Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Khi Ng ười Phát Thư Đi Qua

x116.

Khi Ng ười Phát  Thư Đi Qua

Mỗi buổi sáng khi người phát thư đi ngang nhà không dừng lại

Em ngỡ như vừa đánh mất một cái gì sâu thẳm tận đáy tim

Một chút gì nhói lên trong khoảnh khắc im lìm

Và cứ thế, từng ngày qua cứ thế

Dẫu em biết rằng những dòng trên giấy nào có gì đáng kể

Khi lòng ai không nhớ, khi lòng ai đã quên

Nhưng mỗi buổi sáng em vẫn buồn tênh

Khi người phát thư đi ngang nhà không dừng lại.

Trời mùa hạ tâm hồn em vẫn lạnh lùng, tê tái

Trong mỗi phút đợi chờ đi qua

Có phải mỗi ngày thêm một cách xa

Biển giữa tim anh đẩy ân tình em về bờ khác

Biển giữa tim em sóng gào ồ ạt

Ôm vào lòng những trắc ẩn nghìn năm

Thành phố đó chợt trở thành xa xăm

Nên bước chân ai tìm về ngần ngại

Để mỗi buổi sáng em ngẩn nhìn theo mãi

Người phát thư đi qua dần khuất cuối đường.

( Đơn Dương 12g45 Thứ Ba 25 . 2 . 1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Tuổi Trẻ Chủ Nhật Số 27 (92 năm thứ mười) Ngày 12.7.1992

Ngày xửa ngày xưa!
      (Khi chưa có internet giúp ta chỉ một cái nhấp vào “send” là tức khắc thư vào ngay Inbox của người nhận như ngày nay). Những cánh thư tay gởi qua bưu điện mất vài ngày (Hoặc hơn) mới vòng vèo đến được với người nhận, thì tâm trạng của người chờ đợi cánh thư của ai đó, từ đâu đó cứ gọi là… dài cổ! Người phát thư thời đó như một “thiên sứ”, và họ trở thành quan trọng biết bao…
*****

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn Vì Có Anh (Truyện ngắn)

  x79. Truyện ngắn Cám ơn Vì Có Anh ... Hồ Thụy Mỹ Hạnh Hơi ấm giữ tôi lại trong chiếc chăn cuộn kín cả đầu chỉ chừa mặt ra để thở. ...