Không Đề 105
Tôi ngỡ rằng anh cũng như tôi
Cố quên đi hết chuyện qua rồi
Cơn mơ muôn kiếp là giấc mộng
Có nhớ chỉ làm dau đớn thôi.
Tôi vắt lòng tôi gởi đến anh
Những lời tôi ngỡ rất chân thành
Ngờ đâu anh chỉ xem như gió
Như sợi khói buồn và mỏng manh.
Vẫn biết rằng ta đến với nhau
Đôi dòng trên giấy nghĩa gì đâu
Thế nhưng ai nở vô tâm vậy
Để lại lòng tôi một nỗi sầu
Đêm khuya chợt thức giấc một mình
Lời ai cay đắng, lẫn vô tình
Nhói đau nước mắt nhòa trên giấy
Biết tỏ cùng ai chuyện của mình…
Tôi chẳng làm thơ để thở than
Chuyện đời vẫn thế, những dỡ dang….
Tôi trải lòng tôi cho người hiểu
Nhưng được gì đâu ngoài bẽ bàng.
Tôi nghĩ rằng anh cũng như tôi
Nên lời thân thiết hóa chia phôi
Dù ai vẫn nghĩ tôi là thế…
Trách mà làm gì? Cũng vậy thôi.
(Thứ Bảy 7.12.1991)
Đơn Phương Thạch Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét