x201
Vầng trăng đơn chiếc
Không biết bây giờ anh đã quên chưa
Trời Đà Lạt những chiều mây rất thấp
Những cánh hoa nở muộn màng e ấp
Suốt bốn mùa ven đường chúng ta đi.
Hạnh phúc đôi khi lại quá cầu kỳ
Em đơn giản biết đâu điều anh muốn
Mùa Xuân của đời ta dù quá muộn
Em cũng đành để vuột khỏi tầm tay.
Ngày tháng qua kỷ niệm vẫn còn đây
Em cố giữ sợ thành mây bay mất
Sợ tất cả biến thành điều không thật
Em còn gì để nhắc chuyện đôi ta…
Dù trong anh tình yêu đã nhạt nhòa
Em vẫn tiếc, vẫn buồn, ôi! Biết mấy…
Trăng đơn chiếc, trăng muôn đời vẫn vậy
Em có anh mà vẫn cứ quạnh hiu
Mùa mưa về, mưa suốt cả buổi chiều
Không gian lạnh, lửa nào hong cho ấm!
(20g07’ Thứ Hai 27.5.1996)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình buồn
Chương Đức
https://youtu.be/uHMt5nVZrRg?si=JDiIlNQnQ9EqrKxr
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét