x 43.
Truyện ngắn.
Hoài Nhớ
Đơn Phương Thạch Thảo
Đã nhiều lần, nó gặp người đàn ông ấy trong nhà mình và cuộc trò
chuyện vui vẻ giữa mẹ nó với ông ta bị gián đoạn khi nó bước vào. Sự bực tức
không phải là vô cớ khi nó nện mạnh bước chân, không thèm nhìn vẻ mặt ái ngại
của người khách, và mẹ nó thì hết sức ngượng ngùng. Chưa hả, nó còn ném cặp vào
chiếc ghế trống cạnh mẹ rồi vùng vằng bỏ vào trong mà không chào mẹ, không chào
cả khách.
Nó hậm hực cho đến khi mẹ nó nhẹ nhàng bước vào, nói với nó như
không có chuyện gì:
- Thay áo rồi ăn cơm, chiều nay con có đi học thêm không?
Nó hỏi lại mẹ với thái độ khó chịu chưa từng có trước đây:
- Mẹ rất muốn con đi vắng lắm phải không?
Câu nói có ngụ ý của nó làm mẹ nó đứng lặng đi một lúc, rồi từ
tốn hỏi lại:
- Con nghĩ gì nói thẳng ra cho mẹ biết đi, nhưng mẹ muốn nhắc con,
thái độ lúc nãy của con rất hỗn. Nói lên rằng mẹ không biết giáo dục con…
Nó bướng bỉnh chen ngang:
- Ông ta nói với mẹ như vậy chứ gì?
Mẹ nó gắt:
- Con đã đi quá xa rồi đó. Mẹ không tin con không biết phân biệt phải trái. Từ trước đến nay mẹ luôn hãnh diện với mọi người vì con là một đứa thông minh, lễ phép…
- Nhưng từ khi có ông ta mẹ đã mất sự hãnh diện đó rồi.
Nó cố nói như thế để mẹ biết rằng nó không hề thích sự hiện diện
của người đàn ông đó. Nó biết mẹ rất yêu chìu nó và lời nói của nó sẽ tạo áp
lực để mẹ phải suy xét lại. Mẹ vẫn thường nói với nó, chỉ cần có nó mẹ đủ bản
lãnh để vượt qua tất cả những gian nan của cuộc đời mình. Mẹ không cần gì cho
mẹ, mong muốn mọi điều là cho nó nên mẹ đã sống quên mình trong những năm nó
còn nhỏ dại. Thời gian đã qua lâu, nó trở thành thiếu nữ với những mộng mơ đầu
đời. Nó cũng rất thương mẹ. Nó cố gắng học giỏi là để đáp đền công lao của mẹ.
Nó cũng không quên lúc nó còn bé, đôi lần thấy bạn mình có cha chìu chuộng, nó
tủi thân vì mình không được như thế, và nó nhiều lần làm cho mẹ khóc vì câu hỏi
“Mẹ ơi! Ba của con đâu? Con thích có ba…”, nước mắt của mẹ luôn làm nó sợ dù
lúc ấy nó chưa hiểu gì về những trái ngang của người lớn. Đến tuổi hiểu biết nó không bao giờ còn
hỏi như thế hoặc dám truy vấn mẹ về nguồn gốc của nó dù trong lòng vẫn muốn
biết, vì nó suy nghĩ, nếu hỏi chỉ khiến mẹ khó giải thích cho việc trong giấy
khai sinh của nó tại sao không có tên cha. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dám làm
điều gì trái ý của mẹ. Nhưng hôm nay…
Người đàn ông đó có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời của mẹ nó, thậm
chí là thay đổi cả tình cảm giữa mẹ con nó. Không thể nào! Nó đã mơ hồ thấy
điều ấy qua vẻ mặt tươi vui của mẹ, qua ánh mắt long lanh và mẹ cũng trau chuốt
bề ngoài hơn lúc chưa có mặt người đàn ông đó. Đôi lúc nó bắt gặp mẹ mỉm cười một mình, một sự ấm ức âm ỷ trong
lòng, nó chỉ chờ cơ hội để bộc lộ. Giờ có dịp là nó tuôn ra nhiều câu nói tỏ sự
bất mãn của nó về quan hệ của mẹ với người đàn ông ấy. Nó mặc kệ cảm giác của
mẹ, nó chỉ cần mẹ nó cắt đứt thứ tình mà nó cho là không chính đáng mới chớm nở
trong lòng mẹ nó.
000
Nó đạp xe qua nhiều con phố. Không biết đi đâu giữa thành phố này,
đã nhiều ngày qua, nó cảm thấy trong ngôi nhà thân thuộc của nó mất đi sự ấm
cúng, thân mật giữa hai mẹ con nó, thay vào đó là một không khí nặng nề.
Người đàn ông ấy không đến nữa, do mẹ nó yêu cầu hay vì thái độ
không bằng lòng của nó? Nó không rõ nhưng biết nguyên nhân chính là do mình. Nó
không muốn về nhà, vì bỗng sợ nhìn ánh mắt của mẹ, ánh mắt thăm thẳm chứa cả
những hoàng hôn đi qua trong đời, mới đây chợt lấp lánh tia nắng hy vọng nhưng
nó đã dập tắt. Để giờ đây nó còn sợ hơn nữa vì có những khuya nó trở dậy không
có mẹ nằm bên cạnh, rón rén nhìn ra phòng khách nó thấy mẹ ngồi bất động trong
ánh đèn mờ tối, không một tiếng nấc, không một tiếng thở dài. Nỗi câm lặng của
mẹ khiến lòng nó quặn thắt, nó lén đứng nhìn mẹ, không dám gây ra tiếng động.
Nó đã lỡ bắn một mũi tên vào tim mẹ, rồi bây giờ nó không biết làm sao xoa dịu
nỗi đau mà mẹ đang gậm nhấm. Nó đến nhà dì Hiếu, một người bạn tâm giao của mẹ
từ thời son trẻ, nó muốn xin dì một lời khuyên.
000
Tàn cuộc chiến anh trở về như một kẻ thất chí, tâm tư trầm uất vì
hoàn cảnh của mình, tay trắng không có gì ngoài một tình yêu cho nàng và chỉ có
thế. Nhưng anh cũng chưa thể cho nàng hạnh phúc giống như thông thường những
đôi yêu nhau khác. Anh còn phải sống dựa vào gia đình, mà người thân của anh
thì đang gặp những khó khăn vì “lý lịch” của họ có anh.
Còn nàng, tình yêu mà nàng dành cho anh là một thứ tình vượt qua
mọi tính toán, cân nhắc, nàng muốn thể hiện sự chân thành của nàng, nàng muốn
chứng minh dù anh có bị dập vùi, rơi xuống tận đáy của xã hội nàng vẫn không
thay đổi. Nàng yêu anh và sống hết mình với tình yêu đó và chưa bao giờ thấy đủ
dù nàng đã thuộc về anh, nàng đến với anh không phải vì buông thả mà là sự dâng
hiến, để chấp nhận đồng hành cùng anh trên con đường mà anh vẫn bảo là tuyệt
lộ. Nhưng ước mơ đơn thuần như thế không theo lòng người, lệnh tập trung những
“người bại trận” được ban ra, anh phải chấp hành. Nàng những tưởng chỉ vài ngày
rồi anh sẽ trở về...
Nàng cũng không ngờ sau khi anh đi, tai ương cũng đến với nàng
qua một hình thức khác, nàng có mang. Còn anh thì biền biệt chưa biết ngày về! Gia
đình nàng từ bỏ, không chấp nhận được vì nàng vẫn là con gái chưa xuất giá. Dư
luận càng không buông tha, nhưng nàng buộc phải giẫm lên nó mà đi vì quyết giữ
đứa con của anh, đó là kết quả tình yêu sâu đậm của hai người. Dù anh không hay
biết những gì xảy ra với nàng sau ngày anh bị tập trung “cải tạo”.
Nàng đặt tên cho con là Hoài Nhớ, cái tên gói ghém hy vọng, chờ đợi nhớ thương
hướng về anh. Nhưng anh đã không thể trở về với mẹ con nàng, những người đồng
cảnh ngộ vùi chôn anh nơi một cánh rừng nào đó mà nàng không làm sao biết và
đến được. Nàng âm thầm ôm nỗi đau thương với trái tim tan nát.
Hai mươi năm qua dù lòng đã nguôi, nhưng những vấp váp thăng trầm
trong đời nàng không biết dựa dẫm vào ai, không có người chia sẻ. Tâm hồn nàng
như sa mạc hoang vắng, nàng lặng lẽ đi về không nghĩ có lúc mình sẽ có một tình
yêu mới. Cho đến một ngày nàng gặp người đàn ông ấy. Nhưng vấp ngay trở lực từ
chính đứa con gái bé bỏng mà nàng luôn xem là báu vật của mình, buộc nàng phải
có một lựa chọn…
000
Nó khóc vùi trong vòng tay dì Hiếu. Qua lời kể của dì, nỗi đau
của mẹ thấm dần sang nó. Ngay tức khắc nó muốn ngả vào lòng mẹ để khóc thay cho
mẹ nỗi niềm mà mẹ đã gánh chịu 20 năm qua, mà suy cho cùng là vì nó, vì mối
tình đầu với người đã sinh thành ra nó. Sự nghiệt ngã của định mệnh đã cướp cha
đi, cướp luôn tuổi thanh xuân của mẹ. Là phụ nữ ai chẳng mong ước cho mình có
một cuộc sống vẹn toàn với người mình yêu, đời mẹ chưa một lần được chạm tay vào hạnh phúc đích thực. Thế
mà hôm nay nó đan tâm đập vỡ cơ hội làm lại cuộc đời của mẹ. Nó phải làm gì để
sửa chữa những lỗi lầm ấy.
Nó chào dì Hiếu rồi hấp tấp ra về. Chưa bao giờ nó đi vắng một
cách bất thường như vậy, nó biết mẹ đang lo lắng, nó phải về ngay, càng nhanh
càng tốt…
Khi về đến nhà thì thấy mẹ cũng đang chuẩn bị ra cửa có lẽ định
đi kiếm nó, nó ôm chầm lấy mẹ:
- Mẹ! Tha lỗi cho con, con biết cả rồi, dì Hiếu đã kể…
Mẹ nó vỗ nhẹ vào vai nó, như không chú ý đến điều nó muốn nói:
- Con đi lâu như vậy làm mẹ nóng lòng quá, đừng có lần nào như
vậy nữa nhé con. Có điều gì xảy ra với con làm sao mẹ sống nổi.
Nó đứng thẳng người lên, nắm chặt bàn tay mẹ:
- Mẹ hãy nghe con nói đây, con muốn gặp bác ấy. Con muốn bác ấy
nhận ở con lời xin lỗi…
Mẹ nó nhẹ lắc đầu:
- Muộn rồi con à, ông ấy đã đi rồi, sẽ không về đây nữa đâu…
Nó đứng sững im một lúc rồi thảng thốt:
- Không được! Bằng mọi giá mẹ phải cho con được giải thích với
bác ấy. Con không thể chịu nổi mặc cảm lỗi lầm do chính con gây ra cho mẹ…
Mẹ lại khe khẽ lắc đầu, im lặng nhìn nó với vẻ mặt bao dung. Nó
muốn đôi mắt sầu muộn của mẹ hãy trào ra những giọt nước mắt, hãy để nỗi niềm
tan chảy ra, nhưng sao nó ráo hoảnh, thẩn thờ, vô hồn thế kia! Có phải những
dòng nước mắt đã chảy ngược vào trong? Nhấn chìm mẹ trong nỗi đau không còn có
thể thành lời…
(Đơn Dương 28.8.2012)
Đơn Phương Thạch Thảo
*Trẻ Dallas (
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét