x14.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Kẻ Khó Ưa
Truyện ngắn
Tôi gọi nhà trọ của Trà và Quỳnh là “tổ
quỷ” vì nó cũng gần như vậy, ở đó cứ bước chân vào là y rằng bị lôi kéo vào
những trò nghịch ngợm, phá phách không tách ra được.
Tất cả chúng tôi cùng ở quận lên thành phố học. Tôi
tốt số hơn là được tá túc ở nhà bà con, nhưng tôi thường xuyên đến đó, để tâm
sự về nỗi nhớ nhà, để trao đổi học tập và khi đầu óc không còn muốn tiếp nhận
chữ nghĩa nữa thì một trò “mới lạ” được bày ra. Hôm nay…
Trà rỉ tai cả bọn:
- Căn nhà đối diện của mình vừa xuất hiện một tên,
tên đó đang ngồi trước hiên…
Quỳnh gạt phắt, lườm Trà:
- Kệ tển, thấy con trai là tươm tướp!
- Bởi vì trò chơi của chúng ta hôm nay có liên quan
tới tên đó, mày nói tao tươm tướp thì mày nghĩ ra trò gì đi.
- Thôi được, cho mày nói.
Trà hắng giọng:
- Một đứa trong chúng ta sẽ qua bển... làm quen!
Tôi xía vô:
- Lãng xẹt! Mày thích thì mày qua, mắc mó gì
kéo tụi tao vô?
- Vì đây là “trò chơi” thách đố xem ai
dám đi, tất nhiên có thưởng, phạt hẳn hoi.
Tôi hiểu ra ý nó:
- Mấy lần trước thua, tụi mày chưa trả nợ cho tao,
thắng mà cứ bị treo giải cũng chán lắm.
Quỳnh phân bua:
- Có ngân khoản là thanh toán ngay, thề đó. Còn bây
giờ ai xung phong?
- Mày đi đi!
- Mày!
- Mày!
Thêm một con vịt, căn phòng của chúng tôi sẽ thành
cái chợ. Cuối cùng phải chỉ định bằng cách bóc thăm. Số phận đen đủi trúng ngay
tôi. Vì không muốn bị xem là nhát gan, tôi hăng hái vào cuộc.
Tôi lững thững băng qua đường, còn mấy bước nữa là đến
“mục tiêu”, người thanh niên đó đang ngồi trước hiên nhà, dán mắt vào tập sách
dày trên tay. Tôi quan sát kỹ “đối tượng” và hơi lúng túng vì không biết mở lời
làm sao? Bản tính hơi gàn của tôi thúc đẩy “Cứ hỏi tào
lao vài câu rồi biến, anh ta có biết mình là ai mà sợ”
Vậy là tôi mạnh dạn đặt tay vào cánh cổng sắt
lắc nhẹ, người ấy ngẩng lên nhìn, rồi hiểu rằng tôi đang muốn gọi liền đứng lên
ra cổng, lỡ phóng lao rồi, tôi liền nói ngay để tránh sự bối rối:
- Xin lỗi phải quấy rầy anh, nhưng tôi... tôi có
việc rất cần...
- Không có chi, nhưng tôi sẽ giúp được gì cho cô?
Tôi liếc nhìn lại Trà và Quỳnh, tôi biết họ không bỏ
sót một cử chỉ nào của tôi.
Tôi cố thật tự nhiên:
-Anh có thể cho tôi vào trong chứ?
Anh ta nép sang một bên:
- Mời cô.
Tôi bước hẳn vào sân nhà, anh ta giúp tôi mở lời:
- Bây giờ cô có thể nói cô cần gì?
Tôi ấp úng, đứng thộn ra như người bị bắt quả tang
đang làm việc gì xấu. Nụ cười ranh mãnh của anh ta càng làm tôi bối rối, và
không kịp suy nghĩ tôi thốt nhanh:
- Anh đừng tưởng là tôi có ý muốn làm quen với anh
đó nhé, thật ra tôi sang đây là vì bởi... là vì bởi...
Tôi nuốt nước bọt một cách thật khó khăn. Con mắt
biết cười của anh ta nheo lại:
- Tôi chưa kịp “tưởng” như vậy thì cô đã nhắc. Tôi
có quyền “tưởng” bất cứ điều gì nếu cô không giải thích được cô sang
đây là bởi vì sao...
Tôi biết tôi đang gặp một tay chẳng vừa gì:
- Thật ra hai người bạn của tôi họ đang đứng
bên kia, thách tôi có dám sang đây để... hỏi chuyện với anh không?
Và sợ gì mà tôi không dám chứ.
Anh ta bật cười:
- Vậy là ngoài cô ra, tôi biết thêm còn có hai người
nữa đang “để ý” đến tôi.
Tôi cảm thấy nóng bừng hai má:
- Tôi mà để ý đến anh à? Tôi chỉ muốn thắng cuộc và
để thấy điều anh nói là sai, anh đừng hòng gặp tôi lần thứ hai.
- Tôi cũng đâu có nói mong gặp lại cô lần thứ hai
đâu nhỉ? Nhưng quan trọng là tôi phải biết tên cô, để nhỡ cô sang đây không như
lời cô giải thích, mà là để dò xét chi đó để rồi... hãm hại tôi thì
tôi còn biết tên mà truy - cứu- trách- nhiệm chứ.
Trà và Quỳnh vẫn còn đứng đó, tất nhiên họ không
biết tôi đang nói gì, lát nữa kể lại tôi tha hồ mà bịa. Giờ thì tôi cũng không
biết đối đáp làm sao, lối nói của anh ta dễ làm tôi nổi cáu:
- Chắc anh ưa gây thù chuốt oán với người khác lắm
nên có tư tưởng nghi ngờ mọi người sẽ hại mình! Thôi chào anh, dù sao cũng cám
ơn anh đã dành thời gian tiếp tôi.
Anh ta chép miệng:
- Tự nhiên cô sang đây chỉ để nói rằng cô không muốn
làm quen với tôi, không muốn gặp tôi lần thứ hai. Cô làm tôi thấy bất an, buổi
chiều đang đẹp thế này mà tôi phải nói chuyện với một người thật khó hiểu...
- Vì anh là người...khó ưa!
Tôi quay nhanh ra cổng, mặc anh ta ngơ ngác nhìn
theo.
Về đến tổ quỷ, Trà và Quỳnh hè nhau khai thác, anh
ta nói chuyện có duyên không? Nói tiếng miền nào? Tâm sự gì mà đến... 5 phút!
Cuối cùng thì sổ nợ ghi thêm Trà và Quỳnh thiếu tôi hai tô phở!
O0O
Tôi không dám đến tổ quỷ vì sợ gặp gã hàng xóm của
Trà, Quỳnh. Tôi ngẫm nghĩ thấy trò đùa của mình thật vô duyên, nó không phù hợp
với một đứa con gái. Liệu anh ta sẽ nghĩ sao về tôi? Thôi thì tạm lánh mặt cho
anh ta có đủ thời gian quên hẳn bản mặt tôi đã.
Tôi cầu trời nếu ở trọ thì anh ta mau chóng dời đi
nơi khác, là chủ nhà thì cũng mau chóng... bán nhà!
Tôi nhớ tổ quỷ lắm dù rằng mấy đứa tôi ngày nào cũng
gặp nhau trên giảng đường. Lời cầu nguyện của tôi thật linh nghiệm. Một hôm tôi
nhận được thông báo:
- Tên hàng xóm của chúng ta đi đâu biệt mấy hôm nay
rồi chẳng rõ...
Thế là tôi có dịp trở lại căn phòng thân thương sau
hơn một tháng rã đám.
Và cũng như mọi lần chúng tôi lại góp tiền để “Bồi
dưỡng” sau buổi ôn tập, lần này tôi được trả nợ, nên xem như liên hoan mừng gã
hàng xóm... đi khỏi xóm! Bữa liên hoan có đủ các vị mặn, ngọt, chua, cay. Tôi
được quyền chọn món gì tôi thích và vì vậy tôi là người nhận nhiệm vụ
đi mua, quán cóc ngay đầu đường.
Buổi trưa dìu dịu nắng và tâm hồn tôi thênh thang
chẳng vướng bận điều gì, tôi chỉ có một việc là cố sao nhồi nhét vào cái đầu
không mấy thông minh của tôi những gì đã được học để không phụ lòng cha mẹ,
ngần đó thôi cũng đủ tôi chẳng còn thời gian đâu mà mơ mộng.
Dòng tư tưởng bị cắt ngang khi tôi bị chặn lại vì
một người vừa trờ tới:
- Chào cô bé!
Tôi bị bất ngờ nên bèn kêu “Trời ơi !” thật to khi
nhận ra đó là ai, chính là người hàng xóm của Trà:
Anh ta thản nhiên:
- Cuối cùng thì tôi cũng gặp lại cô bé, cho nên
người ta nói trái đất tròn...
Tôi nhăn mặt:
-...Nhưng tui với ông chẳng ai mong gặp lại, dù sao
tui cũng không quên ông đã nói không muốn gặp lại tui lần thứ hai.
- Là hôm ấy tôi thấy vậy, nhưng sau đó
thì tôi cứ suy nghĩ, không biết một cô gái lạ hoắc ở đâu chẳng rõ sang gặp tôi
với thái độ khó hiểu, rồi biến mất, bây giờ gặp lại đời nào tôi lại không hỏi
cho ra lẽ...
Tôi bước nhanh, không nhìn anh ta:
- Cũng tại ông, nếu ông đừng ở cái nhà đối diện thì tui đâu
có bị thách qua đó làm gì.
Anh ta bật cười và dường như có ý trêu tức tôi:
- Cô bé nói khẽ một chút, người ta nhìn họ tưởng tôi
và cô bé đang cãi nhau.
- Ông đừng nói nữa tui sẽ im.
Anh ta vẫn bước song song bên tôi:
- Đừng kêu tôi bằng ông nghe già lắm.
- Không già sao kêu tui là cô bé?
- Vậy kêu tên là gì?
- Tui hổng có tên, ông muốn kêu gì tùy ông. Tui bắt
đầu im đây.
- Tôi cũng xin chào cô bé và cả hai cô bạn kia. Hôm
nay tôi về lấy hành lý để đi nơi khác, hẹn gặp lại.
-...Còn lâu! (Tôi lầu bầu trong miệng)
Tôi rẽ về tổ quỷ, còn anh ta về chỗ của
mình, Trà đã núp sau cánh cửa:
- Bây giờ thì hãy thật thà khai báo, tình cờ gì mà
đi với nhau như... như…
Quỳnh xen vào:
-...như người dưng vậy?
- Trông xứng đôi lắm, xem ra có chuyện để nói rồi đây.
Hai đứa thay nhau nói làm tôi điếc con ráy.
Buổi chiều hôm ấy tôi về nhà với cái dạ dày đầy me,
xoài, cốc, ổi hòa với nước đá chanh và chè đậu, cũng ngay chiều hôm đó tôi… lâm
trọng bệnh!
Bụng bị co bóp dữ dội, trong ruột tôi như có một
cuộc nổi loạn làm tôi vã mồ hôi, sợ bị rầy nên tôi không dại gì khai đã ăn...
tạp! Và để được quan tâm hơn, tôi giả vờ như sắp đứt hơi, cả nhà không biết tôi
bị làm sao, bệnh viện cũng gần nhà, vậy là tôi bị đưa đi…cấp cứu!
Sau khi khai rõ “bệnh tình”, bác sĩ khám xong và bắt
đầu kê toa thuốc. Tôi ngồi đối diện với bác sĩ, lúc này ông bác sĩ mới giở khẩu
trang ra. Tôi lại kêu lên “Trời ơi !” khi nhận ra đó là ai.
Con mắt biết cười trên một khuôn mặt nghiêm trang:
- Hy vọng lần này cô bé kêu trời không phải do gặp
lại tôi.
Tôi mím môi, sao đi đâu tôi cũng gặp anh ta vậy kìa?
- Họ tên là gì ? (Anh ta bắt đầu hỏi )
Tôi đáp lí nhí:
- Dạ Nguyễn Thị Hà! (Tôi nghĩ bụng vậy là
thua 1 – 0 . Ai ngờ có lúc tôi lại ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh ta trong
“hoàn cảnh” này)
- Tuổi?
- Dạ hai mươi hai (Thua 2 – 0)
- Nghề nghiệp?
- Dạ sinh viên (Thua 3 – 0)
- Địa chỉ?
- Dạ...đường Thi Sách ạ! (Thua 4 – 0)
Người ngồi trước mặt tôi nở nụ cười hóm hĩnh:
- Để gần nơi làm việc cho thuận tiện, tôi cũng mới
dời đến ở con đường này.
Bây giờ thì tôi tôi kêu thầm “Trời ơi !” trong bụng,
vậy là từ nay anh ta không phải là hàng xóm của Trà và Quỳnh nữa, mà là hàng
xóm của... tôi!
Có thể nói tôi đã thua trắng, không gỡ nổi một bàn danh dự.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Văn nghệ Biển Khơi (
Biệt kinh kỳ
(Minh Kỳ - Hoài Linh)
https://youtu.be/Dp4K_oouvCw?si=uUk_XOAxAAwIIc9u
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét