x48.
Truyện ngắn
Tình yêu Là Thế
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tiếng u u phát ra từ bóng đèn néon trên trần nhà và tiếng tích
tắc của chiếc đồng hồ treo tường cứ xoáy vào đầu My, như nó từ đó phát ra. Cô
lắng tai nghe một cách vô thức với thời gian không đứng lặng cũng không trôi
đi. Đêm như khoét sâu một khoảng trống buồn hiu trong lòng. Ngồi yên như thế
rất lâu, đối diện với chiếc ghế trống Khải ngồi khi nãy. Căn phòng có những góc
khuất thiếu ánh sáng không có dấu vết của những ngày tết vừa mới đây, ngoài kia
nhịp sống hối hả tiếp tục như chưa hề dừng lại trong mấy ngày lễ tết.
My uể oải đứng lên đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời có mảnh trăng
lưỡi liềm chỉ một vệt sáng mỏng manh, không gian dường như lạnh hơn. Đêm chỉ có
tiếng lá xào xạc vì một cơn gió vô tình thổi qua, đêm lặng lẽ, đêm làm ngổn
ngang tâm hồn ai dù chỉ một nỗi buồn vô cớ nào. My quay vào, mắt lại dừng nơi
Khải đã rời đi. Anh đến mở ra cánh cửa đã khép kín trong lòng cô, ở đó quá khứ
chỉ giấu kín chứ không hề phai nhạt, ở đó là những gì rất thật, không phải là
ánh mắt lơ đãng như không quan tâm đến người đối diện, không phải là môi cười
vô tư để tự dối lòng mình. My đã làm như thế trước Khải sau mấy năm chia cách.
My không nghĩ là anh còn đến thăm cô sau những gì đã xảy ra giữa hai người.
Ngoài kia buổi chiều muộn màng và Khải sừng sững hiện ra nơi ngưỡng cửa, mắt My
mở tròn ngạc nhiên một chút để rồi ý thức rằng giữa anh và cô có còn gì nữa
đâu…
OoO
Ngày ấy!
Luôn luôn là những đợi chờ, tâm trạng của My cứ bồn chồn trong
những lúc ngóng trông Khải. Anh làm gì? Anh đang trò chuyện với ai? Anh đang ở
đâu? Những câu hỏi như thế thôi thúc đã khiến My tìm giải đáp bằng cách gọi
điện thoại cho anh bất kể giờ giấc nào, để rồi lắm lúc Khải không nghe máy là
mối nghi ngờ xuất hiện ngay trong suy nghĩ. Cô hình dung đến những nữ đồng
nghiệp của anh, những người có điều kiện tiếp xúc với anh hàng ngày. Còn My, có
gì để ràng buộc Khải đâu, chỉ là một tình yêu với những hẹn ước thôi, thì làm
sao để giữ anh khỏi những lôi cuốn không thể nào biết trước!
Cô không thể làm tốt công việc của mình vì tư tưởng phân tán, cô
âu sầu héo hắt, cô tự dày vò mình vì những điều tưởng tượng vô cớ và tất cả
những gì chất chứa trong lòng khi Khải đến là cô trút hết cho anh. Cô bày tỏ
tình yêu của mình quyết liệt như thế mà không biết cảm giác của Khải, cho đến
khi anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người chỉ làm anh mệt mỏi, dù anh có quan
tâm và yêu thương My thật lòng cũng không ngăn được anh nói lên suy nghĩ bực
bội của mình về những gì My đã làm:
- Anh không thể chịu được nữa những hồi chuông điện thoại gọi liên
hồi của em, nó làm rối rắm thêm những công việc bận rộn mà anh còn chưa giải
quyết xong…
Giọng nói của Khải gắt gỏng hơn bao giờ. My không muốn thấy anh
như vậy nhưng lòng cô còn ngổn ngang những mối nghi ngờ khi chưa nghe anh giải
thích:
- Nhưng nếu anh nghe em một lần thì em không phải gọi lại nhiều
như vậy, có phải anh đang có ai…đặc biệt bên cạnh nên anh ngại nói chuyện với
em?
- Anh không nghe vì anh đang bận mà cũng quá biết quá rõ em sẽ hỏi
gì. Em cho anh là một kẻ không đáng tin nên mới kiểm soát anh bằng cách như
vậy. Tuy nhiên em cũng phải biết rằng nếu muốn anh có thể nói cho vừa lòng em,
vì em đâu có mặt để biết anh nói đúng hay sai. Chỉ còn cách là em đích thân đi
mà theo dõi…
Nước mắt của My ràn rụa trên mi mắt, giọng cô nghèn nghẹn:
- Anh biết em không thể đến những nơi anh đang có mặt nên mới
thách đố em như vậy. Sao anh không chịu hiểu sao em lại bận tâm về anh. Em thật
là khổ tâm…
Khải dịu giọng:
- Nhưng anh đã làm gì khiến em khổ tâm? Anh biết vì em yêu anh,
nhưng tình yêu phải đặt trên nền tảng của sự tin tưởng. Một khi lòng tin mất đi
thì dù chúng ta có thuộc về nhau, cùng chung sống một nhà thì cũng chỉ để chịu
đựng nhau thôi, đó không phải là điều anh mong muốn, nên ngay bây giờ em hãy tự
tin về chính bản thân mình để tránh cho anh những phiền phức do em nghi kỵ mà
ra…
My như lạc vào một cánh rừng không có lối ra. Cô cố để tâm vào
công việc, tạo cho mình những bận rộn để tâm trạng bớt đi bất ổn khi trong lòng
chợt nghĩ đến Khải. Cái cảm giác anh không thuộc về cô khi anh đang ở một nơi
nào đó không có cô bên cạnh vẫn làm cô bức rức. Dù Khải đã tỏ thái độ không
bằng lòng nhiều lần như thế nhưng My không dễ dàng thay đổi tính khí của mình.
Cô yêu là muốn người yêu của mình không được tiếp xúc với cô gái nào nữa, My
luôn lo sợ mất Khải, lo sợ có một kẻ nào đó chen vào khi cô lơ là quên…cảnh
giác! Tình yêu trong cô như một tảng đá đè nặng trên ngực làm cô khó thở, cô
không tìm thấy an bình trong tâm hồn. Cô mong muốn lúc nào Khải cũng tỏ ra yêu
chìu cô như ngày mới quen, nên mỗi khi cảm thấy một chút hờ hững ở Khải là My
ngỡ như mình bị phản bội, là My lại quên rằng mình phải tự tin để vượt qua
những vụn vặt, đó mới là cách giữ được tình yêu. Tâm trạng của My bất thường
khi thì như một con mèo nhỏ muốn dựa vào sự vững chãi của Khải, khi thì lại tỏ
ra bất cần vì trong lòng chợt nảy sinh nghi ngờ rằng Khải có điều gì giấu cô.
Rồi sự âm ỷ của tro than chợt bùng lên. My như bị trúng thương
khi gặp Khải đang dùng bữa với một cô gái trong tiệm ăn gần công ty của anh. My
lập tức bấm điện thoại gọi cho Khải, đứng từ xa quan sát, cô thấy Khải lấy máy
ra nhìn nhưng không nghe rồi cất vào
cặp. My sững im một lúc rồi bấm máy gọi tiếp, tín hiệu nhạc chờ kéo dài. Một
lúc sau anh và cô gái rời chỗ song song đi về công ty. My như một thân cây bị
đốn ngã, cô ngồi phịch xuống bờ thềm của
một cửa hiệu, mặt nóng bừng, cơn bốc hỏa lan nhanh lên đỉnh đầu, ấn ngón tay
vào thái dương xoa nhẹ một lúc để trấn tỉnh My mới nổ máy xe chạy chậm rãi về
nhà.
Buổi chiều Khải đến khi sự ngóng đợi của cô cao đến tột độ. Anh
vừa vào là cô hỏi ngay:
- Trưa nay anh ăn cơm ở tiệm với một cô gái! Ai vậy?
Câu hỏi không rào đón của My cho Khải hiểu rằng cô đã nghe ai
mách hoặc là chính cô trông thấy. Cảm giác bị theo dõi làm Khải khó chịu. Anh
khinh khỉnh hỏi lại:
- Anh có cần nói qua với em rằng anh đi với ai không?
- Thì em đang yêu cầu anh nói đấy.
- Trong công việc anh phải có những mối giao tiếp và anh thấy
không nên điều gì cũng nói tường tận với em.
My cố giữ không cho nước mắt trào ra:
- Đã vậy thì chúng ta đừng tiếp tục đến với nhau nữa. Mình nên
dừng lại ở đây đi…
Khải gật nhẹ:
- Có lẽ cũng nên có thời gian để xem lại chuyện của mình. Nếu
chúng ta chỉ đem đến cho nhau những phiền phức thì tốt nhất nên làm theo lời em
nói.
My tròn mắt nhìn Khải. Cô tưởng khi nghe cô nói, anh sẽ vỗ về và
hứa sẽ không làm buồn lòng cô nữa, nhưng Khải đã nói những lời cô không muốn và
môi cô cũng lỡ buông ra điều không nên nói rồi. Tự ái bùng lên khiến My chợt
cứng rắn hẳn lên:
- Em không ngờ anh chỉ chờ có thế. Có phải đó là điều anh mong đợi
không?
Khải thở mạnh:
- Tùy em hiểu. Giờ thì anh chỉ còn muốn có một khoảng không gian
cho riêng mình, tạm thời gác lại tất cả những gì làm anh bận trí.
Thế là hết! Chia tay bất ngờ như thế để nhiều ngày tháng trôi
qua, sự dằn vặt không thôi làm My hối tiếc, giá như trước đó cô yêu anh bằng sự
rộng mở, tin tưởng. Đừng giữ chặt anh bằng sự ghen hờn vô lý thì có lẽ Khải đã
không rời xa cô. Vốc cát sẽ trôi tuột đi khi bàn tay bóp chặt. Hiểu được điều
đó thì con đường quay lại đã mất dấu. My đành lánh xa nơi chốn ghi nhiều kỷ
niệm của mình, để trở về nơi không thể tìm ra dấu vết nào khi lòng quay quắt
nhớ. Những thứ thanh toán được bằng tiền cô đã dần có đủ, chỉ có một khoảng
trống trải trong lòng thì không thể bù lấp dễ dàng, vì tận sâu trong trái tim,
mối tình dang dở vẫn làm My tê tái.
OoO
…Giờ gặp lại anh! Người một thời My đã yêu và hành xử một cách
nông nổi. Thời gian qua làm sự cuồng nhiệt lắng xuống, giờ đây lòng cô như bãi
hoang…
My vẫn nhớ người con gái ngồi cùng bàn ăn với Khải năm nào, nhưng
ngày ấy My là người rút lui khỏi đời Khải. Cuộc viếng thăm không phải để My
nhắc lại chuyện cũ vì có lẽ Khải đã an vui với gia đình của mình rồi. Khải ra
về khi hàng đèn đường đã sáng, để lại trong căn phòng trống một mình My lặng
lẽ, với hồi tưởng rối bời làm My không thể yên. Cô chợt muốn rảo bước ra ngoài.
Khoác hờ chiếc khăn lên vai, cô với những bước thong thả trên đường. Đêm vắng
và Khải lại xa rồi, con đường như còn tiếng giày quen thuộc vọng lại, Cô dừng
lại lắng nghe dường như không phải là dư âm, mà ở rất gần phía sau cô. My thảng
thốt quay lại, bất ngờ thấy Khải đã bước đến kề sát bên cô:
- Anh còn quên một câu trả lời nên quay lại. Câu hỏi trước kia của
em, “Người phụ nữ ngồi cùng bàn với anh là ai?” Đó là một người phụ nữ đã lập
gia đình làm cùng công ty với anh. Chị ấy và anh tình cờ gặp nhau trong quán
ăn…
Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt Khải, My thấy nụ cười của anh dịu
dàng. Cô đứng yên, im lặng. Anh ôm choàng lấy vai cô thì thầm:
-…Đừng khóc! Có anh ở đây rồi…
(Dran 28.2.2013)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*
Tình buồn
Chương Đức
https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=l9o2k0v6Lo8RJ2LT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét