Mưa
Rừng
Nhạc: Huỳnh Anh
Karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh
267-
Chỉ Riêng Em
Biết
Chỉ riêng em biết vì sao
Vầng trăng kia tròn rồi khuyết
Những ngày chúng ta cách biệt
Vầng trăng phải chia đôi đầu
Chỉ riêng em biết vì đâu
Niềm vui chơi trò cút bắt
Mùa thu lá vàng hiu hắt
Rụng bên hiên nhà bơ vơ
Và em lại ngồi làm thơ
Cho ai nào đâu dám nói
Giấu trong tim niềm khắc khoải
Tình yêu có bao giờ già
Thời gian sẽ mang đi xa
Những gì ta không thể giữ
Chỉ còn lại trong quá khứ
Một nỗi đợi chờ riêng em
Tại sao ngày cứ dài thêm
Chỉ riêng một mình em biết…
(13g35 Thứ năm 28.5.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*
x64.
Truyện ngắn
Báu Vật Trong Nhà
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Ba má tôi chỉ có hai người
con, là anh Tuấn và tôi!
Khi người ta có “báu vật”,
họ sẽ rất khó khăn chọn lựa nơi xứng đáng để gởi gắm. Đối với ba má tôi, thì
anh em tôi là báu vật. Tôi sẽ nói về anh Tuấn trước. Anh là kỹ sư trong ngành
xây dựng, bao nhiêu căn nhà đẹp đã được hoàn thành dưới sự giám sát của anh. Óc
thẩm mỹ và kinh nghiệm trong nghề đã giúp anh có một vị thế trong xã hội và
cuộc sống tốt. Tuy nhiên anh Tuấn đã hơn bốn mươi tuổi, mà anh vẫn còn độc
thân. Không phải vì anh kém tài, xấu trai hay lý do gì khác để không có ai để
mắt tới. Mà phải nói rằng tình yêu luôn nối tiếp tình yêu đến với anh như phim
dài tập. Cũng có sự thúc hối của ba má, nên hễ quen chị nào là lập tức anh đưa
về ra mắt gia đình. Nhưng chưa có ai lọt được vào mắt xanh…của tôi! Đó là lý do
để những người đẹp của anh rời khỏi nhà tôi ra về là không hẹn ngày quay lại.
Và bây giờ tôi giới thiệu
một chút về tôi. Mắt tôi long lanh như mặt hồ thu. Mũi tôi thanh tú…dọc dừa.
Miệng tôi cười như nụ hoa hồng e ấp. Da tôi trắng như tuyết…(Ồ! Trắng như tuyết
thì ghê quá, vậy nói là trắng…thôi!) Dáng tôi thon thả, có thể mặc các trang
phục làm cho các mẫu áo đẹp…đẹp hơn! Tôi không nói quá đâu. Còn nữa nè, tôi nấu
các món ăn thì người nhà không ai dám chê dở! Tôi trang trí người nhà không ai
dám chê xấu và tôi nêu ý kiến về điều gì đó, người nhà cũng ít khi dám phản
đối! Như thế đủ cho tôi kết luận rằng tôi rất…có uy!
Tôi tiếp tục kể về
những chuyện liên quan tới anh Tuấn. Vì
trong mắt của gia đình, anh Tuấn là mẫu người lý tưởng như thế, nên phải có một
người tài sắc vẹn toàn mới tương xứng với anh. Tôi phải có một sự “tuyển lựa”
không thể lơ mơ cho một cô gái nào đó không đủ điều kiện, may mắn trở thành chị
dâu của tôi. Tôi chỉ nêu lên vài chị và lý do họ bị “out” khỏi tầm ngắm của
tôi.
Thuở lâu thật là lâu, anh Tuấn đã từng lần
lượt đưa các chị về ra mắt. Lần nào ba má tôi cũng bày tiệc để…ăn mừng! Ngoài
tôi ra thì còn ai khác phải vào bếp? Dĩ nhiên cô gái được anh Tuấn đưa về không
thể ngồi chơi xơi nước trên phòng khách. Tôi kể về chị đầu tiên, chị nhiệt tình
vào bếp phụ tôi. Nhưng như đã nói, với một người “tài giỏi” như tôi thì khó ai
làm trúng ý. Vì vậy tôi cứ nhăn nhó khi chị cứ va vào tôi trong khi căn bếp
rộng chỉ đủ cho mấy người cùng làm việc. Chị càng nhiệt tình thì càng lộ sự
vụng về của chị, nhưng chị muốn trổ tài để lấy lòng tôi, có lẽ chị biết câu
“Giặc bên Ngô không bằng mụ cô bên chồng”. Tôi có cảm giác chị “canh me” tôi,
nên cứ thấy tôi chạm tay vào việc gì là lập tức chị giành lấy, cứ thế chị làm
tôi vướng cẳng vướng chân đến nổi có lúc tôi làm rơi vài thứ đang cầm trong
tay. Tôi đâu phải là người dễ tính nên gắt lên:
- Chị làm ơn tìm thứ khác
mà làm, còn thứ gì tui đang làm chị đừng giành.
Chị cúi gầm mặt xuống, còn
mắt thì nhìn ngược lên tôi:
- Chị đâu biết cái gì cần
làm trong bếp này nên…
Tôi gợi ý (Một cách ác ý):
- Thì ra ngoài sân có
thiếu chi việc, các chậu kiểng cần xếp gọn lại đó.
Chị có vẻ mừng rỡ khi nghe
tôi “chỉ việc”:
- Được! Chị sẽ làm…
Nói rồi
chị thoắt nhanh ra cửa, khi tôi nhìn ra thấy mặt chị nhễ nhại mồ hôi vì cố sức
vần các chậu cây vào một góc, nhưng chả có thẩm mỹ mà còn lộn xộn. Anh Tuấn
phải mất thời gian ra phụ chị xếp lại…như cũ. Nhận xét của tôi về chị:
- Thích nhàn rỗi và thích được người khác phục vụ, là loại người
cứ giả bộ vụng về không biết làm gì, đụng vô cái gì hư cái đó để không ai bắt
mình làm nữa.
Đó là lần đầu cũng là lần
cuối chị có mặt ở nhà tôi.
Một thời gian sau đến chị
thứ hai, rất thời trang và xinh đẹp chẳng kém…tôi. Chị này không theo tôi vào
bếp, mà ngồi chễm chệ trên phòng khách nói chuyện với má tôi. Chị tự nhiên nói
cười:
- Dạ thưa bác! Năm nay bác
được bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Khi nghe má tôi trả lời là
gần bảy mươi tuổi, chị ồ lên:
- Vậy là “hưởng thọ” chứ
không phải “hưởng dương” bác nhỉ?
Rồi chị còn tiếp tục
“phỏng vấn” má tôi đủ điều. Lúc cao hứng chị còn nói “Con cần phải biết hết, để
mai mốt làm người một nhà thì khỏi bỡ ngỡ…”. Tôi nhận xét:
-Nếu nhà mình cần một người có “cấp bậc”
cao hơn ba má, thì rước chị ấy về!
Kết thúc, chị một đi không trở lại.
OoO
Má tôi vẫn nhắc Tuấn tìm ý
trung nhân. Anh nói “Nếu lấy vợ cho cả nhà thì con sẽ thôi không nghĩ đến nữa.
Để em gái con lấy chồng rồi con mới tính…”. Mãi cho đến khi có người dạm ngõ
sắp rước tôi về dinh, không biết nhường ngôi nội trợ cho ai để chuẩn bị lên xe
hoa. Tôi mới dễ dãi “Anh hãy lấy vợ…cho anh đi, lần này em không can thiệp vào
nữa!”. Có lẽ nghe vậy Tuấn mới đưa một chị có tên Hiền Thục về ra mắt. Chị thật
sự dịu dàng, nhã nhặn, lễ phép và gì nữa nhỉ? À! Có vẻ hiền thục như cái tên
của chị. Má tôi thích mê tơi, nhưng chị nhỏ nhẹ đến độ khi tiếp xúc với chị, cả
nhà chúng tôi đều có cảm giác mình bị lãng tai. Khi lắng nghe chị nói, chúng
tôi phải tắt hết các giác quan khác để dồn nội lực vào thính giác nếu không
muốn hỏi lại để biết chị vừa nói gì. Cho nên sự nhỏ nhẹ đôi khi cũng là khuyết
điểm. Giữ lời hứa, tôi không chê, nhưng cũng có nhận xét “Người chi mà nói
không ra hơi. Sau này ai chửi không thèm chửi lại mới là thâm!”. Tuấn không
nhường nhịn tôi như những lần trước, anh sừng sộ:
- Em đừng thấy anh cưng
chìu quá mà làm tới. Không ai tốt dưới mắt em là sao? Phải tu dưỡng tính tình
để mai kia sống ở nhà người ta không làm họ thất vọng, hãy lo việc của em đi.
Chưa bao giờ Tuấn la tôi
như vậy. Tôi bực lắm nhưng không có lý do để cãi với anh. Rồi đám cưới của Tuấn
và Hiền Thục diễn ra tưng bừng. Hiền Thục về nhà tôi biết kính trên, nhường
dưới. Má tôi hả lòng hả dạ, nhưng tôi thì không. Tuấn “đề phòng” tôi, anh không
bao giờ dùng “thân mật ngữ” để nói với vợ trước mặt những người trong gia đình,
đặc biệt là trước tôi. Có một sự ganh tỵ không hề nhỏ trong lòng tôi vì giờ đây
anh hết ưu tiên cho tôi như ngày anh chưa vợ. May cho Hiền Thục là tôi đang bận
lo cho hôn lễ sắp tới của mình nên “gác” chị sang một bên. Tôi cũng biết mình
được rảnh tay, không còn phải làm gì vì đã có chị thay tôi những việc trước kia
là của tôi. Tuy nhiên tôi vẫn không thích chị, vì xét cho cùng chị là người…xen
vào tình cảm trong gia đình tôi. Một sự mặc định khó thay đổi trong suy nghĩ
của tôi. Vì chuẩn bị lo việc trọng đại của tôi, nên khách đến nhà liên miên, ăn
uống cũng liên miên. Chị là người sau cùng rời khỏi bếp vì mãi còn dọn rửa.
Tuấn có “nóng ruột” khi thấy vợ làm việc không ngơi tay thì cũng chỉ biết đứng
xớ rớ bên cạnh. Vì nếu đụng tay vào là có tôi “can thiệp”:
- Đi làm kiếm tiền đã cực
rồi. Việc nội trợ không phải của đàn ông.
Có lẽ vì muốn yên nhà, yên
cửa nên Tuấn không đôi co với tôi.
Những lúc Tuấn không có ở
nhà, Hiền Thục làm xong việc, thì tôi thấy chị hay ra ngồi ở đó, trầm ngâm nơi
chiếc ghế đá dưới lùm cây. Khó đoán được chị đang buồn hay vui. Bình thường chị
chỉ mỉm cười và rất ít nói, có lẽ chị
nhường cho tôi nói. Hiền Thục không làm mếch lòng tôi, có lẽ chị sợ “Hàng không
đúng phẩm chất thì sẽ bị trả về nơi sản xuất?”
Ooo
Rồi tôi lên xe hoa!
Nhà
chồng tôi cũng có hoàn cảnh xêm xêm nhà tôi. Tôi có cô em chồng tính tình khó
cũng xêm xêm tôi! Và có vẻ như tôi và cô ấy xung khắc, cô ít hài lòng những
việc tôi làm. Tôi tài giỏi như thế mà vẫn bị cô góp ý, sửa sai. Đôi lúc tôi
cũng “xực’ lại, thì cô ấy bảo “Núi cao thì có núi cao hơn. Người cứ tự cho là
mình giỏi thì khó tiến lên được…”. Nếu dám tuyên bố, tôi sẽ nói rằng “Tôi không
ưa cô em chồng của tôi chút nào!”.
Mùa xuân
đang đến, nhà nào cũng chuẩn bị để đón tết. Nhà chồng tôi cũng không ngoại lệ,
nào là giặt giũ, sắp xếp lại mọi thứ cho sạch đẹp, rồi thì làm bánh, mứt. Tôi
vận dụng trí thông minh của mình bằng cách giả…bệnh để tránh việc. Vậy là tôi
nhường hẳn việc cho cô em chồng một cách hợp lý. Tôi nhàn rỗi nằm trong
phòng…nghe nhạc! Nhưng ba má, anh chị tôi nghe tôi bệnh thì không yên lòng,
Hiền Thục được cử đi thăm tôi. Vượt mấy trăm cây số và nhiều quà cáp đem theo
để biếu nhà chồng tôi. Khi gặp chị, tôi không giấu “mưu” của mình, trong lúc
này còn ai tốt hơn Hiền Thục để tôi kể sự căm ghét của mình về cô em chồng:
-…Em sẽ
không sống cho kẻ khác, khi những điều mình đã cố hết sức vẫn không được họ…khen!
Hiền
Thục nắm tay tôi:
-Em à! Là
phụ nữ đã có gia đình, đôi lúc không được sống cho mình mà phải hy sinh vài
điều, cả việc không được tự do làm theo ý mình.Vì sống chung nên không thể làm
theo ý riêng. Để có sự vui vẻ, trước khi làm gì hãy chịu khó hỏi để có sự đồng
lòng của mọi người. Hỏi ý trước cho thấy rằng mình biết tôn trọng ý thích của
họ nữa. Biết tôn trọng người khác cũng là cách gây được sự cảm mến. Nhìn mặt em
chồng của em, chị thấy cô ấy cũng có nét dễ thương, dễ gần đó…
-Nhưng
nếu em hiền cô ấy sẽ bắt nạt!
-Đừng nghĩ như vậy! Em hãy
sống thật lòng, thật tốt rồi cô ấy sẽ hiểu ra rằng em đã bỏ cha mẹ để đến làm
con của gia đình họ, phải gánh vác, chu toàn những gì mà bổn phận một người con
dâu phải làm. Làm sao có thể hiểu nhau khi cứ khép chặt lòng mình hả em. Mọi
loài đều khó sống được nếu dội nước sôi vào nó. Em hãy cho cô ấy cái nhìn thiện
cảm, thì em sẽ thấy cô ấy không đáng ghét đến như vậy.
Tôi ngượng ngùng không dám
nhìn thẳng Hiền Thục. Có phải chị đang truyền lại cách cư xử của chị khi mới về
nhà tôi. Tôi đã từng đối xử không tốt với chị, giờ tôi cũng trong hoàn cảnh
chị, mới cảm thông:
-Hồi chị mới về nhà em, em
cũng có làm điều không tốt với chị. Chị có giận em không?
-Có một
chút buồn, nhưng chị không giận. Chị chỉ nghĩ chúng ta chưa có cơ hội để hiểu
nhau nên…
-Cám
ơn chị!
Lần đầu tiên từ ngày Hiền
Thục về làm dâu nhà tôi, tôi cảm thấy quý chị thật sự, từ tình cảm đó, tôi nắm
bàn tay chị thật chặt, yêu mến như với chị ruột của mình. Chị mới thật là “báu
vật” của nhà tôi, giờ đây chị mới là người cần thiết trong gia đình chứ không
phải là tôi. Tạo hóa đã không phí công để tạo nên một “tuyệt tác” là chị đó
Hiền Thục. Giờ thì tôi không còn ngạc nhiên sao anh Tuấn yêu quí chị nhiều như
vậy. Dù đã hiểu ra chuyện, nhưng tôi không thể…hết bệnh ngay được, nên tôi phải
tiếp tục…mệt! Hiền Thục nán lại một ngày. Một ngày với sự vui vẻ của cô em
chồng tôi khi họ cùng nhau làm việc gì đó ở bếp. Tôi nghe cô ấy luôn miệng khen
“Chị giỏi quá…Chị khéo quá!”. Còn Hiền Thục thì: “…em còn khéo hơn. Chị làm
được như thế là nhờ chị dâu em truyền cho đó…”. Tôi không “truyền” gì cho chị
cả, chị đang nói tốt cho tôi thôi, vì ngày chị mới về, tôi còn không đủ thời
gian để…ghét chị mà. Cô em chồng tôi nói “Công nhận chị dâu em giỏi, nhưng chị
ấy kiêu ngạo quá nên em không thích…”. Tôi đã hiểu tại sao hai người ấy có vẻ
tâm đồng ý hợp. Tôi tự vấn “Có phải mình đã sai?...”. Tôi đứng tần ngần trước
gương, “người” trong gương mỉm cười nhìn tôi. Nếu tôi cau có thì nó sẽ “đáp
trả’ tôi y vậy! Trong gian bếp vẫn tiếng của cô em chồng tôi nói cười rộn rã.
Không nghĩ gì thêm, tôi bước vội ra ngoài:
- Dường như mùa Xuân đến
từ chỗ này?
Hiền Thục thấy tôi thì vội
hỏi:
- Sao em không nằm nghỉ
thêm cho…mau khỏe?
- Em đỡ nhiều rồi, phải ra
học hỏi cô em làm!...
Cô
em chồng tôi ngạc nhiên:
- Chị mà cần học hỏi người
khác ư?
Tôi tạo một cử chỉ thật tự
nhiên:
- Có chứ, thời gian qua
chị đã cố tình tỏ ra mình giỏi cho “ai kia” tức mình mà trổ tài. Hôm nay thì
mắc mưu chị rồi nhé…
Người đời thường ghét sự
nịnh nọt, nhưng lời khen thì ai cũng thích. Cô em chồng tôi “rớt” ngay bộ mặt
“hình sự”. Nụ cười của em sao mà xinh thế:
- Mau khỏe để em giao lại
cái giỏi cho chị. Chị bệnh mấy ngày mà em mệt chết đi được…
- Ôi
thôi, thế thì tui…bệnh lại đây!
Cô em chồng đẩy tôi vào
một chiếc ghế:
- Đừng hòng thoát! Có bao
nhiêu tài mau bỏ hết ra…
Chúng tôi vật nhau ra mà giỡn. Tiếng của mẹ
chồng tôi “Chỉ có ba cô con gái mà nhà tôi giống hội chợ thế!”. Cô em chồng gọi
‘Mẹ có muốn…tham gia với chúng con không?”
Mùa Xuân
đầu tiên xa nhà! Tôi biết mình sẽ không cô đơn. Khi ta yêu mến một nơi nào, nơi
đó sẽ thành thân thuộc. Khi ta mở rộng cánh cửa tâm hồn, tình yêu thương cũng
tràn vào xua đi những u ám, tối tăm của
những gì trước đó.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Chuyện đêm mưa
(Nhạc: Nguyễn Hiền –
Hoài Linh)
https://youtu.be/92Zcw8Q-Sg4?si=--3hFIKvc8DpIyL-
x266
Bâng Khuâng Tơ Trời.
Dường như có sợi tơ vưong
Ai đem đến thả trên đường em qua
Chân không vấp bởi đường xa
Mà tim lại vấp, biết là tại anh!
Dường như bầu trời rất xanh
Và hoa đang nở trên cành tươi hơn
Tóc mây từng sợi dỗi hờn
Mùa Thu đón gió cô đơn về ngàn.
Chiều đi qua thật vội vàng
Em chưa kịp nhặt nắng tàn quanh đây
Chưa kịp giữ chút hương bay
Bao nhiêu vuơng vấn nơi này em qua
Bỗng dưng người ấy đi xa
Hoa không tươi sắc, nhạt nhoà hoàng hôn
Mùa Thu chắc sẽ dài hơn
Cơn mưa đem những giọt hờn mắt ai.
Nhịp chân đơn chiếc đường dài
Hoa bên đường cũng nhớ ai lặng thầm…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đêm buồn tỉnh lẻ
Nhạc: Tú Nhi
https://youtu.be/Ce7SF1Vq_kY?si=oUgDkkAuCEvBXs3J
x 25.
Truyện ngắn.
Cõi nào anh đến
Hồ Thụy
Mỹ Hạnh
Vinh
ào vào phòng như một cơn lốc, không! Phải nói rằng như một cơn bão mới đúng, vì
nó xô ngã chiếc ghế, chiếc ghế xô ngã cây vắt quần áo và cây vắt quần áo ngã
lên đầu Oanh đang ngồi xoải chân trên nền nhà dựa lưng vào thành giường học
bài, cô la oai oái hai tay quơ quào gạt mớ áo quần phủ trên đầu:
- Má
ơi! Cái gì vậy? Trời sập hả?
Thùy
nằm trên chiếc giường tầng đối diện, chồm dậy hỏi Vinh:
- Ông
làm gì mà như bị ma đuổi vậy hả cha?
Vinh
cười rũ rượi:
- Mấy
bà hôm nay làm sao vậy nhỉ? Bị rối loạn ngôn ngữ hay sao mà vừa gọi tui là ông
vừa là cha…
Oanh
hấc hàm hỏi:
- Thôi
đừng nhiều lời, có việc gì mà đường đột sang đây?
Vinh
nghiêm mặt lại, tỏ vẻ rụt rè:
- Tui…tui
vừa sáng tác được mấy câu thơ, biết mấy bà yêu thơ nên tui mang qua đọc cho mấy
bà nghe để xin …góp ý!
Thùy
gật gù:
- Được!
Cho phép đọc…
Vinh
mở một tờ giấy vừa móc trong túi ra, rồi chỉ tay lên chiếc giường tầng có Vy
đang nằm:
- Nhưng
tui muốn cả Vy cùng nghe, tui sẽ chưa đọc nếu mấy bà không chăm chú lắng nghe
để…thấu hiểu cái phần hồn của bài thơ.
Thùy
trề môi:
- Gớm!
Hát dở mà bày đặt chê rạp chật đây.
Oanh
nhắc chừng Thùy:
- Thì
mày cứ im để ổng đọc thử xem thơ của ổng …xuất tướng tinh con gì!
Vinh
hấp háy mắt:
- Làm
ơn gọi Vy xuống, thằng Thiện nó dặn kỹ tui như vậy…
- Thơ
của ông can gì đến ông Thiện?
- Thơ
của tui nhưng là làm giùm tình ý cho thằng Thiện muốn gởi cho Vy…
Oanh
leo lên tầng giường của Vy, gọi:
- Xuống
mà nghe hoàng tử của lòng nàng nhắn gởi kìa…
Vy
nằm im không động đậy. Oanh nói lớn:
- Chà!
Ngủ mà mắt còn đeo kính, tay còn cầm sách.
Thùy
phụ họa:
- Thì
nó phải đeo kiếng mới thấy đường mà ngủ chứ…
- Ông
cứ đọc đi, nghe đến tên Thiện thì ẻm hổng bỏ qua chi tiết nào đâu.
- Thôi
được (Vinh đưa hai ngón tay nắm vào thanh quản lắc lắc nhẹ rồi tằng hắng đọc)…Nhà
nàng ở cạnh nhà tôi. Cách nhau một bức tường vôi …vàng vàng!...
Thùy
trợn mắt:
- Cái
gì? Thơ của ông hả?
Oanh
cầm một chiếc gối ném vào Vinh:
- Giả
mạo này…copy này…
Vinh
quay người ra cửa nhanh như lúc vào:
- Ha…ha…qua
mà hỏi tội thằng Thiện, nó xui dại tui đó. Chứ còn tui mà gặp mấy bà thì chỉ
thích…hit mấy bà thôi!
Vừa
nghe Vinh nói xong câu, Oanh đứng bật dậy gọi cả Thuỳ theo…hộ giá:
- Cái
gì? Ông này hôm nay tự nhiên “nham nhở”, dám nói chỉ muốn… hít tụi mình! Mau đu…đuôi…đuổi
theo…
Vinh
quay lại phân bua:
- Tui
làm gì mà nói tui nham nhở? Tui nói “Hit” tiếng Anh nghĩa là…đánh! Mấy bà tưởng
bở rằng tui muốn hít là …là …(Vinh chun mũi hít hít) là vầy hả? Đừng có vội
mừng...
Nghe
Vinh giải thích như thế Oanh bẽn lẽn quay vào,Thùy nói với theo:
- Nghỉ
chơi ông! Tụi tui sẽ biểu con Vy chiều nay hổng thèm đi dự sinh nhật của ông
Thiện..
Vinh
cười lớn:
- Hai
nhân vật đó có liên quan gì đến tui? Cũng không liên quan gì đến mấy bà. Vy
không đi dự sinh nhật của Thiện chẳng thiệt thòi gì đến nhau cả…đừng có hăm dọa
đàn anh nhé.
Oanh
lườm Vinh:
- Hãy
đợi đấy, tụi tui mà thua ông sao?
Thiện
từ cửa phòng trọ của Vinh ló mặt nhìn ra:
- Tha
cho nó đi…rồi làm ơn đi dự sinh nhật của anh giùm, chứ nồi chè sâm bổ lượng
thừa ra không ai ăn, đổ uổng lắm! Anh
năn nỉ lắm bà chị mới nấu giùm…
- Nể
tình nồi chè sâm bổ lượng! Tụi tui bỏ qua cái vụ …hít! Nhưng ba đứa tụi tui đi
sang nhà anh bằng phương tiện gì?…
Vinh chen
vô trả lời:
- Mỗi
ông chở một bà!
Oanh
kêu lên:
- Chỉ
có hai người, không nói cũng biết dư tui ra?
Thiện
khoát tay:
- Kẹt
lắm anh nhờ người chở Oanh, chẳng mất phần đâu mà lo, giờ thì anh về để lo
chuẩn bị…mấy nàng sửa soạn đi, có chụp hình đó nghe.
Oanh
reo lên ;
- Thích
hén! Cho Oanh chụp riêng mấy tấm nhen.
Thiện
dắt chiếc Vespa ra sân:
-Được!
Nhưng Oanh phải bớt ăn hiếp…Vinh, anh mới…
- Dễ
thôi, cứ chụp hình xong rồi tính tiếp…
Trước
khi nổ máy xe, Thiện nói;
- Tạm
thời là vậy, đằng ni về đây.
OoO
Dãy
nhà trọ vốn yên lặng vì nằm sâu trong hẻm chợt vang lên tiếng động cơ của xe, ba
cô gái giành nhau khung cửa hẹp tò mò nhìn ra, họ thúc tay vào nhau, Thùy kêu
lên:
- Một
ông lính mũ Đỏ tụi mày ơi! Đẹp trai ác chiến luôn…
Vy
ngạc nhiên:
- Sao
lạc vào đây nhỉ? Người quen của phòng nào dzậy cà?
Oanh
bao giờ cũng tỏ ra bạo dạn:
- Để
tao ra hỏi thử, lạng quạng là bắt cóc luôn, ai nhanh tay thì được phần…
Nói
như thế nhưng cô vội giật lùi vào trong, khi chiếc Honda 67 chợt ngừng lại ngay
cửa phòng trọ của họ. Người lính mặc quân phục rằn ri , đội beret Đỏ nghiêng
đầu nhìn các cô gái, cất tiếng hỏi rất tự nhiên:
- Có
phải các em là Vy? Thùy? Oanh?
Cả ba
cô gái tròn mắt ngạc nhiên, Oanh đáp lại bằng một giọng nói dịu dàng khó tin là
của cô:
- Dạ!
Đúng là tụi em.
Thùy
đứng sau lưng nói nhỏ vừa đủ Oanh nghe:
- Ngạc
nhiên quá, biến thành thục nữ nhu mỳ hồi nào vậy ta…
Vy
che miệng cười khúc khích, Oanh giả vờ không nghe bạn nói, hỏi tiếp:
- Sao
anh biết tụi em?
Người
lính dựng xe, bước lên thềm nhà:
- Anh
là Phong! Anh trai của Thiện. Nó nhờ anh đến đón tụi em.
Thùy
ngạc nhiên hỏi:
- Dạ,
nhưng sao Vĩnh với Thiện hổng tới mà nhờ anh?
Oanh
hất vai vào Thùy trả lời thay:
- Thì
chắc có lý do nên anh Thiện mới nhờ anh Phong…
Phong
gật đầu vui vẻ:
- Đúng
vậy, Thiện có việc bận bất ngờ, một phần cũng do anh nhiệt tình nhận nhiệm vụ,
tụi em biết tại sao không?
Vy
hỏi lại:
- Tại
sao hả anh?
- Vì
Thiện khoe với anh có mấy cô bạn rất dễ thương, anh muốn biết nhận xét của nó
có chính xác không, nên nhận lời đến đây giúp nó…
Thùy
so vai lại tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Eo
ui! Tụi em mà dễ thương gì? Anh Thiện nói vậy làm tụi em ngượng chết. Phải phạt
ổng mới được…
- Vậy
có phạt cả anh không, vì anh cũng thấy nó nói đúng?
Oanh
lắc đầu:
- Tụi
em đâu dám phạt anh, anh đến là đã mất công anh rồi.(Oanh nghĩ thầm “Người ta
nói mấy ông lính mà tán con gái thì dẻo miệng lắm thật hổng sai chút nào…”)
Vy
nhắc bạn:
- Mời
anh Phong vào nhà đợi tụi mình một chút đi.
Phong
theo chân các cô gái vào nhà:
- Thiện
hay đến đây chơi lắm à?
Vy
đáp:
- Dạ
không đâu, anh Thiện là bạn học của Vinh cũng đang thuê phòng trọ gần chỗ tụi
em…
- Nó
không lo học hành, cứ đi chơi thì có ngày cũng… “Rớt tú tài anh đi Trung sĩ…”
Oanh nén
cười:
- Dạ anh
Thiện học giỏi lắm, cả anh Vinh cũng vậy. Tụi em cứ nhờ mấy ảnh giảng bài giùm…
Thùy
cáu vào vai Vy nói khẽ:
- Oanh
tự nhiên cho ông Vinh xuống chức, đang là “ổng” xuống thành “ảnh”…
Nói
xong Thuỳ và Vy bật cười khúc khích, Phong nhìn thấy:
- Hai
cô cười gì vậy? Nói xấu anh à?
- Dạ
không, nhìn anh oai thí mồ, tụi em còn chưa khen sao dám nói xấu!
Phong
tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế:
- Nghe
em nói anh làm muốn nở mũi rồi, lần sau khi nào muốn nghe…khen là anh phải đến đây...
Oanh
hỏi:
- Lần
sau là bao giờ ạ?
- Khi
về phép lần sau!
Thuỳ càu
nhàu:
- Anh
Thiện có một ông anh như vậy mà hồi nào tới giờ ổng giấu kỹ…
Phong
cười xòa:
- Anh
có thể hiểu từ “như vậy” trong câu nói của em là một lời khen chứ?
Thùy
cười đáp:
- Em
vô tình nói ra mà anh đã hiểu ngay như thế. Anh khôn thí mồ, sau câu chuyện với
tụi em, anh “sàng” ra chắc có đến một… đống từ ngữ ngầm nói lên sự khen luôn.
- Anh
đùa cho vui thôi, tụi em cứ nói cái gì mình thích mà không sợ bị anh hiểu nhầm
đâu, còn nói anh khôn hơn tụi em thì có thể, vì anh lớn hơn tụi em mà.
Oanh
nhắc:
- Thôi
nhanh lên kẻo anh Phong đợi lâu.
Phong
nói:
- Chỉ
sợ Thiện đợi, thấy lâu nó sốt ruột lại đến …tiếp ứng để rước mấy cô.
- Nếu
không thì anh cũng phải đi hai lần mới chở hết tụi em. Lẽ ra với Vy thì anh Thiện
phải tự đến để…đón nàng về dinh!
Phong
thắc mắc:
- Riêng
Vy? Có gì đặc biệt sao?
Thuỳ
giải thích:
-Vy
là …em dâu tương lai của anh đó!
Vy đang thay áo sau bức màn, nghe thế la toáng
lên:
-Anh
Phong ơi hổng phải vậy đâu, tụi nó cứ bày đặt cắp bi em với anh Thiện…
Cả
nhóm cười rũ rượi:
-Tụi
tao cắp đôi chứ hổng có cắp bi…hi…hi…
-Vậy là
làm anh mừng hụt vì tưởng có em dâu thật.
Thùy
nói:
- Anh
cứ mừng thật đi là vừa, ảnh với ẻm còn … “Lòng trong như đã mặt ngoài còn e”
thôi..
Vy
phụng phịu bước ra:
- Vô
đi, đứng đây nói tào lao hoài bắt anh Phong đợi lâu.
- Dù
sao anh cũng không có việc gì phải gấp, về phép ngoài thăm gia đình rồi chỉ
lang thang một mình…
Oanh
ngập ngùng dò hỏi:
- Sao
anh không đi chơi với …người yêu?
- Anh
chưa có người yêu! Lính nghèo, cuộc sống quá hiểm nguy, cô nào dám thương…
- Anh
không biết đâu, chính vì cuộc sống của các anh hiểm nguy mà…mà…người hậu phương
càng thương lính! Đi dạo với mấy anh, có ai nhìn là…hãnh diện thí mồ.
- Tại
sao?
- Vì
lính oai phong, hiên ngang đúng y như nghĩa “Chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt”…
- Vậy
cô nào đi dạo với lính mà thấy hãnh diện thì nói, trước khi trở về đơn vị anh
sẽ dẫn đi khao cho một chầu kem.
Vy, Oanh
cùng đưa tay lên:
- Tụi
em xin ghi danh liền.
Thuỳ
đang đứng sau bức màn cũng lên tiếng:
- Có
em nữa, cho em đi với…
- Vậy
là cuối tuần nhé, tụi em muốn kem Việt Hưng hay kem Hạnh Tâm?
Các
cô gái làm cho không khí vui nhộn như…tết, Vy hiền lành:
- Đâu
cũng được ạ, miễn là anh giữ lời hứa cho tụi em được…
Oanh ngắt
lời Vy nói tiếp:
-…ăn
thoải mái trong…phần của mình!
Phong
cười:
- Có
mấy cô em vui vẻ như tụi em nên cứ phải cười hoài chắc khó già nhỉ? Được! Anh
hứa…
Thùy
nhí nhảnh đi ra cửa:
- Anh
Phong ơi! Em xí phần trước, mình đi được rồi.
Trước
khi ra cửa Phong đưa tay chào Oanh và Vy theo kiểu nhà binh. Oanh nhìn theo…
Một
nụ hoa trong tâm hồn Oanh chợt xoè ra, e ấp nở.
OoO
Vinh
và Thiện đã xong tú tài toàn phần. Gần hai năm trôi qua thời gian thoáng như
cái chớp mắt. Oanh, Thuỳ, Vy cũng sắp đến ngày thi cử để giã từ bậc trung học
cuối cấp của mình. Đời học sinh của các cô bình yên với những buổi đến trường,
về nhà ôn tập, sau đó là…chơi! Dù các cô gái có phần chính chắn hơn, già dặn
hơn một chút nhưng không có thay đổi lớn như các chàng trai.
Trong khi đó Vinh đã chọn con đường binh
nghiệp cho ước mơ của mình, anh được trúng tuyển vào trường Võ Bị Quốc Gia Việt
Nam như ý nguyện. Thiện thì cùng cả gia
đình vào Sài Gòn sống, theo sự thuyên chuyển công tác của ba anh. Nhưng Thiện
và các cô gái không liên lạc, có lẽ vì thế mà sự quen biết trước đây của họ
thông qua Vinh cũng có phần nhạt nhòa đi theo thời gian, Vy cũng không còn bị sự gán ghép, trêu ghẹo của các
bạn khi có mặt Thiện như những ngày anh còn lui tới phòng Vinh.
Căn
phòng trọ của Vinh có người mới đến ở. Hàng năm cứ lớp này đi thì có lớp khác
đến. Sau Vinh ba cô gái không quen thân với ai trong dãy nhà trọ này nữa. Cách
sống của các cô gái cũng lặng lẽ như vùng đất quận lỵ nhỏ bé nơi các cô được
sinh ra. Thỉnh thoảng ngày chúa nhật một cô thay phiên nhau về thăm nhà, chủ
yếu là nhận tiếp viện từ gia đình. Cô nào còn ở lại nhà trọ giờ đây có thêm một
phận sự là chờ Vinh đến, nấu một món nào đó rồi cùng nhau ăn uống vui như một
buổi liên hoan! Đó là tình cảm thân quý mà các cô dành cho bạn mình. Cũng có
đôi lần Vinh không được ra phố, các cô buồn thiu ngồi nhìn những thứ mà họ nhọc
công chuẩn bị để nấu thành món ăn khi có mặt Vinh. Tình bạn của họ khắn khít
hơn có lẽ do họ cùng hiểu biết hơn.
Oanh,
Thùy, Vy nhớ ngày đầu tiên Vinh được ra phố sau tám tuần Huấn Nhục tại quân trường.
Khi Vinh bất ngờ xuất hiện nơi khung cửa phòng trọ, các cô vui mừng nhìn Vinh
bằng con mắt của sự thích thú, anh rắn rõi, nét thư sinh biến mất vì màu da rám
nắng. Họ vây lấy Vinh để nghe anh kể những chuyện trong quân trường. Những từ
như “Hành xác nhập trường”, “Nhúng dấm”, “Đi vịt” được Vinh nhắc đến khi bị phạt hoặc luyện
tập. Những “kiểu” phạt mà các cô cứ suýt xoa kêu lên “Thật lạ đời” và tỏ vẻ
thương xót cho bạn mình lắm, nhưng Vinh thì lại nói một cách …kiêu hãnh “Thế
mới Tự Thắng Để Chỉ Huy chứ!”. Rồi những
cái tên như Cổng Nam Quan, Hồ Huyền Trân, Đồi Bắc, Hội quán Huỳnh Kim Quang. Vinh còn giải
thích luôn tại sao hội quán lại có tên như thế. Tất cả đều rất mới mẻ đối với các cô gái và cách gọi “Niên
trưởng” khi Vinh nhắc đến khoá đàn anh, tiếng “cùi” thân mật khi Vinh gọi bạn
đồng ngũ đều làm các cô thấy rất lạ!
Vinh
vẫn hóm hỉnh trong cách nói chuyện của mình ;
- Ở
trỏng cũng nhớ “mấy em” lắm, nhớ như nhớ giờ tấn công… Phạn Xá!
Các
cô trố mắt :
- Cái
gì? Trong quân trường mà cũng có…chùa sao?
Vinh
nộ các cô:
- Phạn
Xá là nơi dùng bữa chứ chùa gì…
Các
cô cười phì;
- Hehehe…vậy
mà nghe tên sao giống như…nhà chùa hén.
Hôm
nay lại một ngày chúa nhật, mấy hôm trước nhận thư của Vinh báo rằng tuần này
sẽ có mặt, nên Vy và Thùy đi chợ mua vài thứ cho bữa cơm ngon hơn thường ngày
một chút để đãi Vinh. Oanh thì “trực” ở nhà, trong lúc chờ đợi, cô ngồi ngắm
nghía bức hình Vinh chụp trong lễ gắn Alfa, trông Vinh như thành một người khác.
Và Oanh cũng nhớ lúc ấy các cô vừa xem vừa trầm trồ xấp hình của Vinh và các bạn
đồng ngũ của anh trong quân phục đại lễ:
- Công
nhận oai và đẹp chẳng thua một kiếm sĩ của thời vua chúa phương tây! …
Vinh
ngồi rung đùi, nheo mắt gật gù phụ họa:
-…Phải
nói là quá đẹp!
- Cái
gì? Khen ông hả? Tụi tui khen bộ đồ ông ơi!
- Bộ
đi lính sướng lắm sao mà ông nào cũng cười tươi rói vậy cà…
- Vào
lính đồng nghĩa với vào sinh ra tử mà lại tình nguyện…
Vinh
trả lời bằng câu của Nguyễn Công Trứ:
-“Làm
trai đứng ở trong trời đất. Phải có danh gì với núi sông…”, nhưng cũng nói luôn
cho mấy bà biết đâu phải ai muốn như tụi tui cũng được đâu, phải hội đủ điều
kiện thì mới dám nộp đơn vào “Trường của tui”. Có mấy điều kiện nghe qua là cô nào
cũng thích!...
- Điều
đó là gì vậy?
- Phải
có hạnh kiểm tốt, học…giỏi! Còn độc thân và phải cam kết không…lấy dzợ trong
thời gian còn huấn luyện, hahaha…cô nào yêu anh Võ Bị thì cứ an tâm không sợ chàng
đã có dzợ ở nhà…
Ba
cái miệng cùng trề, chu, uốn éo:
- Ông
có rảnh thì…xuống giùm cho, ông lên cao quá rồi nghen.
Vinh
phản đối;
- Từ
nay mấy bà làm ơn gọi tui là anh đi, tui lớn hơn mấy bà hai tuổi, học hơn hai
lớp. Mắc mớ gì cứ ông ông, tui tui hoài vậy? Thằng Thiện thì mấy bà lại gọi là
anh…
- Sao
từ đầu ông không “sửa lưng” để gọi vậy quen rồi, mí lại vai “ông” lớn hơn vai
“anh” còn…bất mãn gì?
Oanh
mỉm cười khi nhớ lại vẻ mặt của Vinh, cùng lúc cô cũng nhớ đến Thiện và … khuôn
mặt Phong cũng hiện ra ngay trong trí nhớ của cô! Chiến trường khắp nơi sôi
động, người hậu phương thấp thỏm lo lắng cho người ngoài tiền tuyến. Từ ngày
“kết nghĩa” anh em với Phong, các cô nhận được vỏn vẹn hai lá thư anh viết
chung cho cả ba người, trong đó chỉ là những lời dặn dò chân tình thường thấy
của một người anh trai dành cho các cô em gái dễ thương của mình. Mà cánh thư
sau cách đây cũng lâu lắm rồi, sao anh lại có thể không nhớ đến “em gái” của
mình nhỉ? Dù rằng trong thư anh đã nói rằng anh là chúa lười viết thư, anh còn
đùa anh chưa có người yêu cũng vì…lười đi kiếm! Anh muốn các cô đừng trách anh,
khi nào có thay đổi gì lớn là anh sẽ viết ngay để báo, còn không có thư tức là
anh…bình thường! Biết vậy nhưng làm sao Oanh không chờ đợi.
Oanh
cất giấu tận sâu trong tâm hồn một bóng dáng mà cô gặp lần đầu, cô cũng không cắt nghĩa được tại sao cô dành
cho Phong một tình cảm lớn và nghĩ về anh nhiều như vậy. Giống như một sự kiếm
tìm và bất ngờ được gặp, hay vì sự hiểm nguy vào sinh ra tử của những người
lính như anh đã là nỗi lo âu ám ảnh trong lòng của bất cứ ai nơi hậu phương,
nên khi đối diện với lính người ta dễ dàng cảm mến? Hay do sự mơ mộng non trẻ
của một cô gái tuổi dậy thì mới bắt gặp hình ảnh mà cô cho là lý tưởng? Oanh
không biết, cô chỉ thấy rằng cô nghĩ và mong gặp lại Phong biết bao. Có lần Vy
và Thùy nhận xét về Phong:
- Anh
Phong trông hào hoa phong nhã như vậy chắc có nhiều cô lắm…
Tim Oanh
đã nhói lên, bạn cô không hiểu như vậy.
Và vì
nghe Oanh hay nhắc đến tên Phong nên có lúc Vinh cũng buộc miệng hỏi:
- Oanh
có vẻ thích lính Dù lắm sao mà cứ nhắc anh Phong? Tui có ông anh tuy không phải
là dân Mũ Đỏ, nhưng dân Mũ Xanh cũng oai hùng không kém, tiếc rằng anh tui có
vợ rồi, nếu chưa sẽ tui tiến cử bà làm chị dâu của tui…
Vy
ngắt lời Vinh:
- Có
vợ rồi thì còn khoe làm gì! Sẵn tui nói cho ông biết luôn, Oanh chỉ thích làm
chị dâu của…anh Thiện thôi.
Nghe
thế Vinh chợt im lặng, anh cau mày lại dường như có một chút bối rối. Vy tưởng
mình làm phật lòng Vinh vì câu nói ấy nên lãng đi. Oanh cũng cảm thấy chột dạ khi
nghe Vy nói nhưng cô không buồn cãi chính, có vẻ như Vy đã nói lên được điều
thầm kín trong lòng cô.
Oanh cũng
nhận thấy dường như sau đó, Thuỳ, Vy và cả Vinh đều tránh nhắc đến tên Phong.
Riêng Với Thùy và Vy, Oanh cho rằng hai bạn của mình ghét Phong rồi, vì anh
chẳng thư từ nhắn nhủ gì cho họ.
OoO
Những
ngày vật lộn với bài vở để trả nợ cho kỳ thi đã xong. Giã từ nhé những con
đường đêm mờ mờ ánh đèn trong tiết trời lành lạnh và sương đọng trên tóc tôi. Giã
từ căn phòng đã cho chúng tôi những ngày thật thân thương của đời học trò và
giã từ những hình ảnh nào đã có trong những ngày tôi có mặt tại nơi này. Oanh lầm
lũi bước vội vàng khỏi con hẻm nhỏ. Có một điều làm Oanh, Thùy và Vy sẽ thấy
rất buồn là từ đây các cô khó thường xuyên gặp được Vinh. Cũng sẽ ít có cơ hội
vào trường thăm anh như lời dặn “Đừng để tui làm …con bà Sơ!”
Rồi
Vinh sẽ có những ngày ra phố nhưng không còn ai đợi anh với những câu chuyện
bông đùa, nghịch ngợm. Anh đã giấu một cái tin về Phong, đúng hơn là cố giấu Oanh khi mơ hồ hiểu được
tình cảm của cô hướng về Phong. Anh định chờ cho qua kỳ thi rồi mới nói, nhưng
mới đây Vinh cũng chỉ cho Thùy và Vy biết. Oanh sẽ thế nào khi nghe tin đó? Sau
những lúc đùa vui với bạn bè, Vinh trở về với những suy tư, cuộc chiến này sẽ mang những người
lính đi về đâu và tương lai của họ? Đó là điều không ai có thể trả lời trước
được…
Phối
hợp công việc cho gia đình,Thùy đã chuẩn bị xong cho một chuyến vào Sài Gòn.
Thùy rủ nhưng Vy từ chối nói “Buồn lắm, tao không đi đâu…thà cứ như không biết
còn hơn!”. Dĩ nhiên có Oanh tháp tùng, cô nhận lời ngay và rất vui khi nghe
Thùy rủ, Thùy nói Thiện cũng sắp lên đường nhập ngũ rồi, nhân dịp này cùng đi
thăm Thiện chứ sau này anh ra đơn vị rồi thì khó mà gặp nhau. Ngoài mục đích ấy,
Oanh còn muốn biết gia đình Phong nữa.
Thùy
và Oanh đến Sài Gòn hôm trước thì hôm sau vội đi tìm nhà Thiện. Oanh hớn hở khi
Taxi dừng lại trước số của căn nhà mà Vinh ghi cho hai người. Cánh cửa nhẹ
nhàng hé mở, lộ ra một khuôn mặt thanh tú của một cô gái, một nét mặt phảng
phất giống Thiện, giống Phong…
Thùy và Oanh cùng gật đầu chào:
- Đây
có phải là nhà anh Thiện?
Cô
gái đẩy cánh cửa mở rộng hơn:
- Đúng
rồi! Mấy chị là bạn anh Thiện?
Thuỳ
gật đầu cười xã giao với người mà cô đoán là em gái của Thiện:
- Tụi
mình vừa từ Đà Lạt vô! Có anh Thiện ở nhà không?
- Có
đó! Các chị vào nhà chờ chút..
Vừa
nói cô gái vừa quay lưng vào trong gọi Thiện. Oanh và Thùy loay hoay cởi giày
trước khi bước vào nhà. Hai cô đảo mắt quan sát căn phòng khách của gia đình,
và rất nhanh mắt Oanh chạm vào một bàn thờ, nhang còn đỏ, hai cây nến trắng
đang cháy, có vẻ là một bàn thờ mới. Oanh gần như đứng chết liệm, miệng há hốc
nhìn sửng sờ không thốt được lời nào khi thấy bức chân dung của người lính sau
làn khói nhang bay. Thùy bước lại đứng sát vào Oanh, tay vòng qua lưng kéo Oanh
tựa vào mình, cô nói khẽ trong nghẹn ngào:
- Anh
Phong đó…anh Phong tử trận mấy tháng rồi…
Oanh
cảm thấy đất dưới chân chao nhẹ khiến thân thể cô cũng muốn chao theo, cô bấu
những ngón chân vào nền gạch hoa, mặt úp vào lòng hai bàn tay, đầu lắc mạnh:
- Không!
Không thể nào…
Thiện
từ nhà sau hấp tấp bước lên, trước mắt anh là Oanh và Thùy đứng mà cứ như cố lấn
vào nhau, anh lên tiếng:
- Bất
ngờ quá! Hai người vô đây hồi nào vậy?...
Không
trả lời Thiện, Oanh hỏi trong tiếng thở mạnh:
- Tại
sao vậy? Tại sao tụi Oanh không biết gì? Anh Thiện tiếc một lời báo tin…đến vậy
sao?
Thiện
hiểu là Oanh đang trách mình về sự ra đi của Phong, đợi cho hai cô gái ngồi
xuống ghế, khi cô em gái của Thiện mang mấy ly nước lên xong quay bước, Thiện
mới trầm tĩnh nói:
- Anh
có viết thư cho Vinh, cũng có cho Vinh biết anh Phong tử trận ở An Lộc, anh
tưởng Vinh sẽ nói lại với mấy đứa. Anh xin lỗi, cũng do trước đó không liên lạc
với nhau, nên tin buồn của gia đình
mình, đường đột báo tin cho mấy đứa cũng ngại, nên…
Thùy
nói:
- Thật
ra Vinh có nói lại, nhưng chỉ với Thùy và Vy thôi, Vinh dặn khi nào thi xong
mới cho Oanh hay, nhưng thi rồi mỗi lần định nói lại thấy Oanh vui vẻ khi nhắc
đến anh Phong nên tụi Thùy không nỡ. Chuyện vô đây cũng là do Vinh gợi ý, Vinh
nói tụi Thùy nên vào để trực tiếp thắp cho anh Phong nén nhang…
Oanh
không nói một lời nào, ngồi lặng đi, cảm nhận sự đau đớn như có một bàn tay vô
hình đang nhồi bóp trái tim, khiến cô muốn ngợp thở. Tai Oanh lùng bùng những
câu hỏi, đáp giữa Thiện và Thùy “…đơn vị anh Phong bị phục kích …khi anh Phong
ngã xuống thì có hai người từ hầm trú ẩn lao theo cũng bị…một người đồng đội khác
cũng bị thương chứng kiến như thế, trước khi người ấy được cứu thương, kịp tháo
trên tay anh Phong cái đồng hồ còn dính máu của ảnh mang về làm tin …cái đồng
hồ đó nhà mình đang “thờ”…ba ly nước kia một là cho anh Phong, hai là cho hai
người đệ tử ngã xuống cùng lúc với anh Phong…không mang được xác anh Phong về,
trong tang lễ, áo quan chỉ có bộ đồ trận của ảnh…
Oanh
bật kêu lên thảng thốt:
- Anh
Thiện ơi! Đừng kể nữa!...
Một
buổi chiều! Một buổi chiều khác lạ hơn mấy ngàn buổi chiều từ khi có mặt tôi
trên đời. Tôi đang chới với níu lấy bóng dáng một người từ tâm trí tôi, nhưng
bóng dáng ấy đã lẫn vào tiếng đạn gào thét, lẫn vào trong ánh hào quang rực rỡ
của thiên đàng, lẫn vào bóng chiều bắt đầu nghiêng đổ bên thềm. Làm sao từ đây
tôi có được một khoảng trời bình yên khi bóng dáng ấy hiển hiện trước mắt tôi
mà cũng vời vợi ngàn trùng!..
Câu
chuyện dừng lại khi Thùy đề nghị:
- Anh
Thiện hướng dẫn cho tụi Thùy đi thăm mộ của anh Phong…sẽ rất khó có lần sau cho tụi
Thùy vào đây gặp anh lần nữa…
Thiện
gật đầu:
- Nếu
vậy thì phải đi ngay kẻo tối.
Oanh
thất thểu đứng lên:
- Đợi
Oanh chào anh Phong đã!
Oanh
quay lại chỗ bàn thờ của Phong đốt nhang cắm vào chiếc lư hương đầy ắp chân
nhang, cô đứng gần sát vào chiếc tủ cao, hai tay bíu vào mép tủ, rướn người lên
như cố gần hơn khung ảnh Phong đặt sau bình hoa Lay ơn màu nhung đỏ. Cô nhìn sửng
vào nụ cười, vào đôi mắt, vào chiếc mũ beret Đỏ đội lệch che một phần trán rộng
của anh, vào bông mai màu đen trên hai ve áo rằn ri màu hoa, lá rừng. Oanh bùi
ngùi nhớ lần gặp anh hôm sinh nhật của Thiện. Cô đã vòi vĩnh:
- Cho
em cái bông mai này làm “kỷ nghệ” đi…
Lúc
đó Phong đã vui vẻ nói:
- Cái
này bị may dính vào ve áo không lấy ra được, chỉ có cách là em xin cả anh đi,
anh tặng luôn một thể.
Câu
nói đùa của Phong khiến gợi lên trong lòng Oanh một chút bâng khuâng, sự xao
xuyến chưa có tên gọi, dấy lên trong tâm hồn cô gái tuổi trăng tròn. Câu nói
ấy, nhân dáng ấy ghi vào trí nhớ cô để mỗi ngày hồi tưởng lại Oanh thấy một cái
gì rất cụ thể trước mắt thật rõ ràng cho mãi đến hôm nay vẫn mới nguyên như vừa
nghe thấy, như vừa nhìn thấy. Oanh cắn nhẹ môi giữ cho tiếng khóc đừng bật ra.
Em nghĩ đến anh nhiều như thế mà sao khi rời bỏ cuộc đời này anh không khiến
cho em có một linh cảm nào? Thân xác anh bây giờ hoà vào đất rồi, An Lộc là đâu?
Mà sao được ôm giữ xác thân anh? Anh vẫn cười! Có phải vì anh biết rằng anh vẫn
sống trong lòng, trong trí nhớ của những người còn ở lại…
Thiện và Thùy im lặng nhìn Oanh một lúc rồi
Thiện mới lên tiếng:
- Oanh
đừng buồn nữa, anh Phong không muốn vậy đâu…
Oanh
gạt giọt nước mắt vừa lăn nhanh ra khỏi bờ mắt, cô gật đầu như nói với chính
mình:
- Đúng
vậy! Vì muốn cuộc đời này được bình yên, vui vẻ mà những người như anh Phong phải
nhận cái chết về mình.
Oanh
quay lại nhìn Thiện, anh cũng sắp tiếp tục đi vào con đường mà những người trai
sinh ra trong thời chiến phải đi. Cô cảm thấy thương bạn mình, thương những
ngày bình yên rồi sẽ lùi lại sau lưng Thiện. Cô bước đến gần anh, nở một nụ
cười héo hắt, nói với anh:
-…anh
Thiện cho Oanh… ôm anh một cái nghen…
Thùy trố
mắt nhìn Oanh, thoáng chút ngạc nhiên không hiểu bạn mình đùa kiểu gì trong
hoàn cảnh này? Thiện không tỏ vẻ bối rối, anh dang hai tay ra với một cử chỉ
chờ đón, Oanh đến gần Thiện hơn, không phải tựa vào ngực anh mà là ngã sầm vào.
Thùy há hốc nhìn và khi đôi vai Oanh rung lên bởi một cơn nấc, thì cô mới hiểu
rằng Oanh đã không thể che giấu sự đau đớn mà có lẽ lúc này đã quá sức chịu
đựng của Oanh rồi.
Nét
mặt Thiện buồn rười rượi, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai Oanh. Thùy cũng thấy
mắt cay cay, cô khịt mũi, đứng tần ngần một lúc rồi cũng bước đến áp mặt vào
lưng Oanh, vòng hai tay ôm sang cả Thiện. Cảm nhận được sự cảm thông từ bạn
mình, Oanh bật khóc thành tiếng. Không ai nói với nhau lời nào, mỗi người có
riêng một suy nghĩ nhưng cùng hướng về một người, người ấy đã đi vào cõi vĩnh
hằng. Có phải anh đang dang rộng đôi cánh thiên thần mà bay vào chốn không có
hận thù, không có đua chen, không bất cứ một ràng buộc nào và không biết rằng
có một tình yêu dành cho anh nằm tận sâu trong trái tim của một cô gái vừa mới
biết mơ mộng lần đầu.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nước mắt mùa Thu
Phạm Duy
https://youtu.be/8ybXhPEXJQo?si=Z07QPTz_DV7NnvNc
R x76 Truyện ngắn Đi sau bóng mình Đơn Phương Thạch Thảo Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận k...