x
39.
Truyện ngắn
Gió Ơi!
Bay Đi…
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Vừa leo lên giường trùm chăn thì điện thoại báo có tin nhắn, chưa
mở ra xem tôi cũng biết là ai gởi tin cho tôi vào giờ này “Em ngu chua?”. Thế
mà cũng hỏi, đã ngủ thì sao tôi còn đọc được tin! Tôi bấm máy trả lời “Roi, anh
ngu chua?”, rất nhanh tôi nhận lại tin “cung roi ! Dang nam mo thay em”. Xạo
quá trời, tôi cũng đáp lại “Em cung vay, dang mo thay anh”, “Thay gi?”, “Thay
anh noi tao lao…”
Nhạc chuông báo Nguyên đang gọi, tôi áp máy vào tai hỏi:
- Chán nhắn tin rồi à?
- Ừ! Nói cho nhanh, em đang làm gì đó?
- Trùm mền rồi, chuẩn bị đi ngủ.
- Xít vô cho anh nằm với.
Tôi gắt nhẹ:
- Đừng nói cà rỡn như vậy em giận cho coi, người chi mà kỳ cục.
- Hahaha…ngu gì mà cà rỡn, anh nói thật chớ bộ.
- Hừm! Anh ba trợn hổng chịu nổi.
Tôi tắt máy luôn, Nguyên không phải là người yêu của tôi, chưa
bao giờ tôi nghĩ có một ngày nào đó tôi sẽ yêu Nguyên, và có lẽ anh cũng nghĩ giống
như tôi vậy. Sự thân thiết giữa tôi và Nguyên có lẽ vượt qua khỏi thứ tình cảm nhùng
nhằng giữa hai người khác phái, nó giống một đôi bạn tâm giao cùng giới hơn. Anh
hay đùa, nói bất cứ câu gì anh thích một cách “hồn nhiên” mà không sợ bị tôi hiểu
nhầm, hoặc tưởng…bở!. Kể cả khi Nguyên “nhào” vào nhà tôi mà miệng thì nói to “
I love you! Do you love me?” và choàng lấy vai tôi tự nhiên như người…Sài Gòn! Còn
tôi, cùng lắm là gạt tay anh ra thôi, và chẳng…càm ràm gì về sự tự nhiên quá lố
của anh. Mỗi lần gặp nhau thì những chuyện trời trăng mây gió không đầu không
cuối cứ liên miên ngỡ không có điểm dừng, mà nếu phải dừng thì cuộc tán gẫu đó
cũng bay theo gió không vướng lại gì ngoài một niềm vui.
Tôi có một cô bạn, không thân mà cũng không sơ, hay đến nhà tôi
chơi, nàng xinh xắn và lớn hơn tôi vài tuổi, có công việc ổn định, tính tình khôn
ngoan, ứng xử khéo léo. Nàng đã có lần gặp Nguyên ở nhà tôi, và có vẻ cảm tình
khi thấy anh. Biết như thế nên tôi có sáng kiến là “tán” vào cho hai người
“kết” nhau. Mới nghe tôi gợi ý, Nguyên gật gù, nói kiểu không hưởng ứng mà cũng
không phản đối:
- Tuỳ em, nhưng anh nói trước, bắn bia không được phải đền đạn.
Tôi nguýt anh, vì không hiểu anh đang nghiêm túc hay lại là trớt
trớt:
-…làm như em có lợi lộc gì trong việc ấy, hứ...
oOo
Nàng! Mai Hà đến nhà tôi khi trời đã tối mà ngoài kia đang mưa
tầm tả, cơn bão từ đâu đó đang ảnh hưởng thổi qua thành phố, nàng có vẻ buồn
chuyện gì đó, và nhiệm vụ của tôi là làm nơi cho nàng trút bầu tâm sự cho vơi
nỗi niềm. Tôi mở nhạc cho nàng nghe, tôi pha trà cho nàng uống, tôi vỗ về nàng.
Và nếu như nàng không chê, thích tựa vào vai người đồng giới, tôi cũng sẵn sàng
luôn.
Mưa cứ rã rích và trời về khuya. Nàng nói nàng sợ lắm không dám
về một mình, tôi thì không thể đưa nàng về, hơn nữa để nàng thân gái dặm trường
đơn lẻ trong mưa tôi cũng không nỡ. Nàng gợi ý “ Hay là nhờ anh Nguyên?”. Tôi nghe
hợp lý bèn gọi điện thoại cho Nguyên:
-…Anh đến nhà em gấp.
- Có điên không? Muốn nước cuốn anh đi luôn à, chuyện gì mai nói.
- Không! Ngay bi giờ cơ …(Tôi phịa ra) em đ.o.. đ.o.i…đói!(Tôi
dài giọng thiểu não)
- Nấu ..mì ăn liền mà ăn!
- Không còn cái gì trong nhà, trên đường qua anh ghé mua bánh mì
cho em, cám ơn anh trước, em đợi đây.
Tôi tắt máy và yên chí đợi Nguyên. Quả nhiên một lát sau nghe tiếng
xe của anh, vừa bước vào nhà là anh không quên “nguyền rủa” tôi:
- Chưa thấy ai đoản như em, không biết tự lo một việc đơn giản
như vậy phải báo đời người ta.
- Hihihi…có vậy anh mới “liều thân” tới chứ.
Nàng đối mặt với Nguyên, không gian lạnh khiến tình người ấm hơn,
anh hiểu rằng tôi muốn anh giúp tôi đưa nàng về. Cơn mưa nặng hạt giữ chân
Nguyên lại trong chốc lát với những câu chuyện tầm phào:
-…Có một nàng công chúa yêu một người dân thường. Vua không đồng
ý nên buộc công chúa lấy một người quyền quý do vua cha lựa chọn, nếu công chúa
không ưng thuận người quyền quý kia thì chàng dân thường phải bị…xử trảm…
Tôi la lên:
- Vô lý, hổng cho người ta “ưng” thì thôi mắc gì bắt người ta bị
xử trảm?
-…thế nên vua cha mới đưa ra hai điều kiện. Một là, nếu công chúa
chấp nhận lấy người quyền quý, chàng trai dân thường sẽ được tha đồng thời được
vua “thưởng” cho một người đẹp khác. Hai là nếu công chúa không chấp nhận kết
hôn cùng với chàng quyền quý do vua cha “chỉ định” thì chàng trai dân thường
kia phải bị hành hình. Túm lại cả hai điều kiện đó đều có một kết thúc là công
chúa và chàng người yêu đều phải chia…tai! Nếu là các em, các em chọn cái nào?
Tôi nói ngay:
- Em hổng chọn cái nào hết vì cái nào cũng phải mất người mình
yêu.
- Ở đây là việc phải quyết định chọn một trong hai mà…
Tôi nôn nóng nói ngay:
- Em không thể lấy một người không yêu cũng như không thể nhìn
người mình yêu lấy người khác hoặc là chết vì mình. Thà em chọn cách hai rồi
cùng… chết theo “chàng”, hai đứa…em
sẽ cùng về nơi… chín suối!
Nguyên lườm tôi:
- Cái mặt coi vậy mà dại…trai!
Mai Hà điềm đạm hơn:
- Còn em, trước mắt “tạm thời” em để chàng lấy người khác để…cứu
chàng, sau đó với quyền hành của một công chúa, em sẽ tìm cách giành lại chàng…
Tôi sửng sốt:
- Giành lại chàng? Còn ông chồng quyền quý mà “phụ vương” buộc phải lấy, để đâu?
Mai Hà mỉm cười:
-…để làm bức bình phong chứ để đâu!
Tôi rụt cổ:
- Gớm quá! Vậy là… ngoại tình rồi còn gì.
-…thời buổi nào chẳng có chuyện ấy. Chưa nói nếu không vì bị ép
“oan ức” như vậy thì “công chúa” đâu phải làm việc trái đạo đó.
Nguyên kết luận:
- Qua cách đối phó của hai em, nói lên tính cách rằng em (Nguyên
hướng sang tôi) chân thật nhưng nông nổi, có phần ích kỷ, rồi em sẽ khổ khi yêu
một người nào đó. Còn Mai Hà, rất khôn ngoan biết dùng thủ đoạn để đạt lấy mục
đích, nhưng hạnh phúc của Mai Hà nếu không thận trọng sẽ dễ gặp sóng gió vì có
phần phiêu lưu…
oOo
Trên đường vẫn không ngớt dòng xe nối đuôi nhau tỏa về các ngả.
Tôi đứng nép vào trạm xe bus nhưng không quan tâm đến những chuyến xe thỉnh
thoảng dừng lại đón vài người lên xe trả lại một khoảng trống quanh tôi. Rồi
lại vài người khác đến, họ ngồi xuống băng ghế cạnh tôi. Tôi ngó vu vơ ra
đường, mắt không định hướng vào vật gì, vì tôi đang nhìn vào bên trong suy nghĩ
tôi, hình ảnh Nguyên cứ vụt nhanh, vụt nhanh xáo trộn trong đầu, mà rõ ràng
nhất là mới đây vài mươi phút trước, không biết anh có nhìn thấy tôi không, nhưng
tôi thì nhìn thấy anh rất rõ khi anh quay đầu lại nói gì đó với người con gái
ngồi phía sau anh trước khi xe nổ máy lướt đi, tôi còn kịp nhìn thấy cô gái
quàng tay qua người anh và tựa đầu vào lưng anh với nét mặt đầy hạnh phúc. Đó
chính là Mai Hà! Không phải đây là chuyện tôi vẫn thường gợi ý với Nguyên ư?
Sao bây giờ chứng kiến hai người với nhau trái tim tôi chợt buốt lên một cảm
giác hụt hẫng và mơ hồ thấy như mình vừa để vuột khỏi tay một cái gì. Tôi đứng
lặng đi một lúc rồi chợt thấy bối rối với cảm nghĩ của chính mình, may mà những
cuốn sách giúp tôi bớt cảm giác thừa thải, trống rỗng của đôi tay, tôi cầm chặt
lấy chúng như bám vào một điểm tựa, quay bước về một hướng khác, tôi không biết
tôi đang buồn hay vui. Tôi chỉ biết một điều, ngay tức khắc tôi muốn có một chỗ
nào đó chỉ có một mình tôi, nhưng đoạn đường dài chưa cho tôi về ngay được nhà,
tôi ghé vào trạm xe bus này, ngồi xuống thẩn thờ. Gió vẫn miên man thổi những
chiếc lá dồn vào một góc chân ghế. Tôi nhặt lên vài chiếc lá và đưa tay về
hướng gió…
Hãy bay đi, gió ơi!...
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét