Truyện vui 1 dấu.
Mất Chó
Đơn
Phương Thạch Thảo
Thím Tám bán bánh cuốn có chú chó Cún rất kháu, thím quí lắm. Cứ
sáng sớm thím gánh bánh bán khắp xóm, chú chó Cún cứ đứng lấp ló chốn vách ván
ngó thím gánh bánh...
Chính sáng ấy thím bán hết bánh sớm, có khúc xí quách khách biếu,
thím hấp tấp “Ới Cún!...”. Chớ có thấy nó, thím kiếm dáo dác khắp chốn, nó biến
mất chớ có dấu vết.
Tít cuối xóm có quán bác Sáng bán món chó nướng rất có tiếng,
khách khứa rất thích đến đó nhấm nháp. Thím Tám đoán chắc chắn bác Sáng bắt chó
cắt tiết. Thím thấy xót nó quá cứ rướm rướm nước mắt. Thím đến trước quán đứng
ngó, thấy khách khứa nhấm, uống rất “chiến”. Thím kiếm cớ phá đám, thím tức tối
mắng bác Sáng té tát “…cấm chối, thứ xấu, thứ ác, thứ…bắt cóc!”. Thím nói thế chớ
có chứng cớ.
Bác Sáng vốn tính chất phát, đối đáp yếu ớt. Thím Tám thấy thế
quyết lấn tới mắng đến bến. Mắng chán, thím đứng khóc thút thít.
Cách đó mấy tiếng, thím Tám thấy chú chó Cún liếng thoắn tái xuất
phía hướng khác với quán bác Sáng, thím Tám trố mắt, hét lớn “Ớ…ớ…Cún…Cún!”. Nó
phóng tới, thím Tám thấy có chó Trắng… thắt
bím phóng kế Cún. Mắt chó Trắng chớp chớp, liếc liếc Cún. Thím Tám thích chí,
có ý thắc mắc…, Cún đến kế thím lắc lắc, múa múa, chắc ý nó muốn nói “Cún có
khách, đít mái lớp…”(this is my love).
Thím Tám thích quá cứ chúm chím, thím tránh chốn khác. Lúc đó thím
mới biết chú Cún trốn thím kiếm tán…gái! Thím thiếu chứng cớ cứ nói bác Sáng
bắt cóc nó, khiến thím mới đến phá quán bác, thím thấy hối, mắng bác Sáng quá
đáng, chắc bác ấm ức lắm, đáng tiếc…đáng tiếc!
Đơn Phương Thạch Thảo
*Tuổi Ngọc (NXB Văn nghệ) Số 18 /
2006
Đan áo
mùa Xuân
Nhạc:
Phạm Thế Mỹ
https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét