30 Thứ Năm 25.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

* Khăn quàng đỏ / Số 19 (1311) Thứ Tư 8.5.2002



Chuyến đi về sáng

Mạnh Phát

https://youtu.be/wx76F5CQtww?si=Ghjnt51pqG1JnEn_

  

Xa rồi… 331

 


rx331.

Xa rồi…

Xa rồi trường lớp cũ

Chiếc bàn xưa ai ngồi

Khung cửa sổ riêng tôi

Có khoảng trời thơ mộng.

 

Xa rồi còn lắng đọng

Tiếng chân vang ngoài hiên

Nắng vàng rơi bên thềm

Nghiêng bóng ai thấp thoáng.

 

Chiều mênh mang gió thoảng

Hoa đỏ rụng ven đường

Xa rồi thời yêu thương

Tiếng ve càng nhung nhớ.

 

Bóng hình xa như gió

Con tim hằn vết đau

Thời gian như vó cau

Thoáng qua hồn lặng lẽ…

(13g 10 Thứ Năm 18.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Tình khúc buồn

Nhạc; Ngô Thụy Miên

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS

 

Người ơi! Đừng về... 336

 


rx336

Người ơi! Đừng về...

Anh về quên câu quan họ

Trong chiều se lạnh mưa bay

Lá vàng bâng khuâng rụng xuống

Như là Thu mới hôm nay

 

Người ơi! Người ở đừng về

Trái tim có điều muốn nói

Sương mù tựa như làn khói

Ta nhìn nhau mịt mờ xa

 

Anh về quên câu dân ca

Quan họ người ơi! Có nhớ…

Mưa làm vầng trăng non vỡ

Hoàng hôn tím màu đợi chờ

 

Anh về để quên câu thơ

Có mùa Thu và cả gió

Chở mây về giăng trước ngõ

Rối bời một thoáng tâm tư.

(20g35 Thứ tư 27.9.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Phiên gác đêm Xuân

                Nhạc: Nguyễn Văn Đông

https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=WbnQxYObyKT4fAJs

 

Con đường học trò 330

 


rx330.

Con đường học trò

Lối em về hoa Phượng đã rưng rưng

Con ve hát điều gì mà buồn quá

Nắng dịu dàng hong khô từng phiến lá

Không gian đang hớn hở đón hè về.

 

Áo học trò xinh quá đến ngẩn ngơ

Như mấy trắng cứ lang thang xuống phố

Kỷ niệm cũ cồn lên trong nỗi nhớ

Dấu yêu xưa thao thức mãi hồn em.

 

Chiều sẽ tàn theo những bước chân êm

Mặt trời ngủ sau đồi tây lặng lẽ

Hãy nói với nhau những lời thật khẽ

Như gió thôi cũng sẽ đến tim người.

 

Lối em về hoa Phượng khẽ khàng rơi

Không gian ướt dù mưa còn xa lắm

Ta có một thời để tâm tư chìm đắm

Khi tiếng ve ngân lên khúc u hoài…

(15g10 Thứ Sáu 12.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Hạnh phúc lang thang
(Trần Ngọc Sơn)


Chiều Không Yên Tĩnh 329

 


rx329.

 Chiều  Không  Yên  Tĩnh

Anh thấy không mùa Hè đâu cần hẹn

Vẫn ung dung tìm đến dẫu không chờ

Chạnh lòng ai một thoáng nhớ vu vơ

Tiếng ve ngân khiến chiều không yên tĩnh.

 

Những cánh cửa vẫn từ lâu khép kín

Nhốt bên trong một khoảng tối u buồn

Và hoàng hôn thầm lặng thẩn thờ buông

Ngày vội vã vì ngày cô đơn quá.

 

Những con đường vừa quen vừa rất lạ

Một thuở nào vẫn đón chúng ta qua

Mưa rơi rơi, không gian ướt nhạt nhoà

Chiều lặng lẽ, tiếng ve như giận dỗi

 

Bài hát xưa bỗng nhiên buốn quá đỗi

Nơi thẳm sâu hồn em cánh phượng tàn

Mùa Hạ về cao nguyên thiếu nắng vàng

Mưa rã rích, sũng ướt tình đơn lẻ…

(10g30 Chúa Nhật 7.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Nửa Hồn Thương Đau

Phạm Đình Chương

 https://www.youtube.com/watch?v=2XHw9xZSv6g

 


 

-

Người Ơi! Đừng Về 328

 


rx328.

Người Ơi! Đừng Về

Sắp mưa rồi sao em không ở lại

Vài phút thôi xin em đừng ngần ngại

Để tiếng đàn tôi không lạc lỏng trong mưa

Như mặt trời vắng giữa ban trưa

Em vắng giữa hồn tôi lặng lẽ

Hãy nán lại một chút thôi em nhé

Để cùng nghe mưa sắp nói điều gì…

Và để nghe tiếng gió thầm thì

Hơi lạnh cũng xô nhau tràn vào cửa

Em hãy làm mặt trời, làm ánh lửa

Xua tan giùm hơi lạnh ở chung quanh

Những hạt mưa nấp vào trong lá xanh

Còn tình tôi có nơi nào ẩn nấp

Thơ tôi viết giữa chiều đang xuống thấp

Đừng vội về, hãy nán lại vào giây

Đứng bên tôi và hãy tựa vào vai

Lắng nghe tiếng tim dường như sai nhịp….

(Đơn Dương 13g20 thứ năm 27.4.2000)

Đơn Phương Thạch Thảo

 


Biển cạn

Nhạc: Kim Tuấn

https://youtu.be/fsqTRip8OcY?si=lbzig02tVaEgwmFo

 

 

Mưa Đơn Dương (Thơ 326

 


rx326.

Mưa Đơn Dương

Mưa Đơn Dương sợi ngắn, sợi dài

Sao mà ngọt ngào dễ nhớ

Giọt rơi trên luống cày mới vỡ

Giọt rơi trên tóc ai chiều quang gánh đi về

 

Mưa cho ướt lá cà phê

Hoa nở trắng như mây phủ xuống

Tiếng đàn ai thổn thức trong đêm muộn

Và vần thơ vội vã gọi trăng về.

 

Mưa làm ướt con đường quê

Những em bé mải mê làm thuyền giấy

Dòng nước bên hiên nhẹ nhàng gió đẩy

Tuổi hồn nhiên sống lại bởi cơn mưa

 

Những giọt êm đềm rơi trên cành lá thưa

Níu chân ai một lần ghé lại

Khắc vào lòng và còn âm vang mãi

Mưa Đơn Dương ngọt ngào và khó quên…

(Đơn Dương 15g 10 Thứ Bảy 15.4.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Người yêu dấu

Nhạc ngoại lời Việt

https://youtu.be/fngqLTv8AHU?si=uIu6pVVsuKeh6NWD


 

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

Đêm Sài Gòn 324

 


   rx324-

Đêm Sài Gòn

Đêm nay em về

Sài Gòn không ngủ

Trăn trở vì bao điều không ai hiểu được

Em đứng bên đường đợi chuyến xe của ngày hôm trước

Nhưng có bao giờ trong cuộc đời ta còn gặp được

Những gì đã xa

            

Đêm nay em về

Sài Gòn sẽ xa

Hàng cây nghiêng khi bóng chiều đổ xuống

Những tiếng chân vội vã đi về sớm, muộn

Lạc vào đêm

Âm thanh của Sài Gòn

Ồn ào mà lắng im

Buồn mà nô nức

Giữa mơ và thực đan lẫn vào nhau

Những ngọn đèn vàng vọt đêm thâu

Góc phố quán cà phê vắng khách

Tiếng nhạc rền rĩ lời chia cách

Cứ miên man rã rời…

 

Đêm Sài Gòn

Khao khát một góc trời

Có mảnh trăng non nằm đâu đó

Bàng bạc quên, bàng bạc nhớ

Khi em đi rồi…

(Sài Gòn 21.3.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

    


      

Dư Âm Chiều 323

 


rx323.

Dư Âm Chiều

Anh đi thoáng qua đời

Câu thơ tình bỏ lại

Chỉ là loài hoa dại

Em mơ gì cho mình.

 

Nắng vàng rơi lặng thinh

Tất cả đều sâu lắng

Thiên đường xưa chấp cánh

Hồn nhiên nào tuổi ta.

 

Anh dường như thoáng qua

Không kịp lời từ giã

Mùa xuân rồi mùa hạ

Héo hắt nỗi đợi chờ.

 

Chỉ còn những câu thơ

Vẫn xanh màu lá mới

Vẫn yêu thương vời vợi

Chung thuỷ với em thôi.

 

Anh giờ đã xa rồi

Còn mình em phố lạ…

(Sài Gòn 21.3.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Dư Âm (Thơ 322)

 


rx322.

Dư Âm
Em về bỏ lại buổi chiều
Bỏ quên góc quán hắt hiu gió về
Nỗi niềm như giọt cà phê
Đắng trên môi một lời thề với ai.

Chiều còn lại chút nắng phai
Vương vào từng sợi tóc dài bâng khuâng
Em về bỏ lại sau lưng
Chiếc lá vàng rụng ngập ngừng bơ vơ.

Con phố nào sẽ đợi chờ
Chiếc bàn góc quán, câu thơ lặng thầm
Ngày mai sẽ thật xa xăm
Một ánh mắt, một nét trầm ngâm xưa.

 Trái tim như cũng giao mùa
Bao nhiêu mắt lá lưa thưa trên cành
Dư âm còn đó không anh?
Lời vui nào nhớ để dành cho em.

(Sài Gòn 20.3.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Đừng nói xa nhau (Truyện ngắn 99)

 


Rx 99.

Truyện ngắn

Đừng nói xa nhau

Đơn Phương Thạch Thảo

Ly dị! Hai chữ này không còn quá lạ khi nó xảy ra với một gia đình nào đó, vì giữa thời buổi yêu vội, sống vội như bây giờ thì không ai còn ngạc nhiên làm gì. Nhưng với vợ chồng đẹp đôi như ông Thuận và bà Liễu thì lại khiến người ta xầm xì mãi vì một lẽ: Gia đình họ giàu có, công việc của ông Thuận ngon trớt trên đường hốt bạc. Bà Liễu thì xinh đẹp dù bà đã gần 50 tuổi. Họ có một trai, một gái ngoan ngoãn, không đua đòi như một số gia đình dư thừa vật chất khác. Vậy mà gia đình họ đã tan vỡ như một chiếc ly quý lỡ tuột khỏi tay, lý do “lỡ tay” thì làm sao cứu vãn được! Mới đầu dư luận tò mò, không hiểu nhưng rồi sự gì trên đời cũng khó giữ kín. Thì ra…

…họ cũng như nhiều gia đình khác! Cũng có những hỷ nộ ái ố thường tình, khác là nhà nào biết che đậy thì người ngoài không biết, thế thôi. Ông Thuận vì mãi lo kiếm tiền mà ít quan tâm đến bà Liễu, sự có mặt của bà trong ngôi nhà như một thứ để trang trí, như bình hoa để làm đẹp gian phòng. Bởi vì vấn đề tài chính không phải là mối lo, bà Liễu chỉ lo là làm sao mỗi ngày mỗi sang, đẹp lên. Trên người bà toàn thứ đắc tiền từ quần áo đến trang sức, những thứ ấy bà thay đổi liên miên nên ngốn không ít tiền của ông Thuận, đến một hôm ông Thuận cần tiền đầu tư thì mới biết bà vợ xinh đẹp của mình làm hao hụt quá nhiều tiền trong ngân khoản của ông. Cho thấy ông biết chuyện xảy ra trên cung trăng, còn chuyện ngay bên cạnh lại như không có gì lọt vào trí ông, nên để bà vợ không biết làm gì ra tiền nhưng biết phá sản. Bà Liễu lý luận rằng “Tui diện là làm đẹp mặt cho anh chứ ai”. Ông Thuận bất mãn vợ lắm, vừa lúc gặp được cô thư ký trẻ dù không sang, đẹp như bà Liễu nhưng cô thư ký hiểu tâm lý, khiến ông Thuận tìm được nguồn an ủi và như mới bắt đầu biết yêu! Tuổi nào là tuổi biết yêu? Người ta hay thắc mắc như vậy, nhưng liên gì đến tuổi tác, do trái tim rung động khi gặp  được đối tượng, tức là lúc biết yêu. Cũng chính lúc đó ông Thuận mới nhận ra sự cũ kỹ của bà vợ dù bà vẫn đẹp lộng lẫy. Còn bà Liễu cũng như nhiều phụ nữ có chồng ngoại tình, thường vuốt ve mặc cảm bị phản bội của mình rằng cô gái kia là loại không đàng hoàng mới chen vào gia đình người khác, và người chồng có thể dễ bị ả khác cướp đi thì cũng chẳng khác gì một món hàng, không xứng cho ta ghen. Để chứng minh bản thân còn dư thừa sức hấp dẫn, bà Liễu trả thù bằng cách có ngay một chàng trai trẻ để nghe những lời ngọt ngào dành cho mình. Một gia đình đạo đức bị rách nát vì những việc như thế, người này cố đổ lỗi cho người kia để nhẹ lòng. Rồi cuối cùng  sự tan vỡ xảy ra như một lẽ tất nhiên…

…Nhưng họ không nghĩ hậu quả việc họ làm ảnh hưởng gì cho con của họ! Người đời đánh giá con trai sẽ thiếu chuẩn mực giống cha. Con gái sẽ lăng loàn giống mẹ. Vậy là cô con gái tên Mai chuẩn bị có người dạm ngõ liền bị nhà trai quay lưng dù nàng không có lỗi gì. Còn người con trai tên Hiếu thì sao?

OOO

- Má à! Người ta hay nói câu “Cây đắng mà sanh trái ngọt…”. Nhà đó người lớn thì thiếu chuẩn mực, nhưng huệ duệ thì quá tuyệt vời. Ai làm người ấy chịu, không thể lấy sai lầm của cha mẹ để đánh giá con. Anh Hiếu trước nay là người rất có tư cách, biết tự lập không ỷ lại vào gia thế. Ba má ảnh làm sai chứ không phải ảnh sai!

Má tôi lườm lườm, nguýt nguýt khi nghe tôi nói:

- Chưa gì mày bênh nó cãi lời má mày hả?

- Con không bênh, chỉ nói sự thật thôi. Chính sự khắc khe trong suy nghĩ của dư luận làm người ta càng tổn thương…

- Không phân bua gì cả. Má cấm mày giao du với mấy đứa nhà bên đó, có ngày nhiễm thói hư tật xấu!

Trái tim tôi đã bị Hiếu giữ rồi. Giờ má tôi cấm như vậy thì cầm bằng giết tôi. Tình yêu để cha mẹ quyết định là tình yêu không phải của mình, nên tôi phải giành phần tự chọn lựa. Nhưng tôi chưa chia tay Hiếu theo yêu cầu của má, thì chính anh là người tránh mặt tôi trước rồi, má không biết như thế. Tôi đâu dễ chịu thua nên cố tìm gặp Hiếu, tôi muốn anh biết tôi là người hiểu anh, là người dám kề vai sát cánh với anh trước cơn bão của gia đình anh. Không phải tôi yêu nên bất chấp, mà vì bản thân Hiếu tốt, còn chứng tỏ qua việc anh từ chối mọi quyền lợi của cha mẹ cho, ra ngoài thuê nhà trọ sống cùng em gái, hai anh em tự đi làm kiếm sống. Tôi phục sự phản kháng của Hiếu.

- Đường không người đi sẽ mọc cỏ dại, đường tình yêu của chúng ta cũng thế đừng để thành đường hoang. Em cần biết lý do anh tránh mặt em? (Tôi nêu câu hỏi khi vừa gặp Hiếu)

Hiếu buồn bã giải thích:

- Khi ba má ly hôn, làm nên rất nhiều sự xáo trộn trong đời sống của anh. Anh thấy chán nãn mọi thứ chứ không riêng gì chuyện yêu đương. Lúc đó anh nghĩ ba má cũng từng có một khởi đầu đẹp, vậy mà kết thúc tồi tệ như thế, thì chuyện của chúng mình cũng vậy thôi. Anh bị mất lòng tin! Giờ đây anh chẳng còn gì ngoài một gia đình đã tan vỡ…

- Ly hôn là việc của ba má anh. Nếu anh không ngăn được quyết định của ông bà thì anh cũng đâu phải là người phải gánh trách nhiệm về việc đó. Em với anh là khác chứ, quan trọng là người này phải biết nghĩ cho người kia, và mình phải cho thiên hạ thấy mình là người tốt.

- Em không nghe người ta đang bàn tán về gia đình anh: “Khuôn gì thì đúc ra thứ ấy”, em không sợ à?

- Miệng dư luận có bao giờ tốt đâu nên chẳng hề gì, trời còn không làm vừa lòng họ huống chi chúng ta. Ví dụ trong quá khứ anh là một người tệ đi nữa, song không vì vậy mà anh không thể trở thành người đàn ông tốt khi gặp người…hoàn hão như em (Tôi tự đề cao mình một chút, chứ tôi không hoàn hão đâu). Cái khuôn đúc ra thứ không vừa ý thì mình phải biết nắn lại chỗ bị lỗi theo ý mình, em tự tin làm được điều đó…

- Em là người hoàn hão, còn anh thì không! Tại sao em còn yêu anh?

- Hỏi thế chẳng khác nào hỏi tại sao trái táo của Newton lại không rơi…lên trời, hay rơi…ngang, mà lại rơi xuống đất! Cái định luật hấp dẫn nó đã thế, thế thời phải thế đó anh.

- Em hãy nói anh là thỏi nam châm, còn em chỉ là chiếc kim nhỏ cho dễ hình dung hơn đi. (Hiếu có vẻ vui nên bông đùa)

Tôi gật gật đầu:

- Anh nói đúng rồi đó, tóm lại là do tình yêu nó xui em. Khi trước anh luôn nói em là nữ hoàng của anh, sao tự nhiên anh tước mất vương miện của em không lý do làm sao em chấp nhận chứ? Trừ khi hết yêu em rồi thì anh…cứ tự nhiên!

- Em đáng yêu như vậy làm sao anh hết yêu được chứ! Nếu trái tim nằm bên ngực phải anh mới hết yêu em. Anh sẽ không còn mục đích để tiến tới với người con gái nào khi xa em...

Nghe Hiếu nói mà tôi thấy tâm hồn như có làn gió mát thật dễ chịu:

- Hôm nay anh biết nói lời ngọt như đường luôn, thích nghe thật đó.

- Thời gian xa em, anh có bao nhiêu lời ngọt mật chết ruồi không thổ lộ được, nên bây giờ gặp lại em anh nói ra cho hết, vì tâm hồn anh không còn chỗ chứa.

- Anh có biết tình yêu của chúng ta xém kết liễu, ủa lộn xém kết thúc vì anh tránh mặt em? Tội của anh lớn lắm.

Hiếu chớp mắt:

- Anh biết! Nhưng bây giờ tất cả với anh chỉ là mới bắt đầu. Người đàn ông cần có sự nghiệp trước rồi mới…

Tôi ngắt lời Hiếu:

-…Đừng nói nếu anh không có sự nghiệp thì hẹn kiếp sau nhé. Em cũng có việc làm, lại không phải là người lười biếng, chúng ta cùng hợp tác để xây dựng sự nghiệp…cho nhanh!

Hiếu lại cười:

- Anh không hẹn kiếp nào, không hẹn kiếp sau! Nếu em không sợ có ngày hối hận, chúng ta sẽ “triển khai” ngay…

Tôi không buồn, không vui trước câu nói của Hiếu, tôi chỉ cảm thấy nhẹ lòng vì kéo được anh ra khỏi vùng u ám đã phủ trùm lấy anh trong những ngày qua. Tôi định ngả đầu vào vai Hiếu thì giật mình, vì Mai bất thình lình xuất hiện ở cửa phòng sau, cô bước lên với khuôn mặt ràn rụa nước mắt:

- Em thật ngưỡng mộ tình yêu của anh chị. Nếu người yêu của em biết suy nghĩ như chị thì em đâu phải thương tiếc mối tình đầu…

Tôi hơi ngượng vì bị Mai bắt gặp cảnh tôi tình tứ với Hiếu nên bối rối:

-…Ủa! Hôm nay em không đi làm sao?

Hiếu trả lời thay em gái:

- Nó không khỏe nên xin nghỉ một bữa!

Mai cúi mặt giấu cảm xúc hiện lên trong đôi mắt long lanh ngấn nước. Tôi bước tới choàng tay qua vai Mai, dìu cô ngồi xuống cạnh mình:

- Hãy xem đây là thử thách để biết ai là người đáng tin cậy có thể đi với mình trên đường đời. Anh ta không xứng đáng để em khóc thế đâu.

Mai cười gượng:

- Em không khóc vì tiếc anh ấy, mà cảm động vì nghe chuyện của anh chị. Có người chỉ gặp một lần trong đời là quá nhiều, em hiểu điều đó. Sự thật đôi khi là vết dao cứa vào lòng người, nhưng phải can đảm đối mặt chị à.

Tôi cầm bàn tay Mai với sự cảm thông:

- Mai nghĩ đúng. Trong những thứ con gái cần làm là phải bản lãnh để quên người phụ mình, yêu một người phụ mình chẳng khác nào đem trái tim mình chà xuống đất. Rồi sẽ có ngày anh ta phải tiếc nuối vì để mất một người như em.

Vẻ mặt Mai vẫn sầu thảm, tôi biết đâu dễ tẩy xóa mọi hình ảnh trong ký ức về một người mình từng yêu dấu. Dù Mai tỏ ra cứng rắn nhưng cô cần thời gian để quên nỗi hận trong lòng.

- Đừng để nước mắt rơi xuống khuôn mặt vốn đã quá u buồn của em. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là màu hồng, mình phải tạo ra màu sắc tươi đẹp cho mình. Những gì vừa xảy ra sẽ giúp chúng ta biết thận trọng hơn khi chọn người trăm năm...

- Ai đến với em lúc này mới là người chân thật, vì em là một cô gái không tài sản, không có gì hết (Mai buột miệng)

Hiếu an ủi em gái:

- Nếu ai chọn một cô gái giát đầy kim cương trên người mà vô văn hóa, trắc nết, tư cách chẳng ra gì, thì người đó cũng đồng hạng. Đừng so sánh bản thân với ai, mình sẽ có những thứ từ chính tay mình làm ra với giá trị đích thực của nó, em hãy tự tin lên.

Chúng tôi an ủi nhau, khích lệ nhau một buổi như vậy. Cho đến khi thấy sự lạc quan hiện rõ trên khuôn mặt Hiếu và Mai thì tôi mới ra về. Tôi yêu thương hai người mà tôi biết sẽ là phần đời của tôi sau này bằng sự cảm thông. Về phần tôi, để đạt được điều mong muốn, tôi biết còn phải gian nan tranh đấu không khoan nhượng với một người trong gia đình có cấp bậc nhỏ hơn ba tôi nhưng đầy quyền lực, đó là…má tôi! 

Đơn Phương Thạch Thảo



Dĩ vãng úa (Truyện ngắn 97)

 


Rx97.

Truyện ngắn

Dĩ vãng úa

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Huấn vẫn nhớ người con gái của ngày tháng cũ, ngày chàng còn là một người lính với cuộc đời phiêu lãng, sống ở núi rừng nhiều hơn phố thị. Những lần về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chàng thường hay đến quán cà phê Hương Rừng, ở đó có Hương con gái của chủ quán. Chàng chờ nàng đi học về, khi nàng bước vào cửa với chiếc cặp ôm nghiêng ngang trước ngực, tà áo trắng quấn quít đôi chân thon dài kéo theo những đôi mắt của các chàng trai đang…trực quán nhìn theo! Vào cửa, Hương thường nhìn nhanh về chiếc bàn ở góc quán cạnh quày, chiếc bàn thỉnh thoảng có một người lính ngồi ở đó, chiếc bàn ấy cũng có nhiều ngày vắng bóng chàng, và khi nào nàng thấy người mình mong đợi xuất hiện thì khuôn mặt tươi lên rạng rỡ, môi nở nụ cười và ánh mắt long lanh nhìn về nơi có người mà nàng âm thầm ngóng đợi. Nụ cười của nàng được đáp lại, người lính ấy không gặp khó khăn nào khi làm quen với nàng. Đó là những ngày Hương chợt siêng năng ra ngồi ở quày để trông coi quán,  còn người lính ấy không ngại ngần như các chàng trai khác, chàng bước đến đứng tựa quày trò chuyện với nàng, cả hai đều hiểu thứ tình cảm thâm sâu tận trái tim đã ngầm trao cho nhau. Bãi biển khuya có lần đón bước chân hai người, những câu chuyện họ trao đổi với nhau có sóng rì rào phụ họa, nhưng rồi mối tình chưa kịp chớm nở đã vội chia lìa, phải dừng lại như một định mệnh mà không riêng là chuyện của hai người.

ooo

Bốn năm sau Huấn trở về từ một trại tù, chàng mang tâm trạng chán nãn trước một tương lai mờ tối. Huấn vẫn nhớ Hương và chiếc bàn ở góc quán Hương Rừng, nhưng không có tin gì về nơi ấy mà cũng không có điều kiện để tìm thăm. Sự im lặng trong tình yêu vì bất cứ lý do gì thì cũng tạo nên  sóng ngầm có thể nhận chìm con thuyền tình đã mất hướng. Mặc cảm tự ti của một người trắng tay giữ chàng lại bên bờ của sự rạn vỡ. Thời gian làm nhiều thứ nhạt mờ, rồi chàng gắn kết đời mình với một thiếu nữ quen biết qua những lần đi công tác thủy lợi do địa phương tổ chức, chàng muốn sự bất ổn trong cuộc sống của mình có người chia sẻ hơn là một tình yêu đích thực cần kết hợp.

Rồi chàng ra đi cùng với gia đình nhỏ của mình, những năm tháng nơi xứ người, Huấn phải lo học, lo làm việc để ổn định cuộc sống, còn trách nhiệm với gia đình ở quê nhà nữa, chàng không còn tâm trạng để nhớ nhung về một kỷ niệm  đã xa vời thời còn chinh chiến.

Khi năm tháng dần qua làm nhiều thứ thay đổi kể cả tình người, người vợ đã theo chàng từ những ngày son trẻ cũng có những suy nghĩ khác xưa. Hai người vẫn chung sống nhưng hạnh phúc với chàng là một thứ xa xỉ. Trong một xã hội mà quyền tự do của con người được đặt lên hàng đầu cũng khiến một số người cho phép mình làm những điều theo ý mình, vợ chàng cũng thế…

Chịu đựng là điều Huấn luôn tự nhắc mình để giữ cho cuộc sống gia đình yên ấm. Chàng không tỏ bày suy nghĩ của mình được với ai, dần dần chàng biến thành người ít nói, trầm lặng. Hiện tại trước mắt không có gì khiến chàng quan tâm. Nhưng tình yêu xưa như một vết xước trong tâm hồn, dù không đau nhưng đã thành vết sẹo mà nhiều lần Huấn vô tình chạm phải. Chàng chợt nghe nỗi khát khao, nhớ tiếc một hình bóng xa xăm nhưng chợt biến chợt hiện trong trí nhớ. Hương bây giờ ra sao? Huấn mong gặp lại người có khuôn mặt với những nét dịu dàng mà chàng từng mê đắm. Huấn tự trách mình ngày xưa sao không quyết tâm tìm Hương, tình yêu là nhịp cầu giúp khoảng cách dù bao nhiêu dặm cũng có thể nối gần lại, khoảng cách chỉ là chướng ngại tạm thời, sao Huấn có thể gác lại với những lý do mà đến nay chàng mới nhận ra đó chỉ là cái cớ để biện minh cho mình lúc đó?! Huấn cứ nhớ để rồi nghe trái tim đau, chàng mong mỏi một lần trở về để tìm lại hình bóng xưa dù biết chỉ còn là những mảnh vỡ.

Ooo

Không ai thắc mắc khi Huấn thực hiện chuyến trở về, quê hương ai mà không nhớ!

Sau khi thăm viếng họ hàng, Huấn thân hành về lại nơi xưa chàng đã từng sống khi còn trong quân ngũ. Mong muốn tìm lại kỷ niệm mà chàng vẫn chôn tận đáy lòng. Tình yêu của người lính ở cái thời cận kề cái chết nên vội như không có ngày mai, tuy nhiên không hề thiếu sự chân thật và cũng biết bao đêm “Gọi thầm tên em…”. Không khó khăn trong việc dò hỏi về quán cà phê Hương Rừng năm xưa, căn nhà đó đã đổi chủ nhưng người ta vẫn hướng dẫn cho Huấn tìm đến nơi ở mới của Hương, nàng sống trong một con hẻm nhỏ. Huấn đến nơi và nhờ người hàng xóm gọi Hương về khi biết nàng đang bán ở chợ.

Ánh nắng chiều nghiêng bên hè rọi theo người vừa hấp tấp bước vào cửa. Huấn nhìn thiếu phụ trước mắt mình mà không thấy nét quen nào, chàng sẽ không biết đó là ai nếu không nghe người ấy hỏi:

- Anh…anh Huấn phải không?

Chàng lặng người đi, những nét xinh đẹp trên khuôn mặt Hương không còn nữa, nắng gió phủ lên làn da có vài nếp nhăn. Mái tóc mượt dài in trong trí nhớ Huấn giờ thay bằng một búi tóc có nhiều sợi bạc, thời gian biết cách tàn phá thật. Huấn kịp trấn tĩnh rồi nở một nụ cười:

- Phải! Anh đây…

Hương mím chặt môi, nhìn Huấn với đôi mắt bắt đầu ứa lệ. Nàng lẳng lặng bước đến ghế ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ:

- Anh ngồi đi…

Huấn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hương rồi đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ đơn sơ cho thấy chủ nhân thuộc gia cấp nghèo. Hình ảnh cô nữ sinh kiêu hãnh ngày xưa đã mất, giờ trước mắt chàng là một thiếu phụ mà thoạt nhìn đã nhận ra sự lam lũ với những nét tàn phai. Một lát sau Hương mới ngập ngừng lên tiếng:

- Em không tin có ngày mình còn gặp lại. Sao hồi đó anh đi luôn như vậy?...

Câu hỏi như một lời trách cứ, Huấn chậm rãi nói:

- Có những điều không thể theo ý mình, nhưng giờ anh có mặt ở đây chứng tỏ anh vẫn nhớ em…

Hương mỉm cười:

- Cám ơn anh đã cho em nghe một câu nói thật ấm lòng…

Rồi nét u hoài lại lộ trên khuôn mặt nàng, nàng kể cho Huấn nghe về cuộc đời mình: Nhiều năm chờ đợi một người của mối tình đầu, cuối cùng khi không còn hy vọng gì nữa nàng phải lấy chồng, vì Hương cần một người có thể kề vai gánh vác khó khăn với gia đình nàng. Rồi cũng như nhiều người muốn thoát khỏi hoàn cảnh của mình trong thời điểm đó, ba má Hương đã bán nhà lấy vàng cho chồng nàng và đứa em trai duy nhất vượt biển, để rồi biển đã cướp mất họ…

Nhìn Hương như gánh hết nỗi niềm của thế gian này khiến vai lệch nghiêng một bên. Mắt nàng buồn, đẫm lệ. Huấn chồm sang vỗ nhẹ lên bàn tay nàng đang đặt trên bàn, Hương để yên nhưng không nhìn Huấn:

- Anh có hạnh phúc không? (Nàng hỏi nhỏ như sợ người kia nghe thấy)

Huấn cười nhẹ, không trả lời. Chàng hỏi lại:

- Hiện giờ em sống ổn chứ?

- Mỗi ngày em ra bãi chờ tàu về, mua một ít hải sản rồi ra chợ bán, cũng tạm ổn. Em có con gái và cháu lấy chồng xa rồi…

Sự nôn nao đã tan biến ngay lúc vừa gặp lại Hương, Huấn chưa phân định được suy nghĩ của mình, nhưng chàng cảm thấy như đang gặp một người khác, không phải là người trong trí nhớ của chàng bấy lâu. Thay vào đó là cảm giác thương xót dành cho người thiếu phụ không may mắn như một lẽ thường tình, thế thôi...

Huấn nhìn thấy vẻ quyến luyến của Hương khi chàng chào tạm biệt. Hương rụt rè nhận số tiền cuộn tròn Huấn dúi vào tay nàng, nàng biết đó là khoản tiền có thể giúp mình vượt qua được vài khó khăn, nên nàng nén ngượng ngùng nhận lấy.

Hương đứng nhìn theo Huấn đi khuất, con hẻm nhỏ có còn dấu chân chàng? Nàng không biết mình đang buồn hay vui, nhưng biết rõ thân phận nàng và chàng có một khoảng cách vô hình mà xa muôn trùng.

ooo

“Đừng làm khổ trái tim mình bằng cách bắt nó nhớ, bắt nó chứa những điều làm nó đau. Người ta quên mình thì tội gì mình nhớ họ”. Hương tự nhắc mình bằng câu mà cách đây ba mươi năm trước nàng từng nhắc mình! Suốt đời tôi săn đuổi tình yêu như người thơ săn đuổi vầng trăng, chạy tới đâu cũng thấy trăng trước mặt nhưng không thể nào với tới…

Hương không biết nơi anh sống ra sao, nhưng chắc chắn nơi đó không buồn và hiu quạnh như cảnh vật chung quanh nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra nỗi buồn sâu xé trong lòng không phải mới, mà là rất cũ, nó chỉ nằm yên tận thẳm sâu tâm hồn chưa có thời gian trỗi dậy mà thôi. Nỗi buồn đó có bóng hình của Huấn, của tất cả sự  khổ đau của đời nàng cộng lại.

Rồi có lần Hương đã rảo bước ra biển, đưa mắt nhìn về phía chân trời hun hút với nỗi khắc khoải. “Em gởi cho anh giọt nước mắt mà chỉ có biển biết thôi (Còn anh sẽ không bao giờ biết) Với một câu hỏi: “Đã xa nhau rồi sao anh còn tìm về?...”

Hồ Thụy Mỹ Hạnh









Nhớ… 339

  rx339. Nh ớ … Khi nhớ đến anh Em nhớ con đường ngược chiều Con đường anh đi lên và em đi xuống Trong những buổi đi về sớm, muộn ...