x 31.
Truyện ngắn
Đường đến mùa Xuân
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Nàng
cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, đầu dây bên kia đã tắt mà giọng nói của
anh như vẫn còn bên tai, vang vang lập lại trong đầu nàng như vọng từ một nơi
nào xa xăm lắm:
- Tết
này anh sẽ có một món quà đặc biệt cho em, em sẽ rất vui vì điều đó, anh tin
chắc như thế….
Nàng lắc đầu nguầy nguậy như có anh đang trước
mặt:
- Không! Em không thích bất cứ thứ gì, anh
đừng tốn công bày vẽ, ở Việt Nam bây giờ cái gì cũng có, hàng ngoại nhập đủ cả
anh à!....
Giọng
anh pha chút đùa cợt:
- Nhưng
cái anh nói thì em không thể mua vì nặng ký lắm.
- Nếu
không đủ điều kiện để mua được thì em thường không nghĩ đến…
Nàng
ngập ngừng, rất muốn nói với anh rằng nàng chỉ muốn gặp anh, muốn có anh hơn
bất cứ thứ gì anh có thể tặng nàng, nhưng nàng không nói ra được, nàng muốn tự
anh phải hiểu đến điều ấy, lẽ nào tình
yêu mà anh vẫn thường thì thầm bên tai nàng qua điện thoại trong những đêm
khuya không đủ làm anh nghĩ ra sự khao khát mà tất cả những người đang yêu nhau
trên đời đều nghĩ đến?
- Alô!
Em vẫn đang nghe anh nói chứ? Sao tự nhiên im lặng vậy?
- Dạ!
Em vẫn đang nghe mà, anh nói tiếp đi.
- Anh
đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch, sắp tới anh được nghỉ hai tuần…
Tim
nàng rộn lên, hồi hộp:
- Anh
định đi đâu vậy anh?
- Sang
Cali! Anh muốn thăm một người bạn, bọn anh sẽ cùng đón tết và ôn lại kỷ niệm…
Tự
nhiên nàng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ:
- Dạ!
Có lẽ ở đó hấp dẫn lắm?
Giọng
anh vui hẳn lên:
- Dĩ
nhiên rồi, anh luôn luôn mong đợi chuyến đi này mà.
Nàng
im lặng, như không còn gì để nói nữa. Trái tim nàng nhói lên một cảm giác hụt
hẫng với câu hỏi trong đầu “Sao anh không mong một chuyến trở về với em?...”
Nàng cắn môi nén sự xúc động, nàng cũng hiểu rằng nếu anh không muốn về mà nàng
hỏi điều ấy chỉ khiến anh khó xử, nàng không bao giờ muốn anh phải khó trả lời
một câu hỏi nào của nàng, nên nàng luôn tránh nhắc đến việc anh về Việt Nam,
một phần vì nàng hiểu anh rất bận rộn, không dễ có một khoảng thời gian đủ cho
một chuyến trở về, nhưng nay thì khoảng thời gian mà nàng mong anh có, đã có.
Nhưng tình yêu anh dành cho nàng không đủ thôi thúc anh về. Thời gian hai tuần
không phải là nhiều nhưng quý biết bao, nó có thể xoá đi khoảng cách giữa hai
người và có thể biến ước mơ thành hiện thực. Để nàng được ngả vào vòng tay của
anh, được nhận những nụ hôn yêu thương thực sự chứ không phải chỉ được anh gởi
qua những dòng thư điện tử, hay qua những tin nhắn trong điện thoại hàng đêm.
Nhưng anh không về với nàng! Điều ấy nói lên
rằng người bạn nào đó của anh quan trọng hơn, còn mộng ước về tương lai mà anh
thường nói, nàng nghe và ấp ủ, mang cả vào những giấc mơ với bao nhiêu hy vọng,
hạnh phúc, giờ đây chỉ là ý nghĩ của riêng nàng. Còn anh, lời nói ấy có thể chỉ
để làm hương vị tạo nên niềm vui muộn màng sau bao nhiêu gian nan, thăng trầm
trong cuộc đời mà anh đã trải qua.
Cảm
giác bồng bềnh như người say sóng, im lặng và chịu đựng, nàng không nói lên được
cảm nghĩ của mình khi bên tai nàng giọng nói của anh vẫn cất lên vui vẻ với
những câu chuyện gây cười mà trước đây nàng cũng luôn bật cười khi anh kể xong.
Anh hãy vui thật nhiều nhé, lúc nào em cũng mong anh vui như vậy đó, anh yêu…
Nước
mắt nàng ứa ra, anh không biết. Vâng! Làm sao anh biết được. Nàng yêu anh, như
chưa từng yêu ai như thế và tình yêu đó giờ đây khiến nàng như ngợp thở, khi
nghe anh báo tin rằng anh sẽ dành thời gian nghỉ hiếm hoi sắp tới để đi thăm
người bạn của anh.
Nàng
ngã người xuống giường, rã rời, đuối sức như vừa trải qua một chặng đường dài.
Sự đa cảm, yếu đuối trong nàng giành phần thắng, nước mắt nàng vẫn ứa ra thấm
vào chiếc gối lẻ. Nàng khe khẽ gọi tên anh, rên rỉ như một con mèo ốm “Anh
không yêu em như là anh vẫn nói mà, phải không?...”. Nỗi buồn len vào tận nơi
khuất nhất trong tâm hồn nhưng nàng không trách anh, trách làm gì khi điều anh
quyết định sẽ mang lại niềm vui cho anh. Nàng có gì để ràng buộc, níu giữ anh
chứ? Như hơn hai mươi năm trước nàng cũng đã để anh rời xa nàng.
O0O
Ngày
anh vào quân ngũ nàng còn là một bé con, nhưng nàng vẫn nhớ dáng vẻ hào hoa,
lịch lãm của anh trong bộ quân phục màu dương tím của binh chủng hải quân mà nàng được thấy khi anh về phép.
Rồi
miền Nam thất thủ, biền biệt mấy năm mới gặp lại. Lần này anh từ trại “cải tạo”
trở về, dáng dấp oai phong ngày xưa giờ cao khều, gầy nhom. Anh trở về với căn
nhà đã vắng rồi người mẹ thân yêu, vì thương nhớ và lo lắng cho đứa con trai,
bà ngả bệnh và ra đi không kịp đợi con về. Anh sững im với nỗi đau không ai
chia sẻ được.
Trái
tim đa cảm với những suy nghĩ già trước cái tuổi mười tám của nàng đã rung lên,
thương cảm hơn trước hình ảnh anh cùng những người gọi là “Ngụy quân, ngụy
quyền” hàng tháng phải ra trước những cuộc họp dân phố để kiểm điểm trong thời
gian quản chế. Nàng luôn đi họp thay cho gia đình, từ hàng ghế của những người
dự họp nàng nhìn anh, có cảm giác anh vẫn đơn độc dù bên cạnh có bao nhiêu người, bao giờ trong lòng nàng cũng
gợn lên một chút gì đó xót xa, đồng cảm. Nàng hình dung ra những khó khăn mà
anh đang gặp phải, cuộc sống vẫn tiếp diễn và anh sẽ làm gì khi trở về không có
nghề nghiệp, công việc gì để làm. Những người có lý lịch “trong sạch” còn xin
việc không ra huống chi là anh, chưa nói những đợt công tác do địa phương tổ
chức liên miên mà những người trong hàng ngũ của anh phải chấp hành khi được
gọi. Cứ phải mang gạo nhà tự túc đi làm công tác, khó khăn lại càng khó khăn.
Thỉnh
thoảng nàng gặp anh, đôi khi do tình cờ và đôi khi do nàng cố ý, nàng luôn dành
cho anh sự quan tâm chia sẻ. Dần dà hai người trở nên thân thiết. tình yêu đến là
điều tất yếu, dù tình cảm nơi anh ít bộc lộ, cũng trầm lặng như con người anh.
Anh không săn đón, hẹn hò, không cho nàng những lời yêu thương có cánh mà nàng
thích nghe anh nói, vậy mà nàng yêu, không giải thích được tại sao lại chọn anh
để trao gởi mối tình đầu của mình. Nàng còn quá trẻ để hiểu hơn cái điều đơn
giản đối với riêng nàng: Yêu là yêu! Không suy tính thiệt hơn, tương lai sướng
khổ, nên khi anh hỏi:
- Tương
lai của anh mờ mịt, chẳng có gì ngoài sự cơ cực mà anh đang có, sao em lại yêu
anh? Em không sợ khổ sao?
Nàng
hồn nhiên, vui vẻ đáp:
- Khi
có hai người sự cơ cực sẽ được chia ra, đâu còn nhiều như anh phải chịu một
mình, em không sợ khổ, chỉ sợ anh hết yêu em…
Anh
vòng hai tay ôm nàng thật chặt, nàng áp mặt vào ngực anh, hạnh phúc len vào tâm
hồn khi nàng nghe anh nói:
- Em
là nguồn an ủi của anh, có em anh đủ sức đứng vững trong hoàn cảnh hiện tại
này. Sao anh lại hết yêu em được.
Anh
có tên trong danh sách những người đi kinh tế mới, anh ngồi im cúi mặt, không
có ý kiến gì khi nghe đọc tên mình, anh là thành phần không thể nêu lý do gì để
xin xét lại. Chỉ có nàng trào nước mắt, lẻn ra ngoài phòng họp khóc một mình.
Viễn cảnh anh đơn độc nơi heo hút vùng sâu không có thân nhân như những gia
đình có đông lao động khác làm nàng không chịu nổi. Vất vả, thiếu thốn là việc
tất nhiên. Đối với người dân thành phố lúc ấy, đi kinh tế mới chẳng khác nào bị
đi đày. Nàng còn đau xót hơn khi nghĩ đến sự cách trở giữa hai người.
Căn
nhà của anh phải tháo dỡ những gì có thể mang theo để dựng lại nơi ở mới. Những
chiếc xe vận tải được đưa đến để chuyển vật dụng và người. Tiếng reo hò, đồng
ca để cổ vũ tinh thần của đoàn thanh niên ở địa phương được cử theo làm công
tác, giúp những gia đình đi kinh tế mới dựng nhà. Nàng sững im khi đoàn xe lăn
bánh, biết rằng từ đây là thương nhớ, cách xa…
Anh
đi rồi, một ngày đối với nàng dài như không thể hết, nàng viết nhật ký hàng đêm
với bao nhiêu lời yêu thương cho anh. Những bài thơ chan chứa nỗi buồn mà vẫn
không diễn tả hết lòng mình. Anh không biết! Vì nàng không gởi được cho anh. Cứ
mỗi lần hình dung anh đang phơi mình ngoài nắng cháy cuốc xới đất hoang, lòng
nàng lại nhói lên, đau xót.
Sau
nhiều ngày chờ đợi, nàng cũng được gặp lại anh, khi nắng chiều đã vút lên hàng Hoàng Điệp trước ngõ, ngỡ như anh từ
một giấc mơ nào bước ra, một nhân dáng dãi dầu nắng gió, gầy guộc rám nắng.
Nàng khóc, vì mừng và vì thương anh. Nhìn anh tiều tụy nàng hiểu ngay anh vất
vả như thế nào dù anh không nói ra. Anh là người không hay than vãn về hoàn
cảnh. Lần đầu tiên nàng nấu cho anh một bữa cơm, hạnh phúc vì được chính tay
chăm sóc người mình yêu thương, nàng sung sướng khi nhìn anh có vẻ ngon miệng
với bữa cơm đạm bạc của nàng. Anh nói:
- Em
biết không? Ở trong ấy hôm nào được ăn nước mắm anh tưởng như được ăn… đám giỗ
vậy.
Nàng
sửng sốt:
- Nước
mắm mà cũng thiếu sao?
- Muối
có khi cũng thiếu. Trồng trọt đã có thu hoạch được gì đâu. Những nhà khác còn
có thân nhân ngoài này tiếp tế, còn anh…
Hai
người lặng im nhìn nhau, anh cũng hiểu nàng không có cách gì giúp được cho anh.
Nàng còn có gia đình cha mẹ, một bầy em đông còn nhỏ dại…
Hoàng
hôn đến rất nhanh, anh không thể ở lại lâu hơn, những điều cần thiết cũng chưa
kịp nói hết với nhau. Anh cho nàng biết anh xin phép với lý do về để mua một
vài vật dụng cần thiết, nhưng thật ra anh có ý định trốn về miền Tây, nơi có
người em gái của anh theo chồng về sống ở đó, anh cần sự giúp đỡ.
So
với anh, nàng còn quá thiếu hiểu biết để có thể cho anh một lời khuyên, cũng
không thể ngăn cản anh thực hiện điều gì anh muốn. Nàng chỉ nói được với anh
rằng nàng có linh cảm nếu anh đi lần này thì nàng có thể sẽ mất anh. Trước khi
đi, anh để lại cho nàng một câu nói giống như một lời nguyền:
-Nếu
còn sống, nhất định anh sẽ về với em!
Rồi anh đi…
Ngày
tháng tiếp nối tháng ngày, nàng không nhận được một tin gì của anh. Mới đầu
nàng còn tự an ủi rằng có thể anh sợ nàng gặp phiền phức vì liên hệ với anh,
một người đi khỏi địa phương không được sự cho phép của chính quyền, anh không
muốn nàng gặp phiền phức vì lúc ấy gởi thư qua bưu điện là cách liên lạc duy
nhất nên anh chưa gởi thư về. Nhưng sự đợi chờ vô vọng không cho nàng nghĩ như
thế lâu hơn. Anh đủ thông minh để nghĩ ra một cách nào đó để gởi tin về cho
nàng, nếu anh muốn. Miền Tây! Nơi đó đâu phải là chân trời góc biển…
Nàng
không còn hy vọng, mong gì gặp lại anh nữa. tình yêu đó dù không chết trong
lòng nàng nhưng nó cũng phải chìm lặn xuống nơi sâu nhất trong tâm hồn. Trước
khi ổn định được lòng mình, nàng đã đau khổ dày vò, tuổi đôi mươi của nàng
không còn một chút mơ mộng gì về tình yêu nữa. Nàng hay khóc thầm, âu lo hơn là
hờn giận khi nghĩ đến anh. Nàng cầu mong anh chân cứng đá mềm, vượt qua được
những khó khăn mà chắc chắn anh phải gặp. Nàng cũng mong vết thương trong tim
nàng mau lành lại, đừng khắc khoải, hãy trôi đi, xuôi về chốn mịt mờ những nỗi
buồn không biết nói cùng ai nên nàng thường viết vào những chiếc lá thả xuống
dòng sông trong những buổi chiều nghiêng bóng. Ngủ yên nhé, tình yêu…
Nàng
lên thành phố làm việc như những người
trẻ tuổi khác. Kỷ niệm về anh ở lại nơi quê nhà. Nàng đoán rằng anh đã có gia
đình êm ấm và hẳn là anh đã quên nàng như quên một làn hương thoáng qua đâu đó.
Hơn
hai mươi năm lặng lẽ trôi qua. Nàng có thêm nhiều bạn mới, những cuộc gặp gỡ
mới và tình yêu cũng đến, rồi cũng có rất nhiều lý do để chia tay. Trong tâm
hồn nàng dường như có một khoảng trống không gì có thể lấp đầy. Nàng chợt tin
vào số mệnh, có lẽ khi nàng được sinh ra đời, ông tơ đã quên buộc cho nàng một
sợi chỉ hồng nên mới khiến xui những người đàn ông đến với nàng đều có những
điểm nào đó nàng thấy không phù hợp với mình để rồi phải chia tay, mà đã không
hợp nên nàng nghĩ thà sống một mình lại hơn!
Những
mùa xuân đến rồi đi, nàng không buồn không vui, không chờ đợi một điều gì mới
mẻ đến với mình, nhưng việc gì đến phải đến. Nàng tình cờ gặp lại một người
bạn, là đồng hương của nàng và cả anh, từ Paris trở về thăm nhà. Những gì về
anh như một bí ẩn đối với nàng lúc đó mới được hé mở.
Khi
xưa không phải anh về với người em gái ở miền Tây. Thật ra anh có một số bạn bè
tổ chức vượt biên và họ muốn anh cùng đi, anh không còn lựa chọn nào khác, đó
là cách tốt nhất để anh thoát khỏi sự khốn khổ mà anh không tin mình đủ sức
chịu đựng đến cùng. Anh không phụ tình yêu của nàng, nhưng khi nhà nước Việt
Nam còn xem những người vượt biên là
phản quốc thì anh không thể liên lạc với nàng. Đến khi chính sách có phần thông
thoáng hơn,Việt Nam mở rộng ban giao với nhiều nước trên thế giới, anh vội viết thư về cho nàng, đôi lần như thế nhưng
không hề nhận được hồi âm, anh cũng nghĩ nàng đã có gia đình. Và anh lấy vợ, rồi
có con, nhưng cuộc hôn nhân đó không bền lâu, anh lại sống một mình, đơn độc
như ngày bước chân lên đất khách. Sau ngần ấy năm chưa một lần anh trở về quê
hương, vì nơi đó anh không còn ai thân thích, có chăng là nàng! Nhưng anh cũng
không biết nàng hiện ra sao? Ở đâu? Hơn hai mươi năm là khoảng thời gian đủ làm
cho nàng lãng quên, hơn nữa ngày xưa anh đã làm tổn thương lòng tin của nàng,
chắc gì nàng còn nhớ đến anh. Anh không biết rằng nàng có trái tim nhân hậu,
nàng hay đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm thông, chia sẻ. Nàng ít
hờn giận ai quá lâu, thì với anh dù tình yêu xưa đã theo anh vuột khỏi tầm tay,
nhưng ngẫm lại nàng chưa hề oán giận anh, thì nay hiểu rõ sự thật rồi, nàng
lại thấy thương cảm cho anh. Khi gia
đình tan vỡ, nàng cho rằng dù bất cứ lý do gì, lỗi của ai cũng đều đáng tiếc.
Người chồng hay người vợ đều bị tổn thương, mất mát như nhau, đều buồn như
nhau. Chắc chắn không ai mong điều tan vỡ đến với mình. Vậy mà cuộc đời của anh
sao gặp những điều như vậy…
Nàng
cho người bạn số điện thoại và địa chỉ E-mail của nàng để chuyển đến anh, nàng nghĩ giữa nàng và anh ít ra cũng
còn một tình bạn để thăm hỏi nhau. Anh vui mừng khi biết tin về nàng qua người
bạn và nàng cũng vui không kém khi nghe giọng nói của anh từ nửa vòng trái đất
gọi về. Tình yêu của hai người đến lúc được đánh thức bởi số phận, mối tình đã
ngủ yên trong lòng nhau hơn hai mươi năm chợt choàng dậy, khi mái tóc xanh xưa của
cả hai đã có nhiều sợi bạc, nhưng tình yêu không có tuổi. Họ yêu nhau hơn, như
bao ngày dồn nén để bùng lên mạnh mẽ. Họ thấy cuộc sống đầy ý nghĩa và mục đích
để vươn tới. Anh hay nói:
- Nếu
ngày xưa anh mang được em theo thì con của mình đã lớn rồi em nhỉ? Số mệnh đã
buộc mình với nhau rồi nên dù có cách trở thế nào thì cuối cùng mình cũng sẽ
thuộc về nhau. Mình sẽ sống cho cả hai mươi năm qua nữa em nhé.
Nàng
nói:
- Anh
phải bù cho em tất cả những gì trong suốt thời gian mình xa nhau.
Anh
nói:
- Dĩ
nhiên rồi, em yêu!
Anh
cho nàng một niềm hạnh phúc vô biên dù chưa thể gặp nhau, nàng luôn cảm thấy có
anh bên cạnh. Sự cô đơn không còn vây phủ quanh nàng trong căn nhà quạnh quẽ.
Một mái ấm gia đình được anh vẽ lên mỗi ngày một rõ ràng. Nhưng đến hôm nay anh
cho nàng một sự bẽ bàng khi báo tin anh sắp sang Mỹ với gia đình người bạn để
cùng đón tết cổ truyền để nhớ quê hương! Nàng muốn hỏi anh xem người bạn đó là
đàn ông hay phụ nữ, nhưng nàng sợ nếu anh trả lời là phụ nữ thì nàng sẽ ứng xử
ra sao? Vì thế nàng im lặng không tỏ được thắc mắc của mình. Hẳn anh không hiểu
được tâm trạng của nàng nên anh cứ vui vẻ nói cười cho đến khi tắt máy.
Nàng
nằm im, chơi vơi hụt hẫng như đang rơi giữa lưng chừng không gian đặc quánh
sương mù. Anh không đến trong giấc mơ buồn như tiếng thở dài của nàng đêm nay.
O0O
Không
khí của những ngày cận tết bao giờ cũng rộn ràng, hối hả nao nức. Các siêu
thị, hàng chợ đông nghẹt người đi mua
sắm. Nàng hòa vào dòng người đó để đẩy lui cảm giác lạc lõng của mình. Từ lâu
rồi nàng không có khái niệm gì về một cuộc vui. Ngày lễ, tết chỉ là dịp để nàng
có thể nghỉ ngơi cho lại sức sau những ngày làm việc chứ không phải để vui
chơi. Nàng sống một mình, ít bạn bè, vì vậy nàng không quan tâm phải làm gì để
có một cái tết đầy đủ, có ai đâu để sum họp cùng nàng. Nhưng sáng nay nàng chợt
muốn ra đường, muốn đi đâu đó, nàng không chịu nổi sự im lặng trong căn nhà dù
đã rất quen như thế. Nàng trang điểm khuôn mặt mình thật kỹ, chiếc váy màu đen
hở cổ tôn làn da trắng, khiến nàng trở nên thanh thoát dịu dàng, và đôi mắt
buồn thiếu một tia nắng lấp lánh. Nàng đến nhà một người bạn gái thân thiết từ
thời thiếu nữ, muốn rủ bạn cùng đi mua sắm, bỗng nhiên nàng muốn có một cái tết
như tất cả mọi người, dù rằng nàng vẫn sẽ đón giao thừa một mình, bao nhiêu năm
rồi như thế, bận lòng chi cho buồn thêm, nàng tự nhắc mình trước khi rời khỏi nhà.
Nhưng
khi đến nhà bạn thì nàng thấy cô bạn và chồng, con đang lên chương trình vui
chơi trong mấy ngày xuân, họ quay quần bên nhau vui vẻ, nàng không muốn phá đi
cái không gian riêng biệt hạnh phúc đó nên lẳng lặng rút lui. Nàng vào một quán
café vắng khách, ngắm nhìn đường phố dập dìu người, xe qua lại. Chiếc loa ở góc
quán phát ra một bài hát quen làm nàng chú ý “Em sẽ là dòng sông để anh là biển rộng. Em sẽ
là gió lộng để anh là mây bay…” nàng mỉm cười nghĩ tình yêu thường làm con
người trở nên rộng lượng và cao thượng như thế, cũng như nàng, sao nàng không
thấy giận anh? Chỉ buồn, vì đó là tâm trạng khó tránh được trong lúc này.
Đã bốn ngày anh không gọi cho nàng, chiếc điện
thoại trở thành một vật thừa nên nàng cất vào tủ không thèm mang theo như chính
nó là nguyên nhân khiến nàng buồn. Nàng cũng không check mail, vì nghĩ anh đã
sang với người bạn và họ đang vui chơi, chắc gì anh có thời gian mà gõ thư cho
nàng. Rời khỏi quán café, nàng đi mua sắm các thứ như dự định. Quá trưa mới trở
về, taxi dừng lại trước hiên nhà, người tài xế xách giúp nàng những chiếc túi
đựng hàng vào đặt trước cửa, nàng đang loay hoay mở khoá thì một cánh tay từ
phía sau chồm qua vai cầm lấy chiếc chìa khoá trên tay nàng:
- Đưa
đây anh mở cho.
Nàng
giật mình quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt rất đỗi quen thuộc đến độ nàng có thể
nhớ từng nét của người trong tấm ảnh mà nàng đặt ở bàn làm việc đang đứng đây,
sau lưng nàng, rất gần đến độ nàng có thể nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của anh:
- Anh
xuống máy bay và về thẳng đây, thấy đóng cửa cứ sợ nhầm địa chỉ. Anh phải hỏi
thăm hàng xóm, rồi ngồi ở quán nước bên kia đường chờ em đã mấy tiếng rồi, nếu
em không về chắc anh phải quay lại…phi trường!
Giọng
anh vẫn đùa cợt, nàng chẳng còn nghe anh nói gì nữa, cử chỉ của nàng cuống quít
và nàng kêu lên một cách vô thức “Trời ơi! Trời ơi!...”.
Anh
phải tự đẩy hành lý của anh và xách những túi hàng hoá của nàng vào nhà. Nàng vẫn như người còn
trong cơn mơ hoặc là đang bay bổng. Anh ôm ghì nàng vào người anh bằng cả hai
cánh tay:
- Sờ
vào người anh xem có phải là thật không? Anh đã về với em rồi. Từ nay chúng
mình không bao giờ xa nhau nữa em nhé…
Nước
mắt của nàng lúc ấy mới trào ra, anh nói:
-…Em
đang thắc mắc sao anh nói sang với người bạn mà lại có mặt ở đây phải không? Anh
nói thế vì muốn cho em có một niềm vui bất ngờ. Em có nhớ anh nói anh sẽ cho em
một món quà đặc biệt và…nặng lắm, nhìn anh xem (anh lùi lại, dang hai cánh tay
ra, nghiêng đầu nhìn nàng) anh nặng đến bảy chục ký đó nhé …
Nàng
bật cười, hai nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh:
- Anh
xấu lắm, em ghét anh…
Dường
như thế gian này nàng là người hạnh phúc nhất, và anh cũng thế. Nàng biết rằng
con đường đi đến mùa Xuân của đời nàng nếu không có anh, nàng sẽ không bao giờ
có thể bắt đầu.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*****
Với lòng trắc ẩn, tôi xin tặng cho đôi tình nhân này một kết thúc
có hậu (Dù họ đã tìm được nhau, nhưng nghìn trùng cách biệt! Lòng chung thuỷ
không thể lấp được biển đông, trong khi trái tim nàng đã hoá đá bởi đợi chờ…)
HTMH
Anh còn nợ em
Nhạc: Anh Bằng
https://youtu.be/Ll2ZDM-pg2M?si=hAxVm1SMx6LOZS0T
Đan áo
mùa Xuân
Nhạc:
Phạm Thế Mỹ
https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét