Đoản Tình Cuối
Em trở về cao nguyên buồn sương lạnh
trời mưa phùn cơn bão rớt
ngoài kia
mây màu tang cho lá úa chia lìa
thôi muôn kiếp mộ bia tên người đó
Vẫn nghe thương xót xa màu mũ đỏ
thương nụ cười và ánh mắt suy tư
anh ra đi quên cả những tạ từ
về cõi khác âm thầm nào hơn thế
Những xót xa em gởi theo dòng lệ
không gian buồn như chứa cả đau thương
chiều thành đô vẫn ngập áo quân trường
màu áo ấy khi xưa mình gặp gỡ
Anh nói gì, những yêu thương và nhớ…
đoạn tình ca dang dở hát bao lần
hương Capstan nhè nhẹ nỗi bâng khuâng
em muốn khóc tay người vàng khói thuốc
Anh thường nói những đêm dài giá buốt
nghĩ về em mà buồn cả đời mình
nỗi u hoài giăng mắc tận tâm linh
thương với nhớ có bao giờ phai nhạt
Bài dang dở thêm một lần em hát
tiễn người đi khi rời áo quân trường
thêm lo âu mùa thu khói mây vương
ai biết được con đường mình sẽ tới
Còn đau xót nào hơn không người hỡi !
em gục đầu tê tái cả tâm can
trời mùa thu rơi tan tác lá vàng
mưa thu vỡ, trần gian sầu héo hắt
Kia hàng chữ “Phân ưu” tim em thắt
kia hình anh vẫn cứ nở nụ cười
nụ cười nào ngày xưa ấy thật tươi
em đau khổ mà anh cười được hở ?...
Một lần cuối thôi làm thơ dang dở
còn mình em trong kiếp sống buồn này
tóc em dài, áo em tím còn đây
giữ mãi đó như ngày xưa anh thích
Thời gian qua vơi dần bao trang lịch
mười tám thu em bước vội vào đời
em đứng đây nước mắt lẫn nụ cười
cười cay đắng, khóc cho đời dang dở…
( 1974)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét