x65.
Truyện ngắn
Giấc Mơ Đầu Tiên
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Cùng cha sinh, mẹ đẻ mà tôi và Khánh Thụy có rất ít
điểm giống nhau, ngoài một điểm tôi với chị cùng là phận gái thuyền quyên. Mọi
thứ giữa tôi và chị đều trái ngược. Tính tình của tôi nóng nảy, còn chị thì
điềm đạm. Chị yểu điệu thục nữ, còn tôi “oai vệ” như một trang nam tử.
Chị có người để thầm thương trộm nhớ, còn tôi thì
không có ai để nhớ để thương. Tôi nhận
định về tình yêu: “Tình yêu là thứ gì mà cứ làm con người như sa vào tâm bão,
đứng ngồi không yên. Gần thương, xa nhớ. Em chả thèm yêu chi cho mệt”. Tôi nói
như thể tôi có hàng cây si trước ngõ, thật ra tôi không có cơ hội để quen một gã trai nào, chưa nói
người xấu bây giờ nhiều quá, họ sống giả và thực dụng, chỉ nghĩ đến đó là tôi
sợ. Vì vậy “mối
tình đầu” của tôi còn treo nơi cửa tim chờ trao đi. Còn hiện tại thì tôi
chiếc bóng năm canh. Bởi vì không phải suy nghĩ đến chàng trai nào nên tôi
rảnh, có thời gian để nhận xét về…người yêu của người khác và thấy “…các chàng có đầy
khuyết điểm!”. Khánh Thụy ít khi tranh cãi với tôi về những điều tôi tuyên bố, chị chỉ
nói:
-Tình yêu là yêu một người
đầy khuyết điểm cũng thấy khuyết điểm đó đáng…yêu! Vì vậy khi người ta yêu, sẽ
thấy đối tượng của họ toàn ưu điểm, chứ không phải người ấy không có khuyết
điểm. Khi Sóc Nâu gặp được người hợp nhãn tự khắc sẽ hiểu cái điều mà người ta
hay nói là “Làm sao cắt nghĩa…”
Cũng có lúc Khánh Thụy góp
ý:
- Đa số con trai họ không
thích những người con gái kém dịu dàng. Vì vậy là con gái đừng tỏ ra mình mạnh
mẽ quá, cũng đừng tỏ ra hiểu biết quá. Đôi khi còn phải giả vờ không biết một
điều gì đó để cho “đối tượng” hơn mình một chút, thì mới thu phục được tình cảm
của họ.
Chị nói thế vì tôi là nữ nhi
nhưng tôi không có vẻ gì duyên dáng. Gã trai nào cao hứng chọc ghẹo, mà tôi
không ưa là lãnh ngay vài câu đốp chát không khoan nhượng của tôi. Tính tình
của tôi như một nam nhi…đại trượng phu. Tôi sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp để can
thiệp hoặc đứng về phía người bị bắt nạt để giúp bên yếu thế, mà tôi nghĩ là họ
cần tôi...ra tay! Ai bày chi câu nói “Cha mẹ sinh con, trời sinh tánh” cho tôi
có chỗ đổ thừa! Thì tại trời sinh tánh tôi như vậy, chứ nào phải tại tôi. Nhất là
giọng nói của tôi thì không cần micro hổ trợ cũng rất…vang!
Hàng xóm nhận xét “Sóc Nâu
chỉ cần ngồi trong nhà nói, ngoài ngõ cũng nghe!”.
Hàng xóm nhận xét “Tính tình
của Sóc Nâu chân thật, thẳng thắn. Đó là ưu điểm đánh bật những khuyết điểm
khác!”
Tôi không tin điều gì có thể
đánh bật điều gì! Khi tôi vẫn là cô gái tràn đầy tình cảm nhưng giấc mơ đầu
tiên chưa đến hoặc sẽ không bao giờ đến. Dù vậy tôi cũng biết tự nhắc mình
“Đừng vì cô đơn mà kết bạn với người không đáng. Nếu cần thì…Single girt muôn năm!”
Chị Khánh Thụy có vẻ rất hiểu tâm lý. Chị bảo tôi hãy mạnh dạn tiếp xúc với mọi
người và đừng quá kén lựa bạn bè. Vì người tốt giúp ta học hỏi, còn người xấu
giúp ta biết đề phòng. Phàm là người thì ai cũng có khuyết điểm, vì vậy đừng
đòi hỏi một sự hoàn hảo khi mình cũng có khuyết điểm!
Tôi không bao giờ dám đến
những chốn vui chơi xa lạ. Chỉ quanh quẩn trong những lần được tổ chức bởi
những người quen cùng xóm, nên tôi làm sao có được cơ hội quen biết để “thu nạp” tình cảm với ai. Dù khi thì xuống biển bắt…dã tràng! Lần này thì
trèo non…khám phá sự u tịch của rừng. Mọi người thích rủ rê tôi vì tôi không
câu nệ việc gì, tôi có thể giành xách rất nhiều những vật dụng cần dùng cho
cuộc Picnic, để người khác rảnh tay. Tôi không giống các cô gái đi trong nhóm
là thường được người khác đưa tay cho nắm để leo trèo. Ngược lại tôi là “cột
mốc” cho người khác bám lấy mà bước lên. Lần này tôi tham gia leo núi. Tôi hăng
hái…đi đầu, xông xáo cho đến khi thấm mệt và chuyện bất ngờ là cái có thể xảy
ra với một người dù tự tin như tôi, thế là tôi trượt nhào, và cứ thế tôi sẵn
trớn lao thẳng xuống. Một thanh niên vừa từ xa về, là họ hàng chi đó với gia
đình tổ chức leo núi hôm nay, gã đang giữa lưng chừng triền dốc. Thay vì tránh
đường cho tôi…xổ dốc thì lại án ngữ giữa đường, dĩ nhiên tôi ngã nhào vô người
gã, và thay vì đẩy tôi ra thì gã lại vòng hai tay ôm choàng giữ chặt tôi:
- Sao anh
ôm tui?
- Em nhào vào tôi trước và
tôi chỉ phản ứng lại thôi. Hãy cám ơn tôi chứ đừng có sừng sộ lên như thế. Con
gái nóng nảy là mất đẹp…
Không thể bắt bẻ anh ta,
tôi vớt vát:
- Khả năng nghe của tôi rất tốt, anh không cần phải nói to lên như thế…
Định thần lại thì tôi thấy
hai tay tôi cũng đang ôm qua cổ gã. Đoàn người tìm kiếm Sơn Tinh cũng có mặt
kịp thời, họ cười vang cả núi rừng.
ooo
Anh ta tên là Tín! Thường
sang nhà trò chuyện với Khánh Thụy. Tôi thấy anh ta từ tốn trong cử chỉ và nhã
nhặn qua cách nói chuyện. Khi có mặt anh ta là tôi lánh vô phòng riêng, nhưng
họ trò chuyện thì tôi nghe hết vì tai để ngoài phòng khách, do đó tiểu sử về
Tín tôi cũng tạm nắm đủ. Tín làm việc ở Sài Gòn và đây là kỳ nghỉ nên chọn Đà
Lạt để thay đổi không khí. Tín không đáng ghét như mới đầu tôi nghĩ. Nhà anh ta
đang ở sát vách nhà tôi, hai hàng hiên cũng liền nhau chỉ cách bởi những chậu
hoa. Bởi thế nên tôi biết Tín đàn rất hay, anh ta hay ra trước hiên ngồi và rải
vào không gian những giai điệu tuyệt vời. Tôi bắt đầu “chiếu tướng” Tín, nhưng
sao vẫn ngại nói vài lời xã giao với người tôi đã từng…ôm!
Dĩ nhiên tôi đang chờ cơ hội!
Có lần vừa thấy Tín bước ra
với cây đàn trên tay. Tôi chộp vội cuốn sách, ra vẻ vô tình bước ra hành lang,
bằng một cử chỉ thật từ tốn tôi ngồi xuống chiếc ghế có sẵn, dịu dàng mở từng
trang, mắt chăm chú nhìn vào sách như không để ý gì đến chung quanh cũng như
cái hàng hiên bên cạnh. Khánh Thụy như ông bụt, muốn hiện ra lúc nào thì hiện.
Chị cười mỉm như thấu tâm can tôi:
- Cầm ngược sách thế kia làm sao mà đọc?
Tôi giật mình nhìn vào tập sách đang mở thấy
đúng như Khánh Thụy nói, nên ngượng ngùng:
- Sao chị biết em cần đọc?
- Không cần đọc thì mang
sách theo làm gì?
Tôi bẽn lẽn quay vào nhà.
Thầm nói “Chị ơi là chị! Sao bao nhiêu sự ý tứ chị giành hết không nhường cho
em?...”
Ngoài kia tiếng đàn của Tín
bập bùng giai điệu Boléro một bài tôi biết “...nước mặn trên môi, vướng chân
anh về. Khi nắm tay rời, anh đã đi rồi. Vĩnh biệt nhau thôi, phố thị ở lại
tiếng giầy đơn côi…”. Làm sao mà tôi có thể không cất tiếng ca, khi gặp bài
“tủ” như thế! Tôi cất giọng nỉ non, lúc
trầm lúc bổng, mong không khí chuyển động về Tín, mong tiếng hát lọt vào tai
người đang ngồi đàn ngoài kia!
Khánh Thụy rón rén đến khép
cánh cửa sổ lại vừa giải thích:
- Chị phải đóng cửa để “bảo
tồn” giọng hát của em! Em hát nhỏ chút đi…
Không biết có phải Khánh
Thụy cố ý phá đám tôi hay chị có ý gì khác. Thấy tôi xụ mặt xuống, Khánh Thụy
thản nhiên hỏi:
- Có phải là em thích Tín
không?
Tôi to tiếng:
- Chị nói bậy gì thế?
Khánh Thụy nhìn chằm chằm
vào tôi như thấu hết tâm can:
- Nói đúng về một việc gì đó
thì không gọi là bậy được. Che giấu lòng mình để lỡ mất cơ hội mới là bậy. Nói
thật đi, rồi chị giúp cho…
Cảm giác nóng bừng hai má,
tôi bối rối cúi mặt. Khánh bỏ ra ngoài sau khi phát hiệu lệnh:
- Cho Sóc Nâu suy nghĩ trong
24 giờ phải trả lời.
Tôi nghe Khánh Thụy cười
nói vui vẻ với Tín ngoài hiên. Hai người nói gì đó và chị có nhắc đến tôi
“...Không! Chị không thích, nhưng Sóc Nâu thì thích đó. Em hãy rủ nó đi. Thành
phố này viếng cảnh mà đi một mình chán lắm. Sóc Nâu của chị thấy vậy nhưng rất
dễ thương, Tín không sợ bị chán khi cô ấy làm hướng dẫn viên đâu”.
- Em thích những người có cá
tính mạnh mẽ như Sóc Nâu, nhưng có vẻ cô ấy không thích em?
- Sóc Nâu ít giao thiệp nên ngại
nói chuyện thôi.
- Em sẽ mời cô ấy…
OoO
Giai đoạn Tín bắt đầu rút ngắn
khoảng cách với tôi cũng không dễ, dù thích nhưng tôi phải “trả thù” vụ tôi
nhào vào Tín bữa trên đồi, nên tôi phải làm bộ, làm tịch kéo dài thời gian.
Nhưng một hôm, Tín đường đột hỏi thẳng:
- Em có đồng ý hẹn hò với
tôi không? Tôi sắp hết phép rồi”
Ồ! Giống trong phim nhỉ? Nhưng
Tín sắp hết phép, tôi không thể đùa giỡn với trái tim mình được. Nhưng đồng ý
ngay thì thật là ngượng, nên trả lời:
- Anh hỏi Khánh Thụy, chị ấy
sao thì Sóc Nâu vậy!
- Chị Khánh Thụy đồng ý rồi.
Giờ chờ ý của em.
- Hổng biết đâu, tùy anh
thôi…
- Hả? Em
nói gì?...
Tôi lập lại câu trả lời,
ủa! Mà sao tôi chợt dịu dàng vậy cà. Còn nói thì giống như không ra hơi, giọng
nói “trời ban” cho tôi bỗng nhiên thay đổi.
Tôi cứ lật lịch canh chừng
ngày Tín sẽ rời Đà Lạt, dù tờ lịch đó tôi đã gấp lại đánh dấu. Thời gian rất
biết trêu ngươi, khi chờ đợi thì nó đỏng đảnh trôi thật chậm, mà khi muốn giữ
lại thì nó vụt qua thật nhanh. Rồi cái ngày “Người đi một nửa hồn tôi chết”
cũng đến. Lần
đầu tiên tôi biết buồn. Đà Lạt còn lại với tôi những bước chân hoang một
mình. Quán cà phê vắng chỉ một góc ngồi và nắng, mưa chợt đìu hiu như chưa từng
thế bao giờ…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
(Nhạc: Đoàn Chuẩn-Từ Linh)
https://youtu.be/hvazKkY3g6U?si=X123bOAzyO_CIY3i
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét