x207
Mùa Thu trong trong mưa
Nhạc: Trường Sa
https://youtu.be/Dors93ThW7U?si=K9Q8tEt3BKNizxbc
x207
Mùa Thu trong trong mưa
Nhạc: Trường Sa
https://youtu.be/Dors93ThW7U?si=K9Q8tEt3BKNizxbc
x206
Đêm Sài Gòn
Sài Gòn là những đêm
Thiếu những vầng trăng sáng
Em bỏ quên ngày tháng
Trong khoảng dài cách xa.
Em ru tình đôi ta
Ru từng mùa thương nhớ
Ôi! Mùa Thu bỡ ngỡ
Làm rơi chiếc lá vàng.
Là ngọn gió lang thang
Đêm Sài Gòn thao thức
Những con đường nô nức
Nơi nào đang có anh!
Niềm vui quá mong manh
Em không sao hiểu được
Trên đường dài xuôi ngược
Tìm nhau đến bao giờ…
(30.8.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Mùa Thu trong trong mưa
Nhạc: Trường Sa
https://youtu.be/Dors93ThW7U?si=K9Q8tEt3BKNizxbc
x205.
Chiếc Đồng Hồ
Chiếc đồng hồ cũ
Treo ở trên tường
Sáng nào cũng thế
Nhắc em đến trường.
Đàn gà trống gáy
Mặt trời ửng hồng
Mẹ em nhóm bếp
Nấu cơm ra đồng.
Binh boong…binh boong!
Đứng giờ, đúng buổi
Như người bạn thân
Luôn luôn gần gũi…
Nhắc em giờ học
Cả giờ nghỉ ngơi
Ôi! Sao yêu quá
Chiếc đồng hồ ơi!
(20:30 Thứ Hai 16.8.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
x52.
Truyện ngắn.
Tôi Với Mùa Xuân
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Năm mười bảy tuổi, nếu có hỏi về tuổi tác của mình, tôi rất vui
vẻ trả lời ngay rằng tôi mười bảy tuổi. Thời gian vụt qua tôi ngoài bốn mươi,
ai hỏi tôi chỉ nói năm sinh để ai giỏi toán thì tự trừ ra với năm hiện tại thì
biết, gặp tay dốt toán trừ nhầm có khi tôi lại được giảm đi…vài tuổi! Rồi cứ
thế tôi ngoài năm mươi, giờ thì ai hỏi tôi chỉ nói bằng tên…con giáp! Chẳng hạn
tôi nói tôi tuổi con gà, con gà thì có bao nhiêu là năm…gà! Họ chẳng còn biết
đâu mà lần, mà giá như tôi nói rõ
là tôi tuổi Đinh Dậu thì cũng chẳng
ai biết Đinh Dậu là cái …đinh gì!
Không hiểu sao tôi rất thích nói về tuổi Tây, tuổi Tây nghe vừa
có vẻ…Tây vừa giảm bớt một tuổi già so với tuổi ta. Là phụ nữ khổ thế đấy, chắc
chiu từng ngày xuân, đã thế người ta lại hay nói “Trai ba mươi tuổi còn son.
Gái ba mươi tuổi đã toan về già”. Tôi chắc rằng tác giả của câu nói ấy là đàn
ông (Và là người có ác cảm với phụ nữ lắm) mới bày ra câu nhận xét đầy…ác ôn như
vậy. Chứ nếu là tôi, một người có mối thiện cảm với đàn ông lẫn đàn bà thì tôi
sẽ nói “Trai bảy mươi tuổi còn son. Gái bảy mươi tuổi mới toan về già” cho người
đời dựa vào đó mà có một cái nhìn rộng thoáng về sự lão hoá của cả hai phái.
Mùa đông đã qua, tôi cặm cụi tỉa lá cho cây Mai Tứ Quý trước sân
nhà, hy vọng mùa xuân đến cây cho nhiều hoa. Tôi ngắm thân cây xù xì già cỗi như
ngắm những đốt thời gian đi qua để lại dấu vết buồn bã trên thân cây. Cây mai
này đã hơn một nửa tuổi của tôi, nó cũng cô đơn quạnh quẽ qua bao mùa mưa nắng
trước hiên nhà. Tôi thông cảm cho nó như cám cảnh cho cuộc đời tôi nên cố trồng
thêm một cây nữa bên cạnh cho nó có bạn, nhưng dù có ươm trồng, chăm bón bao
nhiêu cây mai con cũng không sống được. Người chung quanh lại bảo “Nó giống bà
chủ của nó, cứ một thân một mình vậy thôi. Chừng nào bà kiếm được một mình nữa
ở chung thì tự khắc cây mai đó sẽ sinh sôi nảy nở”. Hừm! Tôi mà kiếm được một
mình nữa thì còn nói làm gì. Tôi ức lắm, họ nói như thế chẳng khác nào chế giễu
tôi không có ma nào nhìn tới, tôi mà kiếm được một mình nữa thì…thì họ phải
biết với tôi. Ừ! Mà biết gì nhỉ? Có tôi biết thì có, biết phải ra sức mà chìu
chuộng người mà mình rước về ở chung. Biết phải trở thành người phụ nữ công
dung ngôn hạnh như thế nào cho đẹp lòng người í, biết phải giỏi việc ngoài xã
hội lẫn đảm đang việc trong nhà! Biết ra đường cứ phải thẳng một đàng mà đi và
phải biết… đủ thứ!
Rồi mùa Xuân đến thật nhanh. Những bông mai tứ quý bắt đầu e ấp
nở trên những nhánh cây trụi lá sau mùa đông giá. Tôi thường đặt chiếc ghế cạnh
cây mai và những buổi chiều tôi hay ra ngồi ở đó ngắm nhìn mây bay, ngắm nhìn
một thời dĩ vãng đã qua, ngắm nhìn những hình ảnh vẫn để lại trong trái tim một
niềm khắc khoải…
Gió chiều mát mẻ, tôi cũng thường hay lạc vào giấc mơ tiên!
000
Hồi tôi còn trẻ tuổi, hồn nhiên vô (số) tội. Được cái vui vẻ dễ
hòa đồng và cũng có tí gọi là nhan sắc. Và với tấm nhan sắc nếu không mặn mà
bằng nàng Hồng kiêu sa, thì cũng là nàng Cúc vàng tươi ấy tôi tha hồ mà ngắm
nhởn nhơ con bướm lượn tà tà quanh tôi. Tôi tưởng bở cứ nghinh mặt lên mỗi khi
thấy có ai nhìn mình. Riết thành tật, mặt tôi cứ nhìn lên… trời nên tôi không
thấy có ai ngang tầm nhìn thẳng. Thỉnh
thoảng mẹ tôi rỉ tai:
- Bà Hai có thằng con trai coi được lắm, nó cũng thích mày nên bã
muốn chọn mày cho con trai bã, mẹ cũng thấy…
Không đợi mẹ hết câu, tôi trề môi:
- Anh chàng đó chỉ biết vùi đầu lo kinh sử, có thấy gì ngoài mớ
chữ nghĩa. Tướng đạo mạo như ông già. Mắt thì đeo cái “đít chai” dầy cộm, ra
đường cứ đi lầm lầm lũi lũi có ngày tông vô cột đèn cũng không thấy…
Lúc khác mẹ lại thỏ thẻ:
- Bà Ba có vẻ muốn “chấm” mày cho thằng con trai của bã, nên cứ
hỏi thăm mày.
Tôi lắc đầu, làm bộ làm tịch:
- Anh chàng đó nhìn thiếu thước tất, con mà lấy về thì chắc để ẵm…đi
chơi!
Mẹ tôi thấy không thể nào kéo tôi xuống khi mà tôi đang lơ lửng
trên mây nên cũng nãn lòng chỉ còn biết nhắc tôi:
- Mấy bà ở giá không chồng ưa…cắn người ta lắm, mày liệu đừng có
đến gần họ.
Trong lòng thì cũng thú vị lắm khi nghe có người chú ý đến mình,
nhưng ngoài mặt tôi cứ ỏng ẹo làm cao. Ỏng ẹo mãi như thế cho đến khi tôi hạ
thấp tầm nhìn thì các chàng trai một thời theo đuổi tôi đã yên bề gia thất, các
bạn gái của tôi cũng tay dắt, tay bồng. Còn mẹ tôi thì ngồi than vắn, thở dài
không yên lòng vì sợ sau khi bà qua đời, tôi sẽ thành bà tiên khi khát phải bò
ra giếng uống nước vì cái sự độc thân của tôi.
Rồi ngày ấy cũng đến, tôi trở thành một bà giá chính hiệu, ra vô
thui thủi một mình. Chẳng ai rảnh rang mà chuyện phiếm với tôi, thậm chí mấy
đứa trẻ con trong xóm cũng lảng đi dù tôi kêu chúng đến để cho kẹo, không biết
có phải chúng nghe ai truyền miệng rằng mấy bà già độc thân thích…cắn trẻ
con!Thật ra đó là những lời hù dọa, cũng là nhắc khéo mấy cô làm biếng…lấy
chồng.
Tôi ra khỏi hồi tưởng vì một bà bạn thân đường đột đến thăm:
-…Tui đến để thực hiện một chuyện quan trọng. Tôi sẽ không để cho
bà sống một mình nữa…
Tôi hốt hoảng:
- Bà định gởi tui vô nhà dưỡng lão ư?
- Đừng vội, từ từ rồi cũng biết, tui tới đây vì có người nhờ, có
mục đích hẳn hoi (Rồi bả nhìn tôi săm soi như đang xem một món hàng) Không biết
“nội thất” có vấn đề gì không chứ “mặt tiền” thì cũng chưa đến nỗi nào…
Tôi tự khai:
- Tim, gan, phổi, dạ dày của tui đều hòa thuận với nhau, chả khi
nào biểu tình hay meetting nên tui rất dễ chịu. Nói chung là ổn!
- Còn mắt thế nào? Nhìn có rõ không?
- Dù không còn là một giòng sông cho thuyền anh bơi lội, nhưng
đeo kính vào thì thị lực cũng khoảng bảy
chục phần trăm.
Bà bạn của tôi chất vấn tiếp:
- Thế còn tai? Tai nghe có rõ không?
- Trời ơi! Nếu lảng tai làm sao tui nghe bà hỏi nãy giờ…
Bà bạn tôi vỗ tay vào bắp vế một cái tỏ vẻ dứt khoát:
- Vậy là tốt! Tui có thể tuyên bố kế hoạch…
Tôi ngạc nhiên:
- Kế hoạch gì vậy?
- Làm mai cho bà một ông để sớm hôm hủ hỉ…
Tôi lắc đầu nguây nguẩy:
- Tui già rồi, còn nghĩ đến việc lấy chồng sao?
- Lấy tuốt, mắc gì không! Còn ăn còn thở là còn lấy chồng được.
Nghe mấy câu ca dao nè. “Ai đi xin đợi tôi cùng. Tôi đi kiếm rượu cho chồng tôi
xơi. Chồng hư mang tiếng mang tai. Tiếng tai thiếp chịu hơn ai không chồng”…
Tôi phản đối:
- Bà đừng ỷ mình có chồng mà ngạo mấy người ở giá như tui đó nhé.
-…tui không ngạo, tui chỉ nói chuyện thực tế thôi. Nghe tui kể
tiếp nè. Có một cô quá lứa vừa mới lấy chồng, sau đêm tân hôn cô ta ngẫm nghĩ
sao đó mà khóc um lên, cổ nói nếu biết như thế thì cổ lấy chồng từ lâu rồi…
-…vì sao?
- Vì tiếc đã bỏ phí mấy chục năm! Vì đến lúc ấy cổ mới biết lấy
chồng là như thế nào…hahahaha….
- Hừm! Thế còn câu “Lấy chồng như gông vô cổ” thì sao?
Bà bạn của tôi chắc là một bà vợ trong một gia đình hạnh phúc,
nên lý sự về cái vụ ở giá rất vững:
-…nhưng “Gái không chồng như ván gỗ lênh đênh!”.
Tôi thấy tai mình nóng lên. Quái! Tôi có còn trẻ đâu mà nghe
chuyện lấy chồng lại ngượng như hồi mới lớn vậy kìa. Sau một hồi tranh luận,
những điều bà bạn tôi nói đầy tính thuyết phục nên tôi thấy cũng có lý quá,
nhưng nếu bây giờ tôi gật đầu ưng thuận cho bà bạn giúp tôi thì còn ngượng hơn.
Tôi còn đang bối rối thì bà bạn hỏi dồn:
- Sao? Có đồng ý không cho tui còn tính, tết đến nơi rồi sợ không
kịp…
Tôi không dám lắc đâu (Dù là giả vờ) vì sợ mất cơ hội như ngày
xưa, tôi đã từng bỏ qua cơ hội của mình vì cái sự làm bộ làm tịch. Tôi nói lí
nhí trong miệng:
- Thì …thì tùy bà, nhưng biết có ai…
- Có đấy! Một người cũng vì mãi lo công danh mà quên béng cái vụ
tìm lại khúc xương sườn bị thất lạc của mình. Ngay ngày mai tui sẽ đưa ổng đến
đây gặp bà.
000
Ngay ngày mai! Bà bạn thân mến của tui không quên nhiệm vụ. Tôi
dậy từ sớm. Sau khi sửa sang lại dung nhan cuối xuân của mình xong thì những
người khách thân mến của tôi đến. Tôi trố mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh bà
bạn tôi, rất dễ để tôi nhận ra những nét quen thuộc mà thời son trẻ tôi từng
gặp, vẫn cái kính dầy cộm, dáng người đạo mạo cùng vẻ mặt (Ngày xưa trắng trẻo
thư sinh) nay đã in khắc dấu của thời gian như…tôi! Tôi chợt nhớ câu thơ của cụ
Phan Khôi “..nếu chẳng quen lung, đố có
nhìn ra được…”.
Tôi bối rối hỏi:
- Anh…anh có phải là con của bác Hai mà ngày xưa…
- Vâng! Chính tui đây.
Tôi hiểu rằng chính tôi đã để mấy chục mùa xuân của mình trôi qua
một cách uổng phí, nếu như ngày xưa tôi đừng bày đặt chê anh. Nhưng giờ gặp lại
nhau cũng chẳng biết nói gì, có lẽ ảnh cũng vậy, cứ lúng ta lúng túng. Còn bà
bạn của tôi thì cứ cười mím chi, bả rành cái vụ này quá nên chắc cũng thông
cảm, bả gợi chuyện:
- Ủa! Cây mai con lúc nãy tui thấy anh xách theo nói để trồng cho
cổ đâu rồi?
Ngay lúc đó anh mới có chuyện để nói, có việc để làm:
- Mấy bận đi ngang qua đây thấy cây mai nhà cô Ba đẹp quá nên tui
dìa tìm giống để ươm, may sao nó lên không thiếu hạt nào, để tui ra trồng bên
cạnh cây của cô cho nó có bạn. Cô Ba có cái gì để xới đất không để tui trồng
xuống cho cô…
Thế là mỗi việc xới đất lên, vùi có một gốc cây xuống, tưới nước
mà cả ba người lăn xăn như trồng cả một vườn cây, may sao đó cũng là cách để
khỏa lấp những ngượng nghịu mà mục đích của cuộc gặp gỡ cần nói (Già rồi chả lẽ
mà nói chuyện yêu iếc thì biết nói gì!!!). Rồi những chuyện tiếp theo mà chúng
tôi rôm rả là…các giống cây mai có trên trời đất.
Mãi đến khi bà bạn của tôi và ảnh ra về, tôi mới liếc mắt nhìn theo. Lại nhớ đến câu thơ của cụ Phan Khôi “Liếc đưa nhau đi rồi. Con mắt còn có đuôi…”
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Tạp chí Lang Bian Số Xuân Ất Mùi 2015
Lạnh trọn đêm mưa
Nhạc: Huỳnh Anh
https://youtu.be/OhAZA4aq8OY?si=IUT9z5Hh731msdHz
x204.
Lặng Lẽ Mùa Thu
Lặng lẽ chiều_ Cái lặng lẽ mùa Thu
Nắng vội vã theo mặt trời lặn xuống
Những cánh chim trên đường bay về muộn
Có chở giùm nỗi nhớ của em theo…
Lặng lẽ chiều_ Lặng lẽ tiếng thông reo
Căn phòng trống trước sau đầy ắp gió
Và như tâm hồn em từ dạo đó
Cũng chật đầy kỷ niệm của đôi ta.
Mãi mãi còn hoài niệm những ngày qua
Con đường chiều vắng im vàng sắc lá
Không có anh đời đã chia đôi ngả
Tiếng tơ chùng trầm tịch cả không gian.
Lặng lẽ chiều_ Lặng lẽ đón mùa sang
Những cơn mưa kéo dài như không dứt
Cơn đau buốt âm ỷ trong lồng ngực
Mất nhau rồi, buồn biết mấy hở anh?...
(20h Chúa nhật 17.8.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Lặng Lẽ Mùa Thu
Thơ: Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Nhạc; Trần
Hữu Bích
Ca sĩ: Trang
Nhung
https://www.youtube.com/watch?v=PzpXctO8HVI&feature=youtu.be
x203
Em Không Thể Hình Dung
Em không thể hình dung nếu có một ngày
Khoảng trời rộng bên ngoài kia sẽ khác
Khung cửa sổ hoàng hôn về tím nhạt
Đăm đắm chìm sâu cả tiếng lá rơi.
Em không thể hình dung sẽ có trong đời
Một giây phút bình yên và hạnh phúc
Mộng ước thì chấp cánh bay cao vút
Em có gì ngoài mảnh vỡ trong tim.
Kỷ niệm xưa cũng lùi lại im lìm
Trăng thao thức khiến đêm càng chậm lại
Giấc mơ buồn cả một thời con gái
Em vụng về biết mấy trong tình yêu.
Chút nắng còn sót lại của buổi chiều
Không ấm nổi vùng không gian lạnh giá…
(20h3’ Thứ Tư 17.7.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
TÌNH YÊU NHƯ BÓNG MÂY
Song Ngọc – Hoài Linh
https://www.youtube.com/watch?v=MutyE-jSqM8
Bên này thương nhớ
Cuối cùng thì anh cũng ra đi
Con đường ở hồn em chừng vắng vẻ
Không có gì dù một làn gió nhẹ
Chiều bơ vơ, thương nhớ đến lặng thầm.
Ngày chờ trông ngỡ dài đến trăm năm
Đất trời cũng như lòng em giận dỗi
Những cơn mưa mùa Thu buồn đến tội
Em vắng anh, niềm khắc khoải thêm dài…
Cuối cùng thì em chẳng còn ai
Hiểu được em như là anh đã hiểu
Như câu thơ lạc mất đi vần điệu
Khi chúng mình đã lạc mất nhau.
Có thể là sau năm tháng qua mau
Em sẽ quên dẫu cho lòng cố nhớ
Để ráp nối những ân tình trót vỡ
Cũng như anh, em quên chuyện qua rồi.
Anh biết không? Em ví dụ vậy thôi
Dù biết rằng hạnh phúc là ảo ảnh
Dù tình yêu đã phương trời chấp cánh
Nhưng trong em còn mãi chuyện ngày đầu.
(21g30’ Thứ Bảy 29.6.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Thương về miền đất lạnh
Nhạc:
Minh Kỳ
https://youtu.be/A3-WdI8g3ak?si=bTURI5usSOFtnTep
x201
Vầng trăng đơn chiếc
Không biết bây giờ anh đã quên chưa
Trời Đà Lạt những chiều mây rất thấp
Những cánh hoa nở muộn màng e ấp
Suốt bốn mùa ven đường chúng ta đi.
Hạnh phúc đôi khi lại quá cầu kỳ
Em đơn giản biết đâu điều anh muốn
Mùa Xuân của đời ta dù quá muộn
Em cũng đành để vuột khỏi tầm tay.
Ngày tháng qua kỷ niệm vẫn còn đây
Em cố giữ sợ thành mây bay mất
Sợ tất cả biến thành điều không thật
Em còn gì để nhắc chuyện đôi ta…
Dù trong anh tình yêu đã nhạt nhòa
Em vẫn tiếc, vẫn buồn, ôi! Biết mấy…
Trăng đơn chiếc, trăng muôn đời vẫn vậy
Em có anh mà vẫn cứ quạnh hiu
Mùa mưa về, mưa suốt cả buổi chiều
Không gian lạnh, lửa nào hong cho ấm!
(20g07’ Thứ Hai 27.5.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình buồn
Chương Đức
https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=JDiIlNQnQ9EqrKxr
x201.
Sân Trường Lặng lẽ
Đã bắt đầu mùa Hạ rồi đó sao
Con ve ngập ngừng cất giọng
sầu trong lá
Cơn mưa đầu tiên kéo về vội
vã
Con đường buồn tênh vắng
những buổi tan trường.
Sắp xa rồi cái thuở thân thương
Kỷ niệm cũ vẫn thường để ngõ
Đà Lạt chiều nay dường như
lặng gió
Nên không thấy trên đường tà
áo trắng bay.
Chia tay rồi lòng tôi mới hay
Dấu chấm hỏi đánh rơi ngoài
cửa lớp
Chưa bận lòng giữa buồn vui
tan hợp
Chiều tan trường có ai đó
trông theo.
Đã gợn buồn trong ánh mắt
trong veo
Mây cuống quít xô nhau về với
núi
Hồn nhiên hỡi còn những ngày
ngắn ngủi.
Ai mang theo được mãi suốt
đời mình
Đường chiều nay những viên
sỏi lặng thinh
Hoa phượng nở cuối sân tường
lặng lẽ…
(20g Thứ Sáu 24.5. 1996)
Hồ Thụy
Mỹ Hạnh
*Đài Truyền Hình Lâm Đồng 20g Chúa nhật 9.3.1997
Hai mùa mưa
Lê Minh Bằng
https://youtu.be/pkEP1AnV3w8?si=KKVXjKpzz1JNu8jx
x199.
Đà Lạt_ Có một con đường
Con đường Mimosa
Một chiều em ghé đến
Con đường vòng yêu mến
Một thuở là của anh.
Cao vút hàng thông xanh
Mây mù trên phố núi
Mây bay về giăng lối
Bơ vơ em trở về.
Tiếng nhạc trầm lê thê
Theo dọc dài phố vắng
Trộn lẫn niềm cay đắng
Biết nói giùm cho ai!
Em biết rằng ngày mai
Nắng sẽ về rực rỡ
Hong khô niềm yêu nhớ
Một thuở là của ta…
Bây giờ anh đã xa
Con đường thành kỷ niệm
Câu thơ tình úa tím
Lặng lẽ chìm trong mưa.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Thanh Niên Số 147 (935) Thứ Bảy 14.9.1996
THẦM LẶNG MỘT VẦNG TRĂNG
Nhạc: Trần Hữu
Bích
Thơ: Hồ Thụy Mỹ
Hạnh
Hát: Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
https://youtu.be/k6nC4liRILw?si=fOmSJxjVkAQ7wy7M
https://www.youtube.com/watch?v=hySkdmlwNkg&feature=youtu.be
Hoa Phượng tháng 5
Em lắng nghe ve trổi điệp
khúc hè
Trời tháng 5, hoa phượng giờ
đã nở
Và buồn vui len vào trong hơi
thở
Những âu lo, bỡ ngỡ của mùa
thi.
Từng giọt mưa thầm lặng tiễn
Xuân đi
Tàn vội vã những loài hoa nở
muộn
Mùa chia tay dù lòng ai không
muốn
Đôi mắt nào lóng lánh giọt
mưa rơi.
Rồi sẽ xa để thương nhớ
trường ơi!
Những tinh nghịch của một
thời bỏ lại
Những ngây ngô và bao điều
thơ dại
Ngày vui nào theo mãi được
bên em
Bài vở cùng thao thức dưới
đèn đêm
Hạt mưa nhẹ bay vào khung cửa
sổ
Tiếng nhạc nhà ai bồng bềnh
trên phố
Lời ca nào ướt sũng bởi cơn
mưa.
Trời tháng 5 hoa phượng nở
đong đưa
Đỏ rực cả điểm mười trong bài
tập
Mùa thi đến bao buồn vui tràn
ngập
Những bâng khuâng vì lại sắp xa trường.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Để trả lời một câu hỏi
Nhạc:Trúc Phương
https://www.youtube.com/watch?v=EYGH7f_XRNQ
R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...