x 63.
Truyện ngắn
Hạnh phúc đến từ đâu
Đơn Phương Thạch Thảo
Hai bên tả, hữu nhà của nó đều đang
chuẩn bị làm lễ vu quy cho con gái.
Nhà bên tả có họ hàng với người làm chức
to, nên điều kiện làm ăn thuận lợi, họ là những người không phất lên vì có học
vấn, họ giàu lên nhờ cơ hội thuận lợi. Chị con gái sắp làm cô dâu tên Xuân,
nhan sắc trên trung bình, học hành dưới trung bình, tính tình bướng bỉnh, thời
trang sành điệu, rất được cha mẹ cưng chìu, muốn gì được nấy.
Nhà bên hữu nghèo, làm công chức nên gia
cảnh kém xa nhà bên tả. Chị Huyền sắp làm cô dâu ở nhà này nhan sắc trung bình,
nhưng học hành rất giỏi, tính tình ngoan ngoãn, chăm chỉ. Dĩ nhiên cũng được cha
mẹ cưng yêu nhưng chị không muốn gì để được nấy.
Nó so sánh thấy cái gì chị Xuân có thì
chị Huyền không có và ngược lại. Hai nhà là láng giềng nhưng có hai hoàn cảnh,
hai cách sống, hai thành phần, cái gì cũng hai… rất khác nhau! Hai nhà sắp có đám
cưới nhưng nhà bên thím Tả thì nhộn nhịp, đông vui. Còn nhà Cô Hữu thì lặng lẽ,
yên ắng.
Bọn trẻ con rất thích vì sắp được xem đám
cưới để hát “Cô dâu chú rể làm bể bình bông, đổ thừa con nít bị đánh tét đít…”.
Nó thì khỏi phải nói, tinh thần phấn chấn hẳn lên khi tả xung, hữu đột hết nhà
này qua nhà kia để xem. Và nó thấy cùng một việc giống nhau mà người ta xử trí
vô cùng khác. Mỗi lần nó vô nhà thím Tả đứng một góc nào đó…dòm, thì được thím
gọi “Ê Con Sóc kia, mày đứng không làm gì, thổi mớ bong bóng để mấy thằng nó
trang trí…” là nó hăng hái hì hụp đạp cái ống bơm hơi cho căng phồng những cái
bong bóng nhiều màu sắc, hoặc có ai sai vặt việc gì nó cũng nhiệt tình hết cỡ. Trong
lúc “làm việc” nó cũng được nghe những người trong gia đình thím Tả dạy chị
Xuân:
-Nhà nó nghèo, cưới được con Xuân là
phước bảy mươi đời. Nếu con Xuân không lỡ… đừng hòng nhà đó bước vào ngưỡng cửa
nhà này chứ nói chi cưới. Phải làm cho thằng đó và gia đình nó hiểu như thế.
-…Nhưng cái đời có khi nó ngược, cho nên
mình phải đề phòng trước. Khi họ rước dâu vào đến cửa là Xuân phải nhớ giẫm
ngay lên cái bóng thằng rể, thì nó sẽ “dưới cơ” mày suốt đời…
Chị Xuân trề cái môi thoa son đỏ chót:
- Không có nắng thấy đâu cái bóng mà giẫm?
- Cứ đưa chân giẫm bừa qua phía nó cũng
được, nhớ giẫm ba cái!
-… xuống bếp xoay miệng lò về hướng mình
là mày sẽ nắm quyền cả họ nhà nó!
Chị Xuân giãy nảy:
- Bếp gas thường nằm yên đúng vị trí trên
bếp, xoay làm sao được mà xoay!
- Ối! Nhà nó nghèo bếp dầu chưa chắc có,
lấy đâu ra bếp gas?
- Thứ đó bây giờ rẻ mạt, nhà ai mà không
có!
- Tóm lại không vì việc mày lỡ dại mà bị xem
thường. Nếu nhà họ có ý bắt nạt con là mẹ mua nhà cho con ra riêng ngay…
Các bà giành nhau truyền “kinh nghiệm
sống” cho chị Xuân loạn cả lên, giống như chị sắp bị nhà trai hè nhau “Cap Yuon”.
Nó lóng ngóng hiểu rằng thím Tả dạy chị Xuân cách “đối phó” với nhà chồng, đủ
phương kế nghe không đơn giản tí nào. Nó hóng chuyện cho đến khi thím Tả không
sai vặt việc gì nữa, đồng nghĩa với vai trò của nó hết…quan trọng, thím biểu nó
về cho thím tính việc nhà.
OoO
Nó dong sang nhà cô Hữu đứng hóng.
Cô đang dạy cho chị Huyền cách lựa cá,
lựa thịt, lựa rau quả. Cách ướp, nêm nếm gia vị thế nào cho ngon khi nấu ăn. Cách
đối xử với người lớn, người nhỏ trong gia đình chồng như thế nào cho đúng mực,
đến đoạn này thì nó xía vô:
- Con nghe thím Tả dạy chị Xuân “Họ là
người mình cũng là người không sợ ai hết. Mình bỏ nhà mình đến nhà họ “làm mọi”
là mình đã chịu thiệt rồi…”
Cô Hữu hốt hoảng ngăn nó:
- Thím Tả nói giỡn con không được nói
theo, nói như vậy là tầm bậy con biết không? Chừng nào lớn con mới hiểu… (Rồi
cô day sang chị Huyền dặn dò tiếp)… Vợ chồng cũng có lúc bất đồng, khi ấy phải
lựa lời mà nói. Dù đang tức giận cũng không bao giờ được nặng lời xúc phạm
nhau, đừng nghĩ lời nói gió bay, những lời không hay nếu không quên được sẽ như
những nhát búa lâu dần có thể làm rạn nứt bức tường hạnh phúc. Đối với cha mẹ
chồng con cũng phải hiểu và quý trọng vì họ có công sinh thành, dưỡng dục chồng
con. Đừng làm cho họ có cảm giác bị cướp mất khỏi tay đứa con trai khi nó có vợ.
Nếu họ không hài lòng điều gì mà la rầy, con hãy nghĩ như là mẹ la rầy, đừng để
bụng chỉ sinh ra ưu phiền, khó chịu cho mình. Sống thế nào để người ta khen mẹ
biết dạy con, như thế mới là báo hiếu cho mẹ. Không đơn giản là chờ ai đem hạnh
phúc đặt vào tay mình, chính mình phải tạo ra nó bằng thiện chí, muốn người ta
quý thì mình phải sống chân thật và chan hòa. Không bao giờ đặt sự cố chấp
trong mọi vấn đề thì việc gì cũng êm xuôi.Con phải nhớ kỹ.
Chị Huyền ôm lấy cánh tay mẹ, nước mắt
chị rưng rưng:
- Con cám ơn mẹ. Con sẽ làm như lời mẹ
dạy.
OoO
Rồi ngày cưới của chị Xuân cũng đến. Ban
nhạc mở volume hết công suất làm nó đứng xem mà nhức cái đầu, toàn người sang
trọng dự tiệc. Nó ráng nhón chân nhìn cô dâu mặc chiếc đầm trắng có đuôi dài
phết đất đẹp quá chừng, bên cạnh chú rể đứng khúm núm. Còn họ hàng nhà gái đeo
vàng cho chị Xuân đầy tay, đầy cổ. Nhà trai nghèo nên rước dâu chỉ có 2 xe, còn
nhà gái đưa dâu đến 10 xe (Trước đó nó nghe thím Tả nói “Phải làm cho nhà trai
lác mắt”). Những cái bong bóng thay pháo nổ tưng bừng, mọi người được rửa mắt
một bữa. Xem đám cưới nhà giàu thích thật.
Mấy hôm sau thì tới đám cưới chị Huyền. Cô
Hữu chỉ mời họ hàng, và một số thân hữu. Nó nghe nhà cô Hữu bàn “Nhà trai giàu
có như thế mà mình tổ chức đơn giản sợ không cân xứng!”. Cô Hữu nói “Quan trọng
là ta tiếp đón họ trân trọng, chứ vốn dĩ nhà ta đã không cân xứng với họ rõ rồi.
Tiệc lớn hay nhỏ chỉ là hình thức. Cái chính là hậu hôn nhân bọn trẻ có hạnh
phúc hay không…”. Thường ngày chị Huyền không chưng diện nên nhìn chị không có
gì nổi bật, giờ làm cô dâu chị mặc áo dài, đội khăn đống làm chị đẹp hẳn ra. Cái
anh chàng chú rể cũng áo dài, khăn đống luôn, thật là lạ con mắt. Nhà trai giàu
nên rước dâu đến 10 xe, còn nhà cô Hữu đưa dâu chỉ có 2 xe! Không rộn ràng bằng
đám cưới nhà thím Tả, nhưng nó thấy hay lắm khi đoàn xe đón dâu nối đuôi nhau
từ từ chuyển bánh, thì bạn của chị Huyền từng đôi với nhiều chiếc xe máy chạy
kè hai bên tiễn theo một đoạn xa, trông như đoàn xe đón, đưa…quan lớn!
OoO
Đã nói chị Xuân và chị Huyền luôn trái
ngược nhau! Khác từ tiệc cưới cho đến lúc họ về thăm nhà. Nó thấy chị Xuân vừa
bước vào nhà là khóc bù lu bù loa, môi chị vểnh lên bầm tím có vẻ như bị ai
thân tặng cho một quả đấm. Thím Tả vừa thấy con gái thì gào lên “Tại sao nó dám
đánh con?…”. Chị Xuân vừa khóc vừa kể:
- Con chỉ nói thằng chả là đồ vô tích sự, chỉ được cái mã đẹp trai
để lừa con gái. Con là cành vàng lá ngọc hạ cố lấy thằng chả nên mới khổ. Còn tiền,
vàng do nhà mình cho là để riêng con xài, không được ai động tới. Có nghèo thì
cả nhà tự cạp đất mà…
-…Con nói như vậy là đúng mà nó đánh
sao? Nó còn để con về một mình với đứa con nhỏ. Được! Ở luôn đây xem nó tính
sao.
- Thằng chả nói đừng có đem con cái ra mà
dọa, chê nhà chả nghèo ở không được, nếu đi thì đi luôn đừng về! Người nhà
thằng chả còn phụ họa rằng con không biết làm việc gì cứ đợi họ hầu. Con đòi
thuê người giúp việc thì họ nói không có tiền. Họ còn phê bình con hỗn láo,
thiếu giáo dục…huhuhuu…
Thím Tả nhảy lên như bị kim chích vào
bàn toạ:
- Được! Mẹ sẽ cho nhà đó biết tay, mình có
tiền thì muốn gì cũng được.
Không có gì để xem, toàn chửi rủa với
khóc!
Nó bèn đi qua nhà cô Hữu, nhà cô thì vui
còn hơn lúc chuẩn bị đám cưới. Chị Huyền về thăm nhà. Nó nghe chị nói rằng
chồng chị bận đi làm, nên mẹ chồng cho người giúp việc đi theo đỡ đần vì chị có
“tin vui” rồi, bà không yên tâm khi để “con gái” của bà đi một mình với những
thùng, giỏ được bà gởi về làm quà cho nhà sui. Nó thấy cô Hữu cười mà nước mắt
cô chảy:
- Khi con vào nhà ấy, mẹ rất lo lắng vì
họ giàu, nề nếp lại có tiếng khó. Nhà mình nghèo không môn đăng hộ đối. Mẹ chỉ
biết bù vào khoảng cách ấy cho họ bằng một đứa con dâu ngoan hiền, biết cách
sống. Giờ thì mẹ càng có lý do để tin rằng “Cuộc
đời rất công bằng, giống như soi gương nó sẽ phản chiếu lại những gì ta làm
trước nó!”, con khiến cho mẹ thấy mình hạnh phúc quá. Cám ơn con.
Chị Huyền ôm choàng lấy mẹ:
- Con vô cùng biết ơn mẹ. Mẹ đã dạy con biết cách đối xử ở đời, để con làm hành trang về nhà chồng, điều đó quý hơn những thứ vật chất mà nhà mình không có. Con đã thực hiện những điều đó với một chút chân tình, một chút yêu thương, một chút nhẫn nhịn và thiện chí. Đổi lại con đã nhận được rất nhiều so với cách con cho đi…
Đơn Phương Thạch Thảo
Điệu buồn đêm mưa
(Vinh Sử - Tú Nhi)
https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét