Anh đi rồi
Anh đừng ví tình anh là biển cả
Đại dương luôn sóng gió
chẳng yên lành
Em mong rằng anh cứ hãy là anh
Thật đơn giản, chân thành thôi đã đủ.
Anh đừng ví tình anh là tinh tú
Vì sao nào với được trong tầm tay
Em muốn em vẫn với trái tim này
Cũng đơn giản trong tình yêu hai đứa.
Nhưng anh đi, ngày ấy không còn nữa
Đêm kéo dài cho nỗi nhớ bâng khuâng
Ngày bơ vơ âm thầm những bước chân
Trái tim đã bao nhiêu lần thao thức.
Dù tình yêu có bao điều không thực
Trách hờn chi anh nhỉ? Nếu xa rồi
Có lẽ nào như là bóng mây trôi
Chỉ giây phút vậy thôi, rồi tan vỡ…
Anh đi rồi mùa Hè về nức nở
Mùa Thu sang vàng úa chiếc lá vàng
Mùa Đông về hiu hắt không gian
Mùa Xuân thật ngỡ ngàng em chẳng đợi.
Có những con đường trọn đời không thể tới
Mơ làm gì? Buồn nát cả đời nhau…
(18g20 Chúa Nhật 31.3.1996)
Đơn Phương Thạch Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét