x 49.
Truyện ngắn.
Giấc Mơ Buồn
T
Chiều sao mà buồn quá! Tôi thường than như vậy
trong khi nắng vẫn dịu dàng nghiêng trên hè phố, gió vẫn mơn mang đùa với lá
dưới chân tôi. Một thay đổi nào vừa đến làm mọi niềm vui tôi chợt tắt? Tôi chờ
một người không còn có thể dành cho tôi sự quan tâm của một tình thân cần có
trong đời.
Tôi và Huấn thân nhau đã
khá lâu, thời gian đủ cho nhiều thứ giữa tôi và anh trở nên quá cũ. Vậy nhưng
có một điều anh vô tình không nhận ra được từ tôi là tình cảm tôi dành cho anh
không đơn thuần là tình cảm của một người em gái dành cho anh trai. Tôi che giấu
thật kín tâm trạng mỗi khi đối diện với Huấn bằng cử chỉ hồn nhiên, vô tư. Vô
tư cho đến khi Huấn đưa Vân Anh đến giới thiệu với tôi đó là người yêu của anh,
là người mà anh tìm kiếm và phải có cho cuộc đời mình.
Tôi chới với, biết rằng đã
mất đi niềm hy vọng một ngày nào đó Huấn hiểu được lòng tôi. Tình yêu thầm kín
trong tôi biến thành một điều không thể có thực trong đời tôi. Tôi phải gượng
vui với niềm vui mà Huấn đang có. Anh thản nhiên bày tỏ những suy nghĩ dành cho
Vân Anh với tôi, vì theo anh tôi là người thân nhất nên anh không giấu gì với
tôi cả. Tôi cũng hiểu rằng tiếng sét ái tình từ Vân Anh giáng xuống khiến anh
gần lú lẫn. Để làm hài lòng nàng, ngoài tình yêu nồng nhiệt ra, Huấn còn đem cả
vật chất đến cho nàng. Những bữa ăn tại những nơi tương đối sang trọng, rồi
hoa, rồi quà cho tăng thêm phần thi vị đã đẩy Huấn, một người đang tìm kiếm
công danh, với mức lương cố định đã rơi vào tình thế túng quẫn. Tôi đứng bên lề
đời anh, nhìn anh bằng cái nhìn của người ngoài cuộc thấy mục tiêu mà anh đang
theo đuổi thật xa vời. Vì tiếp xúc với Vân Anh, tôi nhận thấy nàng không phải
là một người khiêm tốn trong điều kiện thực tế mà nàng đang có. Với linh cảm mà
con gái thường có, tôi thấy một cái gì đó mơ hồ rằng tình yêu của họ khó bền
vững vì có nhiều khác biệt giữa hai người. Và tôi cứ mãi thở dài, không biết
tôi lo lắng cho họ hay tôi buồn cho tôi.
Có lúc tôi đã buộc miệng
khi biết Huấn bận rộn vì lo để có những thứ vật chất cho Vân Anh để cô không
thua kém bạn bè:
-…Anh đang chinh phục Vân
Anh bằng tiền, nếu như thế thì đó là sự trao đổi chứ không phải tình yêu thực
sự…
Huấn tỏ ra không bằng lòng
nhận xét của tôi:
-Em hơi cực đoan khi nói về
anh như thế, có phải em nghi ngờ Vân Anh không thật lòng với anh?
-Nếu yêu anh thật lòng,
nàng không đòi hỏi anh nhiều thứ như vậy, không hiểu khả năng tài chính của anh
có thể hay không.
-Đó là hoàn toàn do anh,
anh chỉ muốn biến những mong muốn của cô ấy thành hiện thực. Anh muốn nhìn thấy
cô ấy vui. Anh cũng hạnh phúc khi làm được điều gì cho cô ấy.
-Đến một lúc nào đó, anh
không còn có thể đáp ứng được những mong muốn mà những người con gái đẹp có
“hoài bão” về một cuộc đổi đời như Vân Anh thì liệu…
Huấn gắt giọng:
-Em đừng đánh giá Vân Anh
thấp như vậy, anh không muốn nghe…
Huấn và tôi thường bất đồng
mỗi khi nói về Vân Anh, có lúc anh giận vì cho là tôi đã quá lời. Giận rồi hòa,
rồi lại giận…
Nhiều lần tôi tự hỏi, có
phải mình đã có những nhận xét đầy ác ý với Vân Anh do lòng đố kỵ? Vì nàng như
ánh sáng chói lòa đẩy tôi vào một góc tối khuất trong lòng Huấn, để tất cả
những ẩn tình sâu kín tôi dành cho Huấn trở thành niềm trắc ẩn của riêng tôi,
không thể chia sẻ với ai một lời. Không! Tôi tự chất vấn lòng là tôi không đố
kỵ, mà chính Vân Anh cho tôi cái nhìn sâu hơn về nàng qua những lúc chuyện trò:
-Anh Huấn vừa tặng mình cái
Ipad này, vì biết mình đã từ chối nhận một cái như thế từ một anh chàng đang
“mếch” mình muốn tặng…
Vân Anh không hề ngại ngần
khi thốt ra những lời ấy với tôi, sự mãn nguyện hiện rõ trên nét mặt nàng, tôi
hỏi lại:
-Làm sao anh Huấn biết được
Vân Anh đã từ chối quà của anh chàng đó?
-Ồ! Mình không giấu anh
Huấn chuyện đó, để anh ấy biết rằng có những “đối thủ” tầm cỡ bên cạnh nhưng
anh ấy là người may mắn được mình chọn thì phải biết trân trọng tình yêu của
mình, còn phải cố vươn lên cho bằng họ. Để trước khi ngỏ lời cầu hôn với mình,
Huấn phải có một cơ ngơi ổn định.
Xã hội ngày nay biến đa số
con người trở nên thực dụng, những cô gái đẹp cũng khôn ngoan hơn với lợi thế
của mình. Chiều sâu tâm hồn ít được quan tâm trước những gì đánh giá được bằng
mắt. Vân Anh như một đóa hoa đẹp không thể tương xứng khi cắm trong lọ sứ bình
thường, cái chính là nàng biết điều đó và có lẽ Huấn cũng biết điều đó. Huấn
đang đeo đuổi một thứ mà anh không biết có thật hay không? Thì thôi, cứ để anh
đi, con đường chỉ là mới bắt đầu, vì yêu quí anh, sao tôi lại không mong cho
phía trước của anh bằng phẳng, đừng gặp trở ngại nào…
Vì không muốn hành hạ trái
tim mình, tôi cố ý tránh gặp Huấn và cả Vân Anh, đứng trước hai người chỉ khiến
tôi có cảm giác của một người không may mắn mà phải nghe toàn chuyện về hạnh
phúc. Huấn cũng không màng gặp tôi, anh còn mãi dành thời gian cho Vân Anh với
những hẹn hò, đưa đón. Dẫu biết tôi chỉ là một người bạn không nên chen vào
khoảng trời riêng của Huấn, nhưng nghĩ mình bị bỏ quên thì tôi lại bùi ngùi chìm
vào nỗi cô đơn và tâm hồn tôi lạnh giá. Những lúc như thế tôi tìm đến vài nơi
trước đây tôi thường đến với Huấn, tình bạn của tôi và anh lúc ấy thật vui, cũng
ngọt ngào như những bài tình ca mà tôi và anh cùng thích. Không như lúc này tôi
đối diện với những giọt cà phê đắng, một mình…
O0O
Vân Anh đến, nàng như được
lột xác sau thời gian tôi không gặp. Dáng dấp sành sỏi từ trang phục đến màu
tóc. Không còn là cô sinh viên nghèo từ quê lên với khuôn mặt đẹp thu hút nhưng
chưa pha chất thành thị. Sau khi hỏi tôi vài câu xã giao, nàng đặt lên bàn tấm
thiệp cưới, tôi ngớ ra:
-…vậy mà không nghe anh
Huấn nói gì! Các bạn bí mật quá…
Vân Anh cười thản nhiên:
-Huấn còn lòng dạ nào mà
nói khi cũng nhận một cái như vậy.
Tôi vội cầm lấy tấm thiệp:
-Sao? Không lẽ…
-Đúng vậy! Người có tên
trong tấm thiệp này không phải là Huấn, nhưng Kim đừng ngạc nhiên, có vẻ như Kim
chưa bao giờ nghe chuyện như vậy vẫn thường xảy ra trên đời?
Tôi không mở tấm thiệp nữa mà
đặt nó lại chỗ cũ, run giọng:
-Kim phải ngạc nhiên chứ,
vì Huấn và Vân Anh đã có một thời gian dù không dài nhưng rất là thắm thiết.
Huấn đã dành cho Vân Anh tình yêu cùng tất cả những gì anh ấy có thể, Kim cũng
thấy Vân Anh vui vẻ đón nhận…
Vân Anh vỗ vai tôi:
-Nhưng mình không thể bỏ
qua cơ hội tốt hơn đến với mình. Thú thật với Kim, mình lên thành phố không
phải để học, mà là để tìm kiếm cơ hội đó.
Tôi không muốn mở miệng nói
thêm một lời nào với Vân Anh nữa, nàng quá xa lạ trong suy nghĩ của tôi. Tâm
trí tôi chợt hướng về Huấn, bây giờ anh đang ở đâu? Sao anh không cho tôi biết
khi anh gặp một thất bại cay đắng như thế? Hơn lúc nào hết tôi nghĩ anh cần một
người chia sẻ…
Không nghe tôi nói gì Vân Anh có vẻ chột dạ, nàng
dịu giọng:
-Mình biết Kim thân với
Huấn nên không đồng tình với mình, nhưng mỗi người có quyền với cách sống và
suy nghĩ riêng. Còn việc mình mời, nếu không thông cảm được với mình, Kim có
thể không đến, mình sẽ không trách nếu không được đón…
0o0
Huấn không biết rằng tim
tôi se lại khi nghe anh tâm sự về nỗi đau khổ dìm anh vào sự chán nãn khi Vân
Anh quay lưng, phụ rẫy tình yêu của anh. Huấn không biết từ lâu tôi đã chịu
đựng cảm giác ấy với những thầm kín trong lòng. Anh phơi bày suy nghĩ với tôi,
chân thật như một người đang xưng tội rằng anh yêu Vân Anh với tất cả hy vọng
về một tương lai hạnh phúc cho riêng hai người, nhưng không ngờ Vân Anh có một
lựa chọn khác, bỏ anh lại với những kỷ niệm chỉ còn giá trị với mình anh. Càng
hiểu anh tôi càng buồn, không phải vì buồn lây tâm sự của anh mà vì một nỗi
niềm của chính tôi, một nỗi niềm tôi muốn phủ nhận, không dám đặt tên vẫn nằm
tận sâu trong tâm hồn tôi. Mỗi lần gặp tôi, Huấn trút cạn được nỗi lòng, còn
tôi lại thấy tâm trạng thêm nặng trĩu.
Giấc mơ nào rồi cũng tàn. Đam mê nào rồi cũng qua. Tôi sẽ nói với Huấn một câu mà bây giờ chưa phải lúc “Vấp ngã trên đường tình là chuyện bình thường, cái chính là tỉnh táo để nhận ra mình sai lầm như thế nào, rồi dũng cảm đứng lên đi tiếp xem những gì đã qua như một kinh nghiệm, cũng đừng quá thận trọng với con đường phía trước nếu biết bên cạnh còn có một người đồng hành…”.
Đơn Phương Thạch Thảo
Tình buồn
Chương Đức
https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét