Những ngày chập chững đi
vào thu, khung trời mù sương chợt nghe buồn lê thê. Nghe nỗi bâng khuâng nhè
nhẹ như mây khói vào hồn. Em lang thang
trên những con đường rợp bóng thông ngàn, bước chân nào đưa em đến con đường về
Thái Phiên hun hút. Những kỷ niệm ngọt ngào vương vương trên những tàn cây,
ngọn cỏ, với màu xanh biên biếc chạy dài đến chân trời.
Ôi! Đà Lạt mộng mơ, ôi!
Thành phố liêu trai. Thương quá là thương những con đường loang loáng nước mưa,
con đường đưa người về với cổng Nam Quan, với Đồi Bắc chập chùng gió lạnh và con
đường có ai đưa em về với giàn Tigon trắng ở hiên nhà, với tiếng sỏi âm thầm
đẩy đưa bước chân và ngoài kia là sương mù bủa vây hiu hắt. Kỷ niệm bây giờ
thành huyền thoại trong đời em mất rồi. Xin trời đừng mưa, để em còn trông thấy
mặt trời e ấp ửng hồng bên kia đồi, để bước chân đơn không ngại ngùng bởi những hạt mưa bay.
Thương làm sao và nhớ làm
sao, tiếng hát người ray rứt trong chiều nào của hội quán. Buồn muốn khóc khi
nhìn những đoá Mimosa vàng bay, hoa của nhung nhớ ngày xưa.
Người bỏ màu đỏ kiêu kỳ
trên vai lại cho phố thị buồn tênh, bỏ lại cao nguyên những sớm mai sương mù hư
ảo, bỏ lại tiếng đàn đơn lẻ nơi em và mãi mãi quên đi những cơn mưa phùn làm ướt
tóc em từng chiều. Để bây giờ con đường
về Thái Phiên chợt vắng đi từ những ngày tháng đó.
Đó là mùa thu của em, mùa thu thi ca và một nỗi
buồn thoáng chốc mưa bay.
2.
Ngỡ đã xa xăm, võ vàng
trong quên lãng từ lâu, bỗng hiện về trong trí nhớ một kỷ niệm mù khơi, trong
một sớm sương giăng choáng ngợp tình yêu dấu. Với nụ cười dịu dàng, với ánh mắt
mông lung đượm nồng tha thiết và khuôn mặt trầm ngâm bất chợt. Nỗi nhớ ơi! Sao
nỗi nhớ không tan, không biến trong lòng em? Em vẫn mơ đến một mùa thu mang đến
điểm cho trời những làn mây trắng phiêu bồng, cho em gởi nỗi niềm vào trong
gió, hãy mang đi…
Em nhắm mắt và mơ ước gởi
tâm hồn bay đi xa, một nơi nào đó không biết nữa, nhưng cách biệt mọi điều
chung quanh, không còn buồn lo thắc mắc. Một nơi chỉ có màu tím của hoa dại mọc
bâng khuâng. Màu tím của nỗi thất vọng dịu dàng và màu tím buồn như gió thoảng,
như tình yêu em đã trao gởi về người. Trong lặng lẽ em vừa cảm thấy có nhau và
mất nhau cùng lúc, bỗng nhiên em muốn khóc…
Và một lúc nào đó em chợt
nhìn thấy em, đã qua đi hun hút mù khơi, những tháng năm tuổi nhỏ hồn nhiên yêu
dấu, cơn bão nào đã tới cuốn bay đi mịt mờ. Bây giờ là của nuối tiếc quắt quay,
của chuổi dài mộng ảo. Tâm hồn rộng thênh thang ôm nỗi buồn tủi nào thật cao và
thật sâu, khi ấy em chợt hiểu rằng em vẫn yêu người, lạ lùng và cay đắng. Chao
ôi !…
Mùa thu nào đã đến chưa?
Xin mang em đi xa khỏi vùng tối u trầm, hạnh phúc phù phiếm như gió heo may, em
thèm đi thật xa, nhẹ nhàng, ung dung và vĩnh viễn. Em muốn hỏi người có buồn
không? Im lặng của không gian không một văng vẳng trả lời, buồn đến vô cùng
khiến em bật khóc. Nhung nhớ gọi em về với những ngày qua, tình cờ nào anh về,
mắt nào ta nhìn nhau nồng thắm vừa xót xa ngăn trở đó, hỡi người…
Đường nào sẽ đưa em về với
kỷ niệm có những chiều buồn không tên tuổi, có những đêm ngẩng nhìn sao trời
lấp lánh cảm thông, nghe gió thu về kể chuyện hắt hiu nỗi nhớ và lặng im đếm bước
chân ai khe khẽ ngoài hiên, hồn mềm đi trong nước mắt. Người ơi! Sao người về?
Để em nghe bâng khuâng một nỗi niềm mới, tâm sự nào bật thành tiếng hát trên môi cho em kể chuyện mình.
Phiến lá đã bay đi rồi trong
một chiều thu có ai đâu còn nhớ nên suốt đời nằm trăn trối cô đơn. Vâng! Có còn
ai nhớ, có còn ai biết ngoài cơn gió lạnh đầu mùa đông. Trong tận cùng của một
xa xót em nghe thật bình yên để lời cay đắng ngày nào có còn chăng là một kỷ
niệm dễ thương mời rủ em tìm đến một góc thiên đường của riêng em thật bé nhỏ,
ở đó chỉ có những nỗi muộn phiền và những giọt nước mắt vỡ trong bàn tay. Một
mình thôi, lắng nghe hồn mình lên tiếng…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét